Ta là chí tôn

Chương 412: Gặp


Vân Dương bước vào trong, đột nhiên nhớ tới một chuyện kỳ quái:

- Sau khi nhìn thấy ngươi, ta mới biết phán đoán của ta trước đó đối với thực lực của ngươi có sai lầm cực lớn. Bằng vào phán đoán của ta hiện tại, nói thế nào ngươi cũng thuộc tầng thứ thiên hạ đỉnh phong, so với Lăng Tiêu Túy cũng không kém bao nhiêu. Vậy năm đó, Bạch Y Tuyết sao có thể chạy trối chết dưới kiếm của ngươi? Lấy tu vi của hắn, tuyệt không thể tiếp được dù chỉ là một kiếm tùy ý của ngươi, thế nhưng sau khi trúng kiếm, hắn lại có thể toàn thân trở ra?!

Điểm này xác thực kỳ quái.

Trước khi gặp được Quân Mạc Ngôn, với tầm mắt lúc đó của Vân Dương, tự nhiên cảm thấy lão Bạch là cao thủ tuyệt thế.

Nhưng mà theo tu vi tăng trưởng, tu vi ngày càng cao, nhất là sau khi chân chính nhìn thấy Quân Mạc Ngôn, lại phát hiện, lão Bạch hiện tại còn hoàn toàn không đáng chú ý, chớ nói là lão Bạch lúc đó, Quân Mạc Ngôn cùng lão Bạch đối mặt, Quân Mạc Ngôn thậm chí không cần xuất kiếm, đã có thể đem Bạch Y Tuyết chém thành mười bảy mười tám đoạn.

Đó là chênh lệch tuyệt đối, nào có chuyện giao thủ mấy trăm chiêu, sau đó chỉ kém một chiêu? Về phần trúng một kiếm xuyên ngực, càng là chuyện thiên phương dạ đàm, không thể có thật!

Quân Mạc Ngôn lạnh lùng nói:

- Những người đối chiến với ta, phàm là người chấp nhất với kiếm, lại không phải người đại gian đại ác, ta đều thả cho bọn họ một con đường sống, Bạch Y Tuyết trúng một kiếm xuyên ngực không chết, thậm chí có thể thoát thân, đương nhiên bởi một kiếm kia của ta, đem kiếm khí rót vào phủ tạng của hắn, bảo vệ tạng khí, khiến nguyên khí không đứt, đương nhiên có thể chạy trốn!

Vân Dương nghe vậy mà có chút trợn mắt, con mẹ nó, còn có thể chơi như vậy sao? Ngươi có năng lực như thế, sao không lật con mẹ nó trời luôn đi?!

Bản năng truy vấn:

- Vì sao lại vậy? Ngươi không biết nuôi hổ gây hoạn, sau này có thể bị phản phệ, tự gây nghiệt hay sao?!

- Ta chính là muốn nuôi một con hổ.

Quân Mạc Ngôn thẳng thắn:

- Ta không sợ phản phệ, chỉ sợ tương lai ngay cả một đối thủ cũng không có, tên Bạch Y Tuyết kia có thể triền đấu hơn mười chiêu với ta trong trạng thái không dùng huyền khí, có thể nói đã vô cùng hiếm thấy, đáng để chờ mong.

“Thực mẹ nó trang bức!”

Lời này Vân Dương chỉ có thể thầm mắng trong lòng.

...

- Người đâu?

Vân Dương bước vào trong buồng, đưa mắt nhìn quanh, lại không thấy một bóng người, cũng không có bất kỳ giường chiếu hành lý nào.

Quân Mạc Ngôn thản nhiên nói:

- Ta dùng trận pháp che đậy, chỉ là một khi mở trận, liền không thể khôi phục.

Vân Dương hít một hơi thật sâu:

- Mở ra!

Khẩu khí này, gần như là ra lệnh.

Nhưng Quân Mạc Ngôn cũng không nói lại, chỉ vung tay lên, một đạo thanh quang hiển hiện, không gia vặn vạo, tựa như một khối pha lê trong suốt đột nhiên nứt vỡ.

Lập tức, một cái giường hư không xuất hiện.

Vân Dương chú mục nhìn qua, khung cảnh đập vào mắt, nước mắt lập tức ứa ra. Hít một hơi thật sâu, lại càng thêm cảm giác sát cơ trong người trở nên bạo ngược, dâng trào, khó mà ức chế!

Lão Độc Cô!

Thân ảnh cong cong, toàn thân mang theo hương vị khói dầu, bên hông trao tạp dề, gương mặt nhăn nhúm mà thân thiết. Giờ phút này đang nằm thẳng trên giường, vết thương đã qua xử lý, nhưng máu thịt vẫn be bét, chồng chất lên nhau.

Đùi phải của lão nhân đã biến mất, chân trái cũng không biết đã bị chặt bao đao bao kiếm, chỉ còn một chút da thịt nối liền. Toàn thân trên dưới lít nha lít nhít những vết thương, chỉ nhìn lướt qua, cũng đã thấy cả ngàn vết.

Trên mặt cũng trải đầy vết đao vết kiếm, một con mắt đã biến thành lỗ máu sâu hoắm.

Tay phải cũng đã bị chém từ khuỷu, tay trái thì tương đối nguyên vẹn, thế nhưng bên trên cũng có không dưới mười vết kiếm. Phần ngực lõm vào một đoạn, thực không biết thân thể của vị lão nhân này đã phải nhận lấy bao nhiêu trọng kích.

Lão nhân lúc này, như một búp bê vài tàn phá, toàn thân trên dưới không thể tìm ra nửa điểm lành lặn!

Thế nhưng, đó còn là kết quả sau khi Quân Mạc Ngôn xử lý!

- Sao lại thành như vậy? Sao lại thành như vậy?

Vân Dương mang mang thất thần, hai mắt tối sầm lại, thiếu chút ngất đi.

Trước khi chính thức nhìn thấy Lão Độc Cô, hắn còn tưởng tượng vô số lần, hắn có thể biết Lão Độc Cô nhất định chịu thương không nhẹ, lại không nghĩ tới lại có thể nghiêm trọng thảm liệt đến mức này!

Riêng chỉ đống vết thương này, đã có thể tưởng tượng được ngày đó Lão Độc Cô đã liều mạng chiến đấu chém giết đến mức nào!

Đó là phương thức chiến đấu thiêu đốt cả linh hồn!

Ngoài ra, địch nhân lúc ấy mà Lão Độc Cô phải đối mặt chí ít cũng mấy trăm!

Thậm chí còn nhiều hơn!

Lão nhân lúc này an tĩnh nằm đó, ngực đã không còn chút dấu hiệu chập trùng... Tựa như một bộ thân thể đã qua đời!

- Hắn còn sống.

Quân Mạc Ngôn đau xót:

- Nhưng... So với chết không khác nhau là mấy. Thần thức, linh hồn, ý niệm, tất cả đều chịu hủy diệt. Duy nhất còn lại, chỉ có nửa hơi thở mà ta truyền qua, miễn cưỡng có thể duy trì thân thể dập nát này, ngay cả kéo dài hơi tàn, còn lại một hơi cũng không thể tính, tình huống như vậy, nào còn có thể cứu được...

Hắn thở dài thật sâu, nghiêng đầu sang bên, hiển nhiên không đành lòng nhìn thân thể tàn phá của huynh đệ.

Vân Dương đưa tay xoa cổ Lão Độc Cô, cũng chỉ có nơi này, mới có thể cảm giác được nhiệt độ của lão nhân, cũng có thể cảm giác được, một chút dấu hiệu của trái tim đang đập.

- Trong thời gian này, ta đã dùng qua vô số linh dược, nhưng hiệu quả duy nhất... Cũng chỉ có thể kéo dài một hơi thở, chỉ thế thôi.

Quân Mạc Ngôn chán nản nói:

- Có đôi khi, ta thực xúc động một kiếm giết hắn, để hắn thoải mái mà đi, rời khỏi cái nhân thế tàn khốc này... Thế những, hắn rõ ràng còn có tâm nguyện chưa hết, ý chí cầu sinh còn chưa tận, một mực chống đỡ bản thân, nửa hởi thở kia, nếu nói là do ta tranh thủ cho hắn, chi bằng nói hắn không từ bỏ, kiên trì mà được...

- Bằng không, Lão Độc Cô dù cho rời vào trong tay địch, năng lực tự kết liễu bản thân vẫn phải có... Hắn sao có thể bất chấp chờ tới bây giờ, tôn nghiêm của hắn không cho phép hắn làm thế...

- Cho nên, ta dùng trận pháp, trực tiếp phong tỏa mảng không gian này, bới chỉ có làm vậy, thần hồn của hắn mới có thể không hoàn toàn tiêu tán.

Quân Mạc Ngôn lẩm bẩm nói.

Vân Dương hít một hơi thật sâu, giờ khắc này, hắn thực sự có một xúc động đồ sát Tử U!

Quá tàn nhẫn!

Quá tàn nhẫn!

- Tu vi của Lão Độc Cô, dù tính cả Thiên Huyền đại lục cũng có thể được coi là cao thủ siêu nhất lưu, chi ít nhất, cũng có Thiên cảnh...

Vân Dương nghe được thanh âm của bản thân không có nửa điểm chập trùng, cũng không có nửa điểm tình cảm:

- Thực lực như thế, sao có thể bị vây đánh thành như vậy? Trong này, nhất định phải còn có nguyên nhân khác.

Quân Mạc Ngôn trầm mặc một chút:

- Lúc ta mới thấy hắn, từ trên người hắn ta cảm nhận được dược lực của Thần Tiên hận, hẳn là do Thần Tiên hận quấy phá.

- Trúng độc!

Vân Dương nhếch nhếch miệng, ánh mắt sâm nhiên:

- Lấy lịch duyệt của Lão Độc Cô, hành sự cẩn thận, lần này trúng độc tất không phải ngẫu nhiên, lão giang hồ như hắn, lại là mang theo thù hận mà đến ám sát báo thù, vốn nên từng bước cẩn thận, nào có thể tùy tiện trúng độc? Ta nghĩ, điểm này Quân tiền bối nhất định cũng đã nghĩ đến.

Quân Mạc Ngôn trầm mặc thật lâu:

- Đúng là ta cũng biết, tục truyền, hắn bị Âu Dương Tiêu Sắt hạ độc, cũng chính là Âu Dương Tiêu Sắt tiết lộ hành tung của hắn.

Vân Dương siết chặt nắm đấm, lẳng lặng hỏi:

- Âu Dương Tiêu Sắt? Sao hắn lại muốn làm như thế?!

- Độc Cô Tịch Mịch cùng Âu Dương Tiêu Sắt chính là sát thủ nổi danh một thời. Mà lần này, sau khi Độc Cô Tịch Mịch đến Tử Long thành, không biết có chuyện gì xảy ra, hai người có liên lạc, thỏa thuận cùng nhau hành động... Sau đó, ngươi cũng biết.

Quân Mạc Ngôn nói.

- Âu Dương Tiêu Sắt kia, ở đâu?

Trong mắt Vân Dương như bốc lên một ngọn lửa.

- Chẳng biết đi đâu, cũng không biết việc này là vì sao.

Quân Mạc Ngôn nói:

- Điều ta biết, chỉ giới hạn trong việc hắn bán rẻ Lão Độc Cô, đồng thời hạ độc Lão Độc Cô, sau đó người này liền biến mất, vô ảnh vô tung.

- Ta vốn định chờ chuyện bên này xong xuôi, liền truy Ân Dương Tiêu Sắt đến chân trời góc bể, giải quyết chuyện này, báo thù cho Lão Độc Cô!

Quân Mạc Ngôn nói.

- Không cần! Nhờ ngươi giữ lại tính mệnh Âu Dương Tiêu Sắt!

Vân Dương lạnh lùng nói:

- Lão Độc Cô còn có thân nhân tại thế, thù này, không cần người ngoài báo họ!

Quân Mạc Ngôn trầm mặc một chút:

- Được!

Hắn có chút rung động nhìn Vân Dương, sát khí trên người Vân Dương lúc này, cơ hồ khiến tuyệt thế cao thủ như Quân Mạc Ngôn cũng phải cảm thấy khủng bố!

- Ta muốn bắt đầu liệu phục cho Lão Độc Cô, trong lúc này, cần an tĩnh tuyệt đối.

Vân Dương nhắm mặt lại, lẳng lặng nói:

- Bất kể thế nào, Quân Mạc Ngôn, ta vẫn muốn cảm ơn ngươi, giúp đỡ Lão Độc Cô bảo vệ nửa hơi cuối cùng, nếu không, thực sự không thẻ xoay chuyển!

Quân Mạc Ngôn thở dài, vừa muốn nói chuyện, lại phát hiện Vân Dương đã nhắm tịt mắt lại, bắt đầu toàn lực vận chuyển sinh mệnh chi nguyên, chữa trị thân thể tàn phế cho Lão Độc Cô.

Quân Mạc Ngôn cũng không đứng lâu, trực tiếp xoay người đến trước cửa, ánh mắt có chút vô lực nhìn cảnh tuyết ảm đạm ngoài cửa.

Kiếm tâm của hắn, cũng bởi câu cảm tạ, thừa nhận lặp đi lặp lại của Vân Dương mà trở nên viên mãn.

Hắn đã dùng cả uy năng, thế nhưng vẫn không thể phát huy uy lực. Từng đợt hàn khí đều đặn đánh tới, một cảm giác đông lạnh thấu xương triệt để đông lạnh nội tâm của hăn! Hắn biết...

Từ giờ trở đi, sinh mệnh của hắn, chỉ có kiếm!

Tất cả ràng buộc trong nhân thế đều sẽ rời

Thế nhưng không biết vì sao, cảnh giới mà hắn truy cầu, đến lúc chân chính nhìn thấy, lại cảm thấy cô độc khó hiểu.

Tịch mịch.

“Thực sự là tịch mịch a..."

Quân Mạc Ngôn buồn bã vô cớ mà thở dài...

Hắn có thể cảm giác được, người bạn cuối cùng của hắn, đang chuẩn bị rời bỏ hắn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status