Ta là chí tôn

Chương 416: Thực oan uổng a?


Một khắc sau Lan Vô Tâm mới nhớ tới: Rốt cục có chuyện gì vậy? Tại sao bọn hắn lại muốn đánh nhau? Không phải chỉ là một lời không hợp sao, cần gì phải như thế? Vì sao lại muốn đánh nhau ở đây? Cái này... Rốt cục là chuyện quái gì vậy?

Bọn hắn không thể đánh nhau a.

Chí ít cũng không thể đánh ở đây a!

Một tiếng kịch ầm vang, tựa như có hai lưỡi kiếm đụng vào nhau, sau đó một tiếng xuyên thấu truyền ra, một đạo huyết sắc bao phủ kiếm quang, xông tới tận chân trời.

Sau một khắc, một bóng người thất tha thất thểu, điên cuồng quay lượn trên không trung lao ra, một một vòng quay, lại thành một vòng máu.

Đám người hãi nhiên nhìn qua, đã thấy trên thân thể người này, xuất hiện chí ít mấy trăm đạo vết thương, mỗi một vết thương vẫn không ngừng phun máu tươi.

Cho đến khi người kia lảo đảo dần đứng vững lại, khuôn mặt đã sớm trắng bệch như tuyết, một tay run rẩy luồn vào trong ngực, dường như muốn lấy dược vật chữa thương, đã thấy một đạo kiếm quang từ trong kịch chiến bay ra, xoạt một tiếng, một đạo huyết sắc bắn ra từ mi tâm người đó, trong huyết quang kia, còn mang theo mảnh óc trắng bóng, còn bốc lên nhiệt khí, rơi vào trên mặt đất trời đông giá rét, kinh tâm động phách.

Động tác lấy thuốc của người này lập tức gián đoạn, con ngươi nở ra, cả người cứ vậy mà ngã xuống đất, một mệnh ô hô.

Trong vòng kiếm quang, ba người còn đang tranh đấu đồng thời phát ra tiếng gào thét bén nhọn, trong âm thanh lộ rõ vẻ bi phẫn.

Nhưng đã không còn người nào có thể lao ra, kiếm quang lại lần nữa tạo thành một bức tường hoàn chỉnh, tựa như đang cầm tù vây khốn bọn hắn!

Chỉ một lát, lại một tiếng hét thảm vang lên, lại một tên cao thủ Tứ Quý lâu đầu một nơi thân một nẻo, tựa như một cái bao tải rách quẳng xuống đất, thân thể giật giật một cái, lập tức im nghỉm.

Hóa ra, chỉ có người chết mới có thể rời khỏi màn sáng bao phủ, lúc rời đi, cũng là lúc chết!

Một thanh âm thê lương vang lên:

- Quân Mạc Ngôn, ngươi muốn không chết không thôi với Tứ Quý lâu ta sao?

Trong lời nói tràn đầy vị uy hiếp, nhưng mà đằng sau vẻ ngoài mạnh mẽ là nội tâm yếu ớt cầu xin tha thứ, mặc là ai cũng có thể hiểu được!

Hóa ra đây mới là thực lực của thiên hạ đệ nhất kiếm khách, sau khi tự thể nghiệm mới có thể hiểu được đỉnh phong là cao không thể với tới như thế. Đỉnh cao nhất không phải dựa vào phán đoán, tự tin là có thể leo lên. Thế nhưng cái giá phải trả cho bài học này, thực sự quá lớn!

Tính mệnh đại giới a!

Thanh âm của Quân Mạc Ngôn lạnh lùng như mang theo vụn băng:

- Nếu Niên tiên sinh bởi chuyện ta giết mấy tên vô dụng các ngươi mà tìm ta liều mạng, Quân Mạc Ngôn ta cũng không ngại tiếp chiêu!

Đây mới là tự tin, thiên hạ đệ nhất kiếm khách tự tin!

Năm đó Lăng Tiêu Túy tàn sát Tứ Quý lâu cả trăm năm, Niên tiên sinh rõ ràng có thực lực đồng cấp với Lăng Tiêu Túy, thế nhưng mãi cho đến cuối mới tự mình đối đầu, đây là sự kiêng kỵ của cường giả đồng cấp dành cho nhau, không phải đến lúc cấp bách, liền sẽ không có chuyện liều chết tương bác, Lăng Tiêu Túy như vậy, Quân Mạc Ngôn cũng như vậy!

Nếu Niên tiên sinh mà vì cái chết của mấy người này tìm tới Quân Mạc Ngôn, lúc đó mới là chuyện tiếu lâm!

- Hai bên không oán không cừu, vì cái gì mà ngươi phải dồn chúng ta vào chỗ chết!

Trong tiếng thê lương xen lẫn một tiếng hét thảm.

- Giang hồ thanh danh địa vị, vốn chính là như thế mà lấy tới, ngươi cho rằng tên tuổi thiên hạ đệ nhất kiếm khách của ta, chính là nhờ thổi phồng mà có hay sao?!

Quân Mạc Ngôn ung dung nói, nhưng cũng không phải nói với mấy tên đang bị hắn làm thịt, mà là nói với đám quan viên Tử U.

- Một người hành tẩu trên giang hồ, liền phải có tôn nghiêm cùng phong phạm của bản thân, người nào dám mạo phạm, nhất định phải chết! Đây vốn là thiết luật giang hồ!

- Quân Mạc Ngôn ta là thiên hạ đệ nhất kiếm khách, mặc dù cũng không thích bốn chữ “thiên hạ đệ nhất” trên đầu, thế nhưng chỉ cần bốn chữ này còn tồn tại trên đầu ta một ngày, ta liền muốn giữ gìn một ngày!

- Giết khi tất cả mọi người đều dám nói năng lỗ mãng trước mặt ta, đây cũng là chuyện rất khó khăn, rất không dễ hoàn thành!

Thanh âm của Quân Mạc Ngôn truyền đến trong tai đám người Lan Vô Tâm, tất cả mọi người cùng vô ý mà rùng mình một cái.

- Cho dù hiện tại bởi đủ loại nguyên nhân mà không thể không nhịn, thế nhưng khẩu khí này nhất định phải ra, có lẽ là ngày mai, cũng có thể là hôm nay.

Trong thanh âm của Quân Mạc Ngôn mang theo ý cười đạm mạc, có thể nói đó chính là một cảm giác xem mạng người như cỏ rác, tựa như dưới kiếm của hắn, không người không thể giết.

- Nếu ta không trút được một hơi này, ý niệm nào nói đến chuyện thông suốt, mà nếu ta một lòng muốn giết một người nào đó, toàn bộ thiên hạ này, tuyệt không người nào có thể chạy thoát!

- Các ngươi biết không, sở dĩ bốn người các ngươi chết trong tay ta hôm nay, không chỉ bởi vì các ngươi có sát tâm với ta, mà cũng bởi vì các ngươi không lễ phép. Kiếp sau nhất định phải nhớ cho kỹ, bất kể làm gì, phải học cách ăn nói cho tử tế, không nên trêu chọc người các ngươi không trêu chọc nổi, nếu không, thực sự sẽ mất mạng đó.

- Ta không thích người động sát ý với ta, lại còn là người không biết tiến thối. Kiếm của ta cũng vậy.

- Khi các ngươi cảm thấy hối hận vì bản thân không biết tiến thối, lại đã là lúc hối cũng không kịp. Bất kỳ nghề nghiệp nào, bất kỳ người nào, bất kỳ chuyện gì...

Quân Mạc Ngôn hét dài một tiếng:

- Đều là như vậy!

Hai đạo kiếm quang như bôn lôi bay ra, huyết quang xuất hiện, hai cái đầu cũng theo đó mà bay vút lên trời!

Tứ đại cao thủ Tứ Quý lâu, trong khoảng thời gian chưa đến một nén nhang, đã bị Quân Mạc Ngôn đánh giết, không ai may mắn thoát được!

Hơn nữa Quân Mạc Ngôn vừa một hơi giết bốn người, lại vừa mở miệng ân cần dạy bảo, miệng đầy đạo lý làm người.

Nếu là người quen biết Quân Mạc Ngôn sẽ phát hiện, đời này của Quân Mạc Ngôn, chưa bao giờ nói nhiều như vậy. Cũng cả đời này, Quân Mạc Ngôn chưa từng bởi chút chuyện nhỏ như đối phương động sát ý mà liền động kiếm giết người, càng không có chuyện giáo dục người như vậy.

Dù sao Quân Mạc Ngôn đã trở thành thiên hạ đệ nhất kiếm khách, nếu cứ có người động chiến ý địch ý sát ý liền giết, như vậy hắn đã sớm trở thành thiên hạ đế nhất sát tinh!

Thế nhưng đám người Lan Vô Tâm, đồng thời trở nên tái nhợt, ai nấy đều cảm thấy như bản thân trần truồng đứng trên núi tuyết, hàn phong thấu xương không ngừng quất vào da thịt!

Không riêng gì thân thể, ngay cả tâm, hồn đều thấy lạnh băng!

Thủ đoạn của chính khách, cố nhiên là có thể đùa bỡn dân ý, tiến tới đạt mục đích của mình, cũng có thể để một đám cao thủ giang hồ được người ngưỡng vọng, trở thành roi da, nghe theo mệnh lệnh, vì dã tâm của bản thân mà sáng tạo cơ hội.

Nhưng mà sau khi hoàn tất chuyện này, chỉ dựa vào thủ đoạn của chính khách, thực sự có thể ngăn cản những lực lượng này trả thù hay sao?!

Một khi cực đoan, chỉ là chính khách, dựa vào cái gì có thể chống đỡ?!

Hơn nữa... Có một số lực lượng, căn bản không thể địch nổi.

Căn bản vô pháp đối ứng, chỉ có thể khoanh tay chịu chết!

Giờ khắc này, bốn cỗ thi thể âm u tử khí nằm trên mặt đất, một hồi trước đó bọn hắn còn quát tháo phong vân, nhưng hiện tại, cho dù là một con kiếm cũng có thể tùy ý khi dễ bọn hắn!

Nhìn thấy mà giật mình!

- Người, sinh cùng tử chỉ đơn giản như vậy, nhưng cũng lại phức tạp như vậy!

Quân Mạc Ngôn áo trắng như tuyết, mặc dù mới đoạt bốn mệnh, nhưng trên người vẫn không dính nửa điểm vết máu, nhìn thi thể trên mặt đất, nhàn nhạt nói:

- Lan đại Tể tướng, ngươi cũng biết mấy người này vì cái gì mà dám có sát ý với ta, bởi vì bọn hắn rất tự tin, đồng thời cũng có năng lực tự tin.

- Muốn đạt tới tình trạng hiện tại của bọn hắn, điều kiện tiên quyết thứ nhất, chính là có được thiên phú thiên khai bát khiếu trở lên. Hơn nữa, còn phải có ngộ tính cao siêu, lại có danh sư chỉ đạo. Đồng thời, còn phải tự thân chăm chỉ khổ luyện, trải qua vô số năm tháng sống không bằng chết khổ luyện công phu!

- Sau đó còn cần có may mắn, có quý nhân phù trợ hộ tống, như vậy mới có thể thu được càng nhiều thiên tài địa bảo, càng nhiều cơ hội sinh tử bồi luyện...

Quân Mạc Ngôn thản nhiên nói:

- Những điều kiện này, thiếu một thứ cũng không thể thành công. Chỉ có hoàn thành được nhiều điều kiện khắc nghiệt như vậy, mới có thể để bọn hắn sống tới bây giờ, càng trở thành thế ngoại cao nhân, đỉnh phong trong mắt người đời! Đủ để thấy cơ duyên của bọn hắn rất thâm hậu, khí số cũng tương đối cao, có điều đáng tiếc, khí số của bọn hắn đã dùng hết, từ khi bọn hắn trêu phải người không thể trêu nổi, liền đem khí số của bản thân hao sạch. Cho nên toàn bộ bốn người bọn hắn đều chết dưới kiếm của ta!

Lan Vô Tâm lúc này đã đổ mồ hôi ướt đẫm.

Bởi vì hắn cảm giác được, sát ý cùng nộ khí của Quân Mạc Ngôn.

Mà phần sát ý cùng nộ khí này, rõ ràng là nhắm vào hắn!

- Cho nên ta hy vọng..

Quân Mạc Ngôn lạnh lùng cười cười:

- Về sau... Phàm là có chuyện gì, ngàn vạn lần phải cẩn thận, thận trọng từ lời nói đến hành động, mới là căn bản bảo toàn sinh mệnh... Nếu không, chỉ một chút sơ ý, chọc phải người không thể chọc nổi, cứ vậy mà chết a. Lan Tể tướng, ngươi nói xem, như thế thực oan uổng a?
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status