Ta là chí tôn

Chương 449: Anh linh không xa


Thiết kỵ Ngọc Đường cuồng hô gào thét, thúc ngựa phi nhanh, đại thắng trở về.

Chỉ tiếc, cuối cùng cũng không phải toàn thắng, nếu có thể để ba vạn thiết kỵ một người không mất, đó mới là toàn thắng, chỉ có điều, chuyện này chỉ có thể xuất hiện trong tiểu thuyết viễn tưởng, trong chiếu đấu thực tế, ba vạn người xông trận, sao có thể một người cũng không mất!

Sau khi ba vạn thiết kỵ Ngọc Đường rời đi, chiến trận Đông Huyền lộn xộn đến không còn hình dạng!

Một dải màu đỏ bắt mắt kia, vẫn còn chưa khép lại, nhìn thôi cũng khiến người kinh hồn!

Vào thời khắc này, một quân đoàn kỵ binh như hóa thành Nộ Long xông tới, người cẩm đầu thúc ngựa gào thét:

- Vương Định Quốc, có gan ở lại đánh với ta!

Vương Định Quốc xa xa nghe lời khiêu chiến, không khỏi cười ha ha, đột nhiên giơ đao lên trời, hét lớn:

- Thiết kỵ Ngọc Đường!

Sau lưng, gần ba vạn con người càn rỡ cười to:

- Vô địch thiên hạ!

Vương Định Quốc không chút dừng vó, một ngựa đi đầu, vọt về quân doanh, trong miệng còn rống to:

- Đông Huyền hắc kỵ, chỉ là một đám cứt chó!

- Đông Huyền hắc kỵ, chỉ là một đám cứt chó!

Thiết kỵ phía sau càn rỡ cười lớn.

- Lần sau gặp mặt, lấy cái đầu chó của ngươi!

Vương Định Quốc cười ha ha:

- Hôm nay gia gia cao hứng, không chấp nhặt nhà ngươi! Ha ha ha ha...

Tiếng cười lớn càn rỡ, thiết kỵ Ngọc Đường như một dòng nước lũ vọt trở về!

Đám hắc kỵ Đông Huyền cấp tốc chạy nghe được, cơ hồ muốn hộc máu, khoảng cách song phương nhiều lắm chỉ còn mấy trăm trượng! Chiến mã hắc kỵ vì chạy đuổi theo thiết kỵ Đông Huyền cơ hồ muốn chạy gãy chân, lại vẫn chỉ còn kém một chút khoảng cách là có thể cản được Ngọc Đường!

Cuối cùng, chỉ có thể trơ mắt nhìn đối phương lao nhanh rời đi!

Hắc kỵ Đông Huyền tức muốn nổ bụng, lại không kiếm được chỗ phát tiết!

Phốc!

Trường thương trong tay thủ lĩnh hắc kỵ nện mạnh xuống đất, một mảnh đất tức thời bắn lên, trong miệng vẫn lầm bầm chửi nhỏ:

- Vương Định Quốc, ta nhất định phải giết ngươi!

Vung tay lên:

- Trở về!

Chính mắt nhìn thấy thiết kỵ lao đến như lũ cuốn, lại lao đi nhanh như gió, ánh mắt hắn tràn đầy hận ý thật sâu!

Sự dũng mãnh, tinh nhuệ của thiết kỵ, thực sự khiến hắn phải kinh ngạc đến đáng sợ!

Thiết quân như vậy, hắn có thể đối đầu sao?!

Phó Báo Quốc!

Không hổ là nhất thế danh soái!

Lấy ba vạn mà đánh tan ba chục vạn.

Vậy mà... Hắn lại có thể làm được!

Chiến Ca nhìn chúng tướng bên cạnh, cùng một đám binh sĩ Đông Huyền, người người đều ánh lên vẻ cuồng nộ cùng nhục nhã, nhưng lại không thể phủ nhận sự thật... Trên mặt mỗi người còn ẩn ẩn vẻ sợ hãi, trong đáy mắt vẫn còn rung động thật sâu!

Lúc trước, bởi vì Phó Báo Quốc một mực co đầu rút cổ không ra, chỉ bị động phòng ngự, khiến bọn hắn thu được lòng tin tất thắng, thậm chí lúc hai quân hội hợp vui mừng hớn hở, thế nhưng lúc này đã không còn sót lại chút gì!

Thất bại lớn nhất của trận chiến này, đó là phe hắn đang lúc sĩ khí tăng vọt, lại bị đối phương hung hăn đạp xuống đất, bụi bặm đầy người!

Chiến Ca thầm hiểu, sĩ khí của bọn hắn trong một thời gian ngắn sắp tới, chỉ sợ sẽ khó mà tăng lên được, nói cách khác, trước khi quân chủ lực của Hàn Sơn Hà đến, muốn tái chiến cũng không có lực!

Mặc dù không phải hoàn toàn vô lực chiến đấu, thế nhưng cũng đã mất đi nhuệ khí nên có của một quân đội!

Ba vạn thiết kỵ xông trận, hai lần cường thế đục xuyên ba mươi vạn đại quân, đại sát một trận, lại nghênh ngang rời đi, tinh thần sĩ khí của Ngọc Đường, vì một trận này mà tăng đến mức thiêu đốt!

Nếu lúc này hắn đột nhiên tấn công, rất có thể Phó Báo Quốc sẽ bày toàn bộ binh lực, quyết chiến với hắn!

Nhưng một phương sĩ khí đê mê, một phương sĩ khí như hồng, dưới sự chênh lệch như vậy, hắn không có bất cứ hy vọng thắng lợi, chỉ có thể là một trận đại bại, thậm chí bị đánh tan, binh bại như núi đổ, đại bại triệt để, thất bại thảm hại!

Chiến quả như thế, Chiến Ca không gánh nổi trách nhiệm!

- Toàn quân lui lại, chỉnh đốn quân bị. Hắc kỵ đi sau, đề phòng địch nhân lần nữa đột kích!

Sau một hồi suy tư, Chiến Ca chỉ đành hạ mệnh lệnh.

Thầm thở dài ảm đạm.

Vốn cho rằng bản thân đã không kém cái gọi là danh tướng, hoặc chí ít cũng không cách biệt quá nhiều. Thậm chí lúc trước Phó Báo Quốc co đầu rụt cổ, hắn còn sinh cảm giác khinh thị, cảm thấy đối phương căn bản không có gì đặc biệt, danh tiếng tuổi trẻ đệ nhất Ngọc Đường cũng chỉ là thổi mà lên.

Vậy mà hôm nay, hắn lại bị Phó Báo Quốc mà hắn xem thường dạy cho một bài học đẫm máu!

Quả nhiên, có thể đứng hàng đầu trong danh tướng bảnh, không một ai là hạng người bình thường!

Tuổi trẻ đệ nhất Ngọc Đường, người thừa kế quân đội được Phương Kình Thiên chỉ định, quả là danh bất hư truyền!

Nắm chắc chiến cơ như vậy, thủ đoạn lôi đình vạn quân như vậy, chiến thuật xuất bất kỳ ý như vậy...

- Quả là sắc bén, quả là cao minh?!

Trong mắt Chiến Ca lộ ra đấu trí, lẩm bẩm nói:

- Thế nhưng, Phó Báo Quốc ngươi có lợi hại hơn nữa, cũng tuyệt không thể sánh bằng lão sư!

Lão sư, Hàn Sơn Hà, mới là đệ nhất danh tướng!

Chiến Ca hoàn toàn không ý thức được, từ lúc hắn có suy nghĩ này, hắn đã vĩnh viễn mất tư cách so hơn thua với Phó Báo Quốc!

Vương Định Quốc thúc ngựa chạy nhanh, lao như tên bắn, nơi cửa quan ải, Phó Báo Quốc đã đứng đó.

Chắp hai tay sau lưng, sắc mặt bình tĩnh.

Chỉ nhìn thần thái mà nói, tựa như... Chút công lao của Vương Định Quốc, căn bản cũng không có gì đáng khích lệ lắm.

Hoàn toàn không giống với đại công mà hắn nói lúc tước!

Thế nhưng, hai tay đặt sau lưng hắn đã run lên nhè nhẹ, bán đứng tâm tình của chính hắn.

Đối với trận chiến này, Phó Báo Quốc cũng phải lau mồ hôi liên tục, coi như phần thắng đã tới chín thành, hắn lại nhiều lần bố trí mê trận, đánh lừa đối phương, khiến cho đối phương sinh lòng khinh thị, gián tiếp thúc đẩy trận chiến này thành công, nhưng nguy cơ trong đó vẫn còn cực lớn!

Chẳng may chủ soái của đối phương không mắc mưu thì sao? Chẳng may nội tình của đối phương còn mạnh hơn nữa thì sao? Chẳng may đối phương nhìn ra bố cục của hắn thì sao?!

Chủ soái Chiến Ca của đối phương cũng là danh tướng Đông Huyền, cơ hồ chính là đệ nhất dưới Hàn Sơn Hà, thanh danh hiển hách, nếu đối phương có thể nhìn ra bố cục của hắn, chỉ cần hơi chút che đậy, đem hắc kỵ Đông Huyền ẩn trong hậu phương hai chi quân đội, nhìn thấy thiết kỵ đột kích, dùng khỏe ứng mệt, chính diện chặn đường, như vậy ba vạn thiết kỵ, nhất định sẽ chịu cảnh toàn quân bị diệt, tuyệt không may mắn!

May mà trận chiến này đã qua, rốt cục đại thắng, đại công cáo thành!

Thiết kỵ như cuồng phong cuốn tới, đồng loạt kìm cương, một tiếng hí dài vang lên, chỉnh tề dừng lại bất động.

Vương Định Quốc quay đầu ngựa, nghiêm nghị quát:

- Thiết kỵ! Kiểm kê nhân mã!

Hơi nghiêng.

Nhanh chóng kiểm tra thương vong tổn thất, Vương Định Quốc quay người, mặt hướng Phó Báo Quốc:

- Đại soái, mạt tướng giao lệnh! Trận chiến này, hai lần đục xuyên quân đội của đối phương, ba vạn thiết kỵ còn dư hai vạn bảy ngàn ba trăm năm hai người!

Thanh âm của hắn dù oanh liệt, thế nhưng trong giọng lại có một chút khàn khàn, cảm xúc bi thống như thủy triều dâng tới!

Hơn hai vạn bảy ngàn người sau lưng sừng sững bất động, thế nhưng trong mắt từng người, đã sớm lóng lánh thủy sắc!

Ba vạn xuất kích, trùng kích hai lộ đại quân tổng ba mươi vạn, hết thảy chỉ chiến tổn ha ngàn sáu trăm bốn tám người!

Tổn thất không tới một phần mười, chiến quả này có thể xưng là huy hoàng đại thắng!

Mà giờ khắc này, những thiết kỵ này chỉ còn lại cảm xúc nặng nề!

Hơn hai ngàn huynh đệ sớm chiều ở chung, thân mật không khoảng cách của bọn họ, cứ vậy mà chôn xuống nơi chiến trường, đến hài cốt cũng không còn lại!

Đối diện, sắc mặt Phó Báo Quốc giữ vẻ trang trọng, nhấc tay cúi chào, trầm giọng nói:

- Toàn quân nghe lệnh, cúi chào tiễn đưa hai ngàn sáu trăm bốn tám huynh đệ! Chúc chư quân lên đường binh an!

Tiếng trống trận dồn dập, chấn tâm động phách vang lên!

- Trung hồn bất diệt, cùng quốc trường tồn!

Tướng sĩ chiến tử của Ngọc Đường, phàm là có lúc rỗi rãi, đều sẽ lấy tiếng trống trận tiễn đưa.

Hoặc sau khi đại chiến kết thúc, chúng tướng sĩ tổng thể tưởng nhớ, tế điện trung hồn.

Nhưng Phó Báo Quốc sẽ không làm vậy, sau mỗi trận chiến, chuyện làm trước nhất chính là tiễn đưa tướng sĩ chiến tử!

Mong ước anh linh không xa, còn có thể nghe được âm anh chiến hữu đưa tiễn!

- Không tệ, rất không tệ!

Hầu kết Phó Báo Quốc nhấp nhô hai đợt, thanh âm khô khốc, dùng sức nháy mắt, cố gắng khống chế cảm xúc bi thương, khàn giọng nói:

- Vương Định Quốc!

- Có mạt tướng!

- Chút nữa ngươi thống kê tên tuổi, chiến công, cuộc đời, kinh lịch, quê quán của các huynh đệ chiến tử, toàn bộ làm rõ ràng minh bạch từng người, ghi lại danh sách! Di thư di vật, thống nhất bảo tồn. Sau khi kết chiến, bẩm báo Bệ hạ, cấp thêm trợ cấp, để các huynh đệ nhập thổ vi an, không còn bận lòng!

- Rõ!

- Trận chiến này, thiết kỵ dành chiến công vĩ đại, huynh đệ xuất chiến cũng đều có công, cùng báo lên cho ta!

- Rõ!

- Về vị trí, bắt đầu!

Phó Báo Quốc ra lệnh một tiếng!

Hơn hai vạn bảy ngàn thiết kỵ đồng thời kéo cương.

Sau một khắc, lại dị thường phức tạp mà dừng lại.

Đột ngột dừng lại.

Mới rồi còn chưa phát giác, cho tới lúc này mới phát hiện. Ba vạn thiết kỵ xuất chiến lần này, trở về có hơn hai vạn bảy ngàn người, điểm này cũng không sai.

Nhưng mà số chiến mã trở về, lại có tới hơn hai vạn chín ngàn thớt!

Nói cách khác, trong lúc này còn chừng hai ngàn chiến mã vô chủ, từng con đều mờ mịt đứng tại chỗ, lo sợ luống cuống không yên.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status