Ta là chí tôn

Chương 700: Nợ máu trả bằng máu!


- Vân Tôn đại nhân!

Vương Trường Phong đột nhiên hét lớn một tiếng:

- Lão hủ có lời muốn nói!

Thanh âm như lôi chấn, đinh tai nhức óc, thế nhưng Vân Dương vẫn không ngừng hoành tảo, không chút ý ngừng.

Công kích quỷ dị hữu hình vô chất không sợ bất cứ ngăn cản, Thiên Ý đao pháp độc bộ thiên hạ, lại có Thiên Ý Chi Đao không gì không pá. Tổng hợp lại tạo ra công kích nhanh đến cực điểm, khiến cho Vân Dương như rồng vào biển rộng, hổ khiếu thâm sơn, không ai có thể ngăn cản, giết người như giết gà.

Giờ khắc này, nơi đây tuyệt đối là sân nhà của Vân Dương!

Liên tục xuất ra chín mươi chín đạo phong trảm, bảy tên đệ tử Ma Y phái như bị lăng trì róc thịt mà ngã xuống, thanh âm truyền ra:

- Vương Trường Phong, ngươi muốn nói gì thì cứ nói, dù bản tôn đang giết người, nhưng vẫn có thể nghe thấy, ngươi nói, sẽ không làm chậm trễ hành động của bản tôn đâu, yên tâm đi!

Bóng xám xoay tròn, lại nhào tới một bên khác, những nơi đi qua, vẫn đầy rẫy huyết quang, máu tươi vẩy thành sóng, sóng sau cao hơn sóng trước.

Vương Trường Phong lòng như tro nguội.

Kim câu vô kiên bất tồi trong tay hắn, người bạn từng trợ hắn chém bao địch nhân, đã vô số lần rơi vào người Vân Tôn.

Từ lần đầu tiên mừng rỡ, đến sau đó nghi hoặc không hiểu, lại đến cố gẳng uổng công, sau cùng là vô lực cùng tuyệt vọng, tất cả đều chứng minh một chuyện, đối với Vân Tôn kia, hắn, bất lực!

Chiến trường hiện tại, tựa như một đám người thường đối mặt với quỷ hồn. Đám người nhìn thì như người đông thế mạnh, nhưng sự thật lại dù cho có sức mạnh thông thiên, nhưng công kích đối với người ta lại hoàn toàn vô dụng.

Mắt thấy các đệ tử của mình chết thảm từng người một, lại không có lấy nửa biện pháp kìm lại, cảm giác hữu tâm vô lực đó, thực sự không nói nên lời.

Lần này Ma Y phái cử đến đây một trăm ba mươi người, tất cả đều là tinh nhuệ trong môn phái. Bản y là muốn cướp bảo đồ da rồng, nhưng hiện tại, còn chưa tới Thiên Đường thành, đã chết mất bốn mươi!

Hơn nữa, số lượng tử vong còn vẫn đang tăng trưởng.

Đao quang như tuyết, lóe sáng tung hoành, mỗi một ánh chớp xuất hiện, liền có một đạo huyết quang bay lên.

- Vân Tôn! Vân Tôn! Ngài tạm dừng tay, ta có chuyện muốn nói!

Cát Tổ Hằng cùng Vương Trường Phong tóc tai bù xù, sắc mặt trắng bệch, liên tiếp hô quát, trong âm thanh đã chất đầy năn nỉ.

Nếu ngay từ đầu, bọn hắn còn có suy nghĩ muốn phản công, muốn giải quyết Vân Tôn, nhưng cho đến bây giờ, nhìn thấy cảnh tượng này, cùng với tự thân nếm thử cảm giác bất lực, đã sớm không còn dự tính ban đầu.

Thực sự không có cách nào xử lý a!

Hơn nữa, cẩn thận xem xét lực công kích của Vân Tôn, ít nhất cũng phải có tu vi Đạo cảnh Ngũ trọng. Mà nhìn khắp Ma Y phái, người có tu vi vượt Đạo cảnh Ngũ trọng lại cũng chỉ có rải rác mấy người.

Nhưng cho dù là những người này, tính cả bản thân bọn hắn, khi đối đầu Vân Tôn, bất kể là thi triển bí pháp lực lượng gì, tất cả đều như đánh vào trong sương mù!

Dùng sức, còn có thể sẽ đánh phải người một nhà.

Pha hắn muốn đàm phán, thậm chí là cầu xin tha thứ, nhưng ngay cả cơ hội cầu xin, đối phương cũng không cho!

Chỉ có giết chóc!

Cho thấy, lời nói đầu ngay từ khi đối phương xuất hiện, muốn hủy diệt Ma Y phái, không phải là nói ngoa, mà lúc này cũng đang biến lời nói thành hành động, từng bước thực hiện.

- Chúng môn nhân phân tán đào tẩu, trốn được một người tốt một người!

Vương Trường Phong hét lớn một tiếng, lệ quang trong đôi mắt già nua đã óng ánh rơi.

Lấy ánh mắt cùng kinh nghiệm của hắn, đối mặt với địch nhân như vậy, dù sách lược phân tán có thành công đi nữa, cuối cùng cũng tuyệt không thể có bao người chạy thoát.

Sau trận này, Ma Y phái chẳng khác nào mất sạch tinh nhuệ!

Ngay khi môn nhân Ma Y phái mới vừa phân tán, từng người tự chiến, Vân Dương lại hét dài một tiếng, bốn phía chiến trường hiện lên từng mảnh minh vụ.

Minh vụ bốc lên, già thiên tế địa, trong nháy mắt hoàn thành một vòng vây hoàn chỉnh.

Trong lúc nhất thời, âm thanh quỷ chiếp vang lên khắp nơi, tựa như nơi này biến thành Sâm La Địa Ngục, Tu La Doanh Tràng.

Một âm thanh mờ mịt vang lên:

- Chư vị đã đến Sâm La điện, còn ai có thể chạy trốn?

Mười bóng người lờ mờ, hiện thân trong minh vụ, từng bóng người mang theo vương miện, ánh mắt lạnh lẽo, sát cơ dạt dào.

Đám người Vô Tình lâu vốn đã buốt tâm, nay lại càng thêm ba phần lạnh.

Sâm La đình!

Lại là Thập Vương Sâm La đình đồng thời đến!

Đối mặt trận thế này, còn có thể phá vây?

Chẳng lẽ, thực đúng là trời muốn tuyệt Ma Y nhất phái?!

Sau khi Thập Vương Sâm La đình xuất hiện, lại cũng không có động thủ khai sát, chỉ đứng xa xa nhìn Vân Dương tiếp tục giết chóc, nhưng phàm là đệ tử Ma Y có ý đồ phá vây mà ra, đều bị xử lý gọn gàng.

Có mười vị Vương giả chặn đường, đám đệ tử Ma Y chỉ có thể giương mắt nhìn mà xông không nổi!

- Vân Tôn! Chuyện lúc trước, thực sự là Ma Y phái chúng ta vi phạm tổ huấn. Trừng phạt đúng tội! Nhưng đó chỉ là quyết định của cao tầng chúng ta, không can hệ tới môn hạ đệ tử, bọn hắn chỉ có thể tuân theo sư lệnh, không thể làm trái!

Chưởng môn Cát Tổ Hằng thảm liệt kêu lớn:

- Ngươi thả những đệ tử này đi, đám lão hủ giao mệnh cho ngươi là được!

- Chúng ta tuyệt không phản kháng, mặc ngươi xử trí!

- Mong Vân Tôn đại nhân giơ cao đánh khẽ, thả những đệ tử vô tội này rời đi!

Kim câu của Vương Trường Phong đã đặt lên ngang cổ, hét lớn:

- Vân Tôn, ngươi có nghe hay không! Chỉ cần một câu nói của ngươi, lão phu sẽ lấy mệnh bồi thường cho ngươi!

Vân Dương thản nhiên không chút tình cảm nói:

- Thiên Đạo có luân hồi, Thương thiên không bỏ ai! Ngày đó, Ma Y phái các ngươi xuất động hơn mười vị cao giai tu giả tiến vào quân lữ, bằng võ lực cường hoành đồ sát tướng sĩ Ngọc Đường ta, cuối cùng có tới hơn vạn người trực tiếp gián tiếp chết bởi các ngươi...

- Thiết Cốt quan phá, cũng có phần các ngươi tham gia!

- Lúc này, ánh mắt ngàn vạn huynh đệ đang nhìn ta!

Vân Dương sâu kín nói:

- Anh linh bọn hắn còn chưa xa, còn đang tung bay trên bầu trời Thiên Đường thành.

- Trên lưng của ta, có thể cảm giác được ánh mắt bọn hắn, đang thúc dục ta báo thù rửa hận!

Bóng xám lóe lên, ánh mắt Vân Dương như hóa thành hai tía chớp lóe sáng trong sương mù dày đặc:

- Giờ khắc này, nợ máu các ngươi gây ra, chỉ dựa vào tính mệnh mấy người các ngươi, há có thể gánh được? Bồi thường được?!

- Coi như toàn bộ Ma Y phái các ngươi hủy diệt, vẫn còn chưa đủ, còn thiếu rất nhiều!

Vân Dương nhàn nhạt nói:

- Ta vừa nói qua, tu giả cao tâm cấm bước vào đại lục trannh bá, đây là thiết luật của Thiên Huyền, nếu như đã bước chân vào, vậy phải có một kết quả, Ngọc Đường ta chinh chiến bao năm, môn phái thế ngoại chưa từng tham dự. Các ngươi lại không tiếc vi phạm tổ huấn, nhảy vào đối địch với Ngọc Đường ta, nếu cuối cùng mà còn có thể lưu lại truyền thừa, chẳng phải sẽ khiến càng nhiều người giữ lại chút may mắn?

- Ma Y phái?

Vân Dương hét lớn một tiếng:

- Hôm nay, tất diệt ngươi!

Vương Trường Phong cùng Cát Tổ Hằng thảm âm cười to:

- Ha ha ha ha... Ma Y phái, Ma Y phái...

Hai người bốn mắt đẫm lệ nhìn lại, vậy mà không nói gì, nói đến hiện tại, lời cũng đã tuyệt, thực sự không cần nói thêm gì nữa.

Quyết tâm của Vân Tôn, tựa thập vạn đại sơn, trùng điệp không thể rung chuyển.

Hôm nay Ma Y phái diệt, đã là điều tất nhiên.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status