Ta là chí tôn

Chương 500: Hy vọng!


Lại nói, sau bữa liệt diễm đốt thành ngày đó, Thu Kiếm Hàn mang theo đạo quân đội cuối cùng rời khỏi thành, sau đó tại một bãi đất trống ngoài cửa tây bố trí trận thế!

Đó là một cái Tỏa Hầu Chi Trận, cũng chính một trong hai nơi hiểm yếu của Thiết Cốt quan.

Đông Huyền muốn vào nội địa Ngọc Đường, nhất định phải đi qua Thiết Cốt quan.

Mà Thiết Cốt quan chỉ có hai cửa, từ lúc xây dựng vốn đã như thế, một cái Đông, một cái Tây!

Ngươi công phá cửa đông, nhưng ta chỉ cần giữ vững cửa Tây, như vậy ngươi cũng không thể tùy tâm sở dục, không đường tiến bước!

(Thiết Cốt quan là một tòa thành, đối với Đông Huyền mà nói, cửa Đông là cửa vào thành, nhưng muốn đến Ngọc Đường, còn phải đi ra từ cửa Tây nữa)

Sự thực cũng như Thu Lão Nguyên soái dự đoán, mặc dù Đông Huyền vào được Thiết Cốt quan, thế nhưng muốn xông ra từ cửa tây, muốn thúc ngựa vào Ngọc Đường, lập tức bị Thu Kiếm Hàn cường lực đả kích!

Dưới sự chỉ huy của Thu Kiếm Hàn, toàn bộ cửa Tây như hóa thành tuyệt địa, quân đội Đông Huyền muốn mang chiến thắng chi uy, cường thế đột tiến, nào nghĩ đến bên ngoài đột nhiên phi biến, bộ phận binh sĩ Đông Huyền ra đợt đầu, quả là ra bao nhiêu chết bấy nhiêu!

Thu Kiếm Hàn xuất lĩnh nhân mã bày thế trận hình khuyên, có thể nói là một toàn tuyệt sát đại trận, lực sát thương dị thường kinh người. Phàm là từ cửa tây đi qua, bất kể là từ hướng nào, đều không tránh được kết cục bị cung tiễn bao trùm xạ kích!

Dù sao cửa Tây cũng chỉ lớn như vậy, người đi ra cùng lúc cũng không được bao nhiêu.

Trong thời gian ngắn, tuyệt không thể hình thành sức chiến đấu quá mạnh, thực sự có thể tùy ý tàn sát.

Nhưng mà tình huống như vậy cũng chỉ có thể kéo dài một ngày, cục diện bị động của Đông Huyền đã lập tức phá vỡ.

Hàn Sơn Hà hạ lệnh, trực tiếp phá hủy cửa Tây, thậm chí ngay cả tường thành cũng bị đẩy ngã!

Tường thành bị đẩy, binh mã Đông Huyền trực tiếp nhảy ra như thủy triều, tuyệt sát đại trận của Hàn Sơn Hà chỉ có tác dụng với bộ phận nhỏ, đương nhiên sẽ không thể tiếp tục tạo thành uy hiếp, thế nhưng Thu Lão Nguyên soái cận tử không lùi, vì tạo dựng một đạo Thiết Cốt quan mà ngày đêm chỉ huy không nghỉ, ác chiến liên tục hai ba ngày, đem đại quân Đông Huyền sinh sinh đè lại!

Thế nhưng không đến ba ngày này, năm vạn đại quân trong tay Lão Nguyên soái, cũng chỉ còn lại không đến một vạn người, thế nhưng vẫn là thành tựu khó được.

Thu Kiếm Hàn đã quyết chủ ý, nếu Thiết Cốt quan đã không còn, như vậy lão cũng không có ý định còn sống trở về.

Một mực phấn chiến tuyến đầu, mặc cho Thượng Quan Linh Tú, Bạch Y Tuyết cùng đám người Vân Hầu khuyên can, Thu Kiếm Hàn vẫn quyết không đi!

Tính cách của lão, một khi đã quyết, dù Thần Tiên cũng không thể khiến lão thay đổi chủ ý.

Mắt thấy Thu Lão Nguyên soái muốn cùng đám thủ hạ chôn thân ở lại, biến cố lại đột nhiên xuất hiện!

Chính lúc này, Đông Huyền xuất động thích khách, ám sát Lão Nguyên soái!

Người nổi danh nhất trong số đó, chính là Ma Tiễn Thủ Kim Vô Đãng. Sau một vòng ác chiến say sưa, Kim Vô Đãng mang phục sức tiểu binh, trốn trong đám binh mã, tùy thời tiếp cận Thu Kiếm Hàn.

Một tiễn đoạt mệnh cực tốc bay tới, cuối cùng Bạch Y Tuyết nhạy bén nhận ra nguy hiểm, thời khắc mấu chốt kịp thời can thiệp, thế nhưng chung quy vẫn chậm một nhịp, chỉ đủ đem một tiễn kia đẩy lệch một tia.

Nhưng cũng nhờ một tia này, nếu không mũi tên đó đã xuyên thủng trái tim Thu Kiếm Hàn!

Thế nhưng Thu Kiếm Hàn cũng lập tức trọng thương, tùy thời đều có thể chết!

Dưới sự bi phẫn, Bạch Y Tuyết huy kiếm chém vào quân trận Đông Huyền, ngay trong thiên quân vạn mã, cường thế truy sát Ma Tiễn Thủ, mãi cho đến khi chém Kim Vô Đãng thành thịt vụn, thậm chí muốn ăn miếng trả miếng, cường sát chủ tướng Đông Huyền, cũng bởi vậy mà dẫn bạo Đông Huyền, buộc Đông Huyền phải sử dụng Đồng quy chiến pháp, Ngọc toái chiến thuật. Cuối cùng Bạch Y Tuyết không thể tiến thêm, oán hận mà về.

Một trận cường sát của Bạch Y Tuyết, khiến cho Ngọc Đường có thể chống qua được một trận ác chiến, thế nhưng chung quy rằng Ngọc Đường mất đi Thu Kiếm Hàn chỉ huy, không có Thu Kiếm Hàn tọa trấn, Ngọc Đường binh bại như núi đổ, mặc dù Thượng Quan Linh Tú giương cao cờ xí, cố gắng chỉnh đốn tàn quân, thế nhưng cũng chỉ khá hơn một chút, căn bản không thể ứng đối được thế công như thủy triều của quân đội Đông Huyền!

Vân Hầu nhanh chóng quyết định, lập tức hạ lệnh toàn quân phá vây, tranh thủ bóng đêm mà rút, nếu chuyện không thể thành vậy tận lực bảo toàn sinh lực, trở lại hội hợp với Phó Báo Quốc, hợp lực kháng Đông Huyền!

Đại quân Đông Huyền đương nhiên sẽ không để không, đuổi theo không bỏ, cấp tốc vây kín tàn quân Ngọc Đường, trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, hai đội thiết kỵ được Phó Báo Quốc phái ra chơi chiến thuật du kích từ trước rốt cục không nhịn được nữa mà kháng mệnh xuất hiện, vọt ra tiếp ứng.

Song phương cường sát, vừa đánh vừa lui, lúc này mới kiên trì đến khi Vân Dương tới giúp, tiến thêm một bước tụ hợp với Phó Báo Quốc dưới Thiên Huyền nhai.

Cũng bởi vậy, thành công mở ra một chương mới, đốt lên ngọn lửa hy vọng cho Ngọc Đường!

...

Vân Dương nhanh chóng bước vào lều vải, lập tức nhìn thấy Thu Kiếm Hàn nằm thẳng trên một tấm phản đơn sơ, toàn thânng lổ vết máu, trên mặt cũng có mấy đạo vết thương, huyết nhục lộ rõ, dữ tợn đến cực điểm.

Thậm chí Vân Dương còn không cảm nhận được tiếng hô hấp của Lão Nguyên soái, nếu không phải còn nhìn thấy trên ngực còn chập trùng yếu ớt. Vân Dương đã sớm hoài nghi Lão Nguyên soái hồn đi cửu tuyền, không thể xoay chuyển.

Dưới ánh đèn lờ mờ, râu bạc nhuốm máu, Lão Nguyên soái lẳng lặng nằm đó, hai mắt Vân Dương nóng lên, kém chút không kìm nổi mà chảy nước mắt.

Vị Lão Nguyên soái vì Ngọc Đường mà bỏ cả đời người này, giờ phút này thoạt nhìn lại thê lương bất lực như thế.

...

Vân Dương sải bước đi qua, nhanh chóng nắm lấy tay Lão Nguyên soái, không nói hai lời, trực tiếp vận chuyển Sinh Sinh Bất Tức Thần Công, đem Huyền khí tràn đầy sinh cơ chậm rãi vận chuyển qua thân thể Lão Nguyên soái, sau đó mới cẩn thận kiểm tra thương thế cho Thu Kiếm Hàn.

Một con người từng trải chiến trận như Vân Dương, vừa nhìn thấy thương thế của Lão Nguyên soái, cũng không kìm nổi mà hít một ngụm khí lạnh.

Lão Nguyên soái xung phong đi đầu, không tránh hung hiểm, số lượng vết thương trên người nhiều không đểm nổi, nhưng chín thành thương thế cũng chỉ là ở ngoài da thịt, Lão Nguyên soái trừ có Bạch Y Tuyết hộ vệ, bản thân cũng có tu vi không tầm thường, những vết thương này còn chưa đủ để ảnh hưởng.

Chân chính khiến lão lâm vào tình trạng như vậy, cũng chỉ có một vết, thế nhưng chỉ một vết thương này, liền đã đủ trí mạng!

Vị trí trúng tên nằm ngay bên ngực trái, với lực đạo hơn ba mươi thạch của Ma Tiễn Thủ, mũi tên này trực tiếp nối thẳng trước sau, nếu chỉ nhìn từ ngoài, có thể nói mũi tên này đã xuyên thẳng qua tim.

Trái tim tổn thương như thế, há có thể sống được?!

May mà Vân Dương biết, mũi tên đoạt mệnh kia đã bị Bạch Y Tuyết thành công can thiệp, khiến cho lúc bắn vào ngực, lại thoáng chệch một chút, một chút, chỉ một chút!

Nếu không Thu Kiếm Hàn đã trực tiếp ô hô, tuyệt không có may mắn.

Thế nhưng dù như vậy, Thu Kiếm Hàn lúc này cũng phải đứng trên lằn ranh sinh tử, hoặc có thể nói: Nửa chân đã bước qua Quỷ Môn quan, khó mà xoay chuyển trời đất!

Mặc dù có Sinh Sinh Bất Tức Thần Công, nhưng Vân Dương cũng không thể nắm chắc.

Vân Dương toàn lực thi cứu, thế nhưng thúc dục nửa canh giờ, thương thế của Thu Kiếm Hàn vẫn không có nửa điểm khởi sắc.

Sinh Sinh Bất Tức Thần Công mà hắn kỳ vọng, xưa nay có thể nói chưa từng gặp bất lợi, hôm nay lại thoáng như mất đi tác dụng.

Ngay cả tần suất mạch đập, cũng không mạnh thêm một chút.

Thu Kiếm Hàn vẫn nằm đó trầm mặc, nhưng Vân Dương lại có thể cảm nhận được rõ ràng, sinh cơ của lão đang dần tiêu tán.

Tựa như cỗ thân thể già nua tàn phá này, đã không còn chứa nổi sinh cơ nữa.

Vân Dương tự nhiên không cam tâm, ngoại trừ tiếp tục vận chuyển Sinh Sinh Bất Tức Thần Công, càng đem tất cả linh dược trị thương đều dùng một lần, thế nhưng cũng chỉ có thể hoà hoãn tốc độ xói mòn sinh cơ đi một chút, cũng không thể thực sự ngăn cản.

Trong lúc này, Vân Dương vô cùng thống hận!

Hận tại sao trong lúc mấu chốt như vậy, hắn lại đánh mất Cửu Tôn chi lực!

Càng hận bản thân tu vi đại phục, nhưng lại vẫn cứ không mở được thần thức không gian.

Nếu có thể mở ra thần thức không gian, liền có thể khôi phục liên hệ với Lục Lục, dựa vào sinh mệnh chi khí của Lục Lục, thế nào cũng có thể giúp Lão Nguyên soái chuyển nguy thành an!

Nếu có Lục Lục tương trợ, coi như Lão Nguyên soái có đoạn tuyệt hô hấp, chỉ cần thời gian chưa lâu, Vân Dương có thể nắm chắc kéo Lão Nguyên soái trở lại!

Thế nhưng Vân Dương hắn hiện tại chỉ có thể trơ mắt nhìn, nhìn vị trưởng giả mà hắn vân luôn tôn kính, ngay trước mắt hắn chậm rãi mất đi, mà hắn, lại bất lực không làm gì được!

Loại cảm giác thất bại hữu lực khí thi này, khiến Vân Dương hắn như muốn nổi điên!

Sau lưng, tất cả mọi người đều lẳng lặng nhìn Vân Dương, thậm chí họ còn không dám thở, e sợ một chút động tĩnh sẽ quấy nhiễu Vân Dương, trong mắt mỗi người, đều lóe lên thần sắc mong ước, hy vọng Vân Dương có thể tiếp tục sáng lập truyền kỳ, thực sự cứu lại Lão Nguyên soái.

Phó Báo Quốc, Vân Hầu, Vương Định Quốc, Thượng Quan Linh Tú, Bạch Y Tuyết, tứ đại công tử...

Tất cả mọi người, từ tâm đến niệm đều mang một hy vọng, thế như cuối cùng chỉ nhìn thấy, thân ảnh thẳng như kiếm của Vân Dương chậm rãi cúi xuống, tựa như mất đi tất cả lực lượng, rốt cục không thể tiếp tục được nữa...
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status