Ta là chí tôn

Chương 634: Mục tiêu tới cửa


- Mục tiêu trước nhất hiện tại của chúng ta hẳn phải là thế tử của Tiêu Dao Vương, Vân Dương!

Tất tiên sinh mỉm cười nói:

- Bệ hạ đưa Ngọc Càn Khôn đến Vân phủ, có thể thấy được người rất yên tâm với Tiêu Dao Vương, càng ẩn ẩn biểu lộ ý ủy thác. Mà thực lực Vân phủ cao cường, vị trí càng ở trung tâm kinh thành, hoàn cảnh tự nhiên có lợi. Tiêu Dao vương còn là đệ nhất cao thủ Ngọc Đường, thực lực của con hắn Vân Dương cũng là kẻ có số có má!

- Hơn nữa, bỏ qua hai cha con Tiêu Dao vương, chỉ cần những cao thủ trong phủ, thậm chí là cao thủ không thuộc về Vân phủ cũng không ít, kỳ thực chỉ cần lực lượng của đám khách khanh này cũng đã đủ để chấn nhiếp giang hồ.

- Có thể thấy được, để Ngọc Càn Khôn ở trong Vân phủ, quả thực là nơi an toàn ổn thỏa nhất. Thậm chí, hành động này của Bệ hạ còn tránh để cho đứa nhỏ trong cung, sợ vì quá yêu chiều mà ảnh hưởng đến trưởng thành của đứa nhỏ, quả thực là dụng tâm lương khổ a.

- Cho nên trong mắt ta, để Ngọc Càn Khôn an trí ở trong Vân Vương phủ, quả thực là chỗ hợp cho đứa nhỏ trưởng thành nhất. Càng không cần lo lắng ngoại vật làm ảnh hưởng tâm trí! Toàn bộ Ngọc Đường đế quốc, có ai dám mạo phạm hổ uy Vân Vương gia.

- Mà lựa chọn này với chúng ta mà nói, ngoại trừ cường công, trước mắt không có biện pháp nào thích hợp hơn cả.

- Cho dù lấy thực lực của đám tổ chức sát thủ, muốn công hãm Vân phủ vẫn là chuyện khó có thể. Bởi vì phàm là kéo dài thêm được chút thời gian, liền sẽ có đội quân quy mô hàng vạn tới gấp rút tiếp viện, quan hệ của Vân phủ cùng quân đội từ trong trận Đông tuyến đã có thể dùng từ không thể dao động để hình dung.

Chỉ riêng từ miêu tả này mà nói, Tất tiên sinh nói mà khiến Thái tử không hiểu, thậm chí có một phần còn nghe như nói năng bừa bãi.

Nhưng chờ đến khi Tất tiên sinh nói xong, lại khiến người nghe đột nhiên phát hiện, tất cả tình huống đều được giải thích rõ ràng, không chút sơ xuất.

- Vậy theo ý tiên sinh, phải chăng không thể giết Ngọc Càn Khôn? Vân Vương phủ càng không có sơ hở? Vậy ngài đem mục tiêu đổi sang Vân Dương, chẳng phải là bỏ gần tìm xa hay sao?

Thái tử lần nữa nhíu mày.

- Không phải vậy.

Tất tiên sinh nói:

- Ta nói rõ như thế, ý là vạch rõ vấn đề không thể cường công. Nhưng muốn phá Vân phủ, chưa hẳn nhất định phải đánh từ ngoài, mà làm nó tan rã từ trong nội bộ cũng là một lựa chọn.

- Mà phương thức để tan rã nội bộ này, chính là nhằm vào một người trong đó, Vân Dương.

Tất tiên sinh nói:

- Trong toàn bộ kế hoạch, Vân Dương chính là một khâu quan trọng nhất, chỉ cần Vân Dương chế, mọi chuyện đều có thể giải quyết dễ dàng, tuyệt không trở ngại.

- Vì sao lại vậy?

Thái tử điện hạ vẫn có chút khó hiểu.

- Mời ngài thử nghĩ, vì sao Vân Vương gia lại được Hoàng đế Bệ hạ chọn làm người bồi dưỡng người kế thừa? Nguyên nhân chính là do Vân Vương gia là người vô dục vô cầu, thậm chí hắn khoái ý tiêu sái đến mức người thường khó mà tưởng tượng. Cái gọi là quan to lộc hậu, đối với Nhất Tự Tịnh Kiên vương như hắn hoàn toàn không có lực hấp dẫn, còn cái gọi là tài bảo vàng bạc, sao có thể khiến cao thủ tu hành như hắn động tâm, về phần kiều thê mỹ thiếp, lệ sắc dụ hoặc, lại càng khó làm khó được hai chữ Tiêu Dao. Cho nên hắn là người thích hợp nhất để Hoàng đế Bệ hạ giao cho tránh nhiệm này.

- Chỉ có điều, nhược điểm của hắn cũng chính là điểm mạnh của hắn, hắn thực sự quá mức vô dục vô cầu.

- Chỉ cần có người đánh chết Vân Dương, liền có thể khiến tâm cảnh của Vân Vương gia phá diệt!

Thanh âm của Tất tiên sinh như gió nhẹ thổi qua, những lời nói ra, lại ác độc đến khiến người giận sôi:

- Chỉ cần Vân Dương chế, tâm cảnh của Vân Vương gia sẽ phi biến, sẽ điên cường, sẽ phẫn nộ. Nhưng bất kể hắn điên cuồng phân nộ thế nào, sự chú ý của hắn cũng sẽ rời khỏi Ngọc Càn Khôn, tối thiểu nhất sẽ không cẩn thận như hiện tại.

- Ta nghĩ đến lúc đó, hắn sẽ chỉ nghĩ đến việc tìm hung thủ đã hại chết nhi tử của hắn, báo thù cho nhỉ tử của hắn. Coi như Bệ hạ can thiệp, cũng khó có thể thay đổi được tâm ý Tiêu Dao vương, mà tới lúc đó, chính là cơ hội của chúng ta.

- Không sai không sai!

Thái tử bừng tỉnh đại ngộ, hai mắt tỏa sáng:

- Con của mình cũng chết, nào còn có tâm tư đi chiếu cố cháu trai người khác... Kế này của tiên sinh quả là tuyệt diệu, chiêu rút củ dưới đáy nồi này dùng thật tinh chuẩn.

- Kỳ thực điểm tốt nhất trong kế hoạch này, chính là tính chấp hành... Vân Dương không giống Ngọc Càn Khôn, thực lực Vân Dương mạnh mẽ, tu vi thâm hậu, sau trận ở tca, thanh danh lên cao, có thể nói là đệ nhất nhân trong cùng thế hệ, trong Thiên Đường thành này càng không có người nào dám chọc hắn, cho nên hắn có thể chạy khắp nơi... Cũng chính là cơ hội hạ thủ của chúng ta, hơn nữa còn rất thuận tiện!

Tất tiên sinh vẫn ung dung cười cười:

- Cơ hội nhiều lại còn thuận tiện, mang ý nghĩa... Tỷ lệ thành công càng lớn, còn cái gọi là tu vi cao thâm, võ lực cao cường lại chỉ là thứ yếu.

Thái tử vỗ đùi:

- Tốt, cứ làm như thế!

Ngay lúc này, ngoài cửa truyền đến thanh âm bẩm báo:

- Khởi bẩm Thái tử điện hạ, Vân Dương Vân công tử đến cầu kiến.

“...”

Hai mắt Thái tử kém chút rớt ra ngoài.

Ngay cả Tất tiên sinh một mực trầm ổn, phong đạm khinh vân cũng vô thức lộ vẻ kinh ngạc.

Vân Dương?

Hắn tới làm gì?

Tới đúng lúc vậy... Bên này đang thương lượng đối phó hắn, thế mà hắn lại tìm tới cửa.

Thực sự chẳng nhẽ không thể bàn luận sau lưng người khác, vừa bàn luện, người bị bàn luận đã trực tiếp tìm đến nhà!

Thái tử nhìn qua Tất tiên sinh, nhất thời im lặng, cốt bởi trong lòng hắn lúc này cũng đang ngẩn ra.

Trước đó hắn từng âm thầm lôi kéo Vân Dương, nhưng thủy chung không có nửa điểm hiệu quả, đối phương trực tiếp không thèm để ý tới hắn, nhưng hôm nay lại chủ động tới cửa cầu kiến?

- Chuyện khác thường tất có ý đồ! Vị Vân Vương thế tử này đến đây tất phải có nguyên nhân!

- Những người khác tạm thời lui ra, đừng để hắn cho là chúng ta đang thương lượng chuyện gì.

Tất tiên sinh thản nhiên nói:

- Ta ở lại xem xem, đến cùng vị Vân công tử này muốn làm gì.

Thái tử nghe vậy liền hoàn toàn yên tâm, cười nói:

- Như thế rất tốt.

...

Bất kể nói thế nào, người tới là khách, Thái tử thế nào cũng phải ra nghênh đón một chút, nhất là với tình huống hiện tại, vô luận Vân Dương chết ở đâu cũng được, duy chỉ không thể chết ở phủ Thái tử, nếu không Thái tử sẽ lập tức biến thành mục tiêu công kích, vạn kiếp bất phục!

- Không biết sao hôm nay Vân công tử lại có nhã hứng đến chỗ bản cung chơi, bản cung thực sự cảm thấy thụ sủng nhược kinh ha ha ha...

Thái tử điện hạ nhiệt tình ra ngoài nghênh đón, người không biết còn tưởng hắn là bạn tốt của Vân Dương cũng nên.

- Không phải là do đã lâu không gặp, có chút nhớ Thái tử ngài hay sao.

Vân Dương cười nói:

- Thế nào, Thái tử điện hạ không chào đón Vân mỗ?

- Vân huynh đệ nói gì vậy chứ!

Thái tử ra vẻ tức giận, tranh thủ bắt lấy tay Vân Dương:

- Xin mời xin mời, ha ha, rốt cục ngươi cũng đến phủ nhà ta, nhất định sẽ không để ngươi đi không một chuyến, tới tới tới, hôm nay không say không nghỉ, không say không về!

Trong tiếng cười nói, hai người cầm tay nhau tiến lên, thân thân nhiệt nhiệt.

Cửa ra vào, Tất tiên sinh mỉm cười đứng đó, nhìn Vân Dương đi tới, ánh mắt ấm áp, nhìn kỹ mà không lộ.

- Tất tiên sinh, để cô giới thiệu cho ngươi, đây chính là nhân vật phong vân mà Thiên Đường thành chúng ta ai ai cũng biết, Vân Dương Vân công tử.

Thái tử điện hạ nhiệt tình giới thiệu:

- Tất tiên sinh, trước không phải ngươi vẫn luôn cảm thán, không được diện kiến Vân công tử hay sao? Lần này thì tốt rồi, người trực tiếp đến trước mặt ngươi, hôm nay ngươi đúng là kiếm được tiện nghi lớn nha.

Tất tiên sinh nhấc tay hành lễ:

- Đại danh của công tử như sấm bên tia, Tất mỗ kính đã lâu!

Vân Dương cười ha ha một tiếng, hoàn lễ nói:

- Đâu có đâu có, đối với Tất tiên sinh, Vân mỗ mới thực là kính đã lâu.

Hàn huyên khách sáo một hồi, ba người trực tiếp tiến vào trong sảnh, chủ khách đúng vị, sau khi nói một đống lời khách sáo không dinh dưỡng, Thái tử điện hạ mới dẫn vào vấn đề chính.

- Cô vương vẫn luôn coi Vân công tử như người thanh quý, đối với cô cũng kính nhi viễn chi, giữ khoảng cách nhất định, lần này lại đại giá quang lâm, nghĩ đến hẳn là vô sự cũng không lên Tam Bảo điện a?

Thái tử điện hạ cười tủm tỉm, dùng khẩu khí đùa giỡn biểu đạt bất mãn của mình.

- Thái tử điện hạ, người sảng khoái nói chuyện thẳng thắn, Vân Dương thích nhất chính là người như vậy, hết thảy đều phải nói cho rõ.

Vân Dương cười ha ha một tiếng:

- Lần này Vân Dương đến đây, thực sự là có chuyện muốn nhờ, có điều chuyện này lại không liên quan tới Thái tử điện hạ, ngược lại lại có mấy phần quan hệ với Tất tiên sinh.

Thái tử kinh ngạc: “Ồ”

Lời này của Vân Dương hiển nhiên là ngoài ý liệu của hắn, lấy hiểu biết của Thái tử, Tất tiên sinh với Vân Dương là hai người có dùng mười tám quả đại bác cũng bắn không tới, nếu không phải có hắn ở giữa, Tất tiên sinh chưa hẳn sẽ chú ý tới Vân Dương, mà lời mới rồi của Vân Dương thực sự bất ngờ, không thể hiểu thấu.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status