Ta là chí tôn

Chương 802: Nhất kiếm kinh hồng!


Tây Môn Hoàn Vũ xưa nay tự nhận cơ trí, mọi việc đều tính trước làm sau, thân là chưởng môn Thiên Đạo Xã Tắc môn, những năm nay đức cao trọng vọng, không người không phục.

Có thể nói là nhất thế trí giả.

Hiện tại, lại đột nhiên xuất hiện tam đại cao thủ, lập tức đánh phủ đầu!

Đến mức, sáu người tới, chớp mắt chỉ còn ba người!

Cho dù là ba người may mắn sống sót, cũng đều dính trọng thương, thực lực đại giảm!

Tổn thất lớn đến vậy, với Thiên Đạo Xã Tắc môn truyền thừa dùng vạn năm mà tính, thực sự mới thấy lần đầu!

- Các ngươi là ai? Đến cùng các ngươi là ai?

Hải Vô Cương vội vàng chống đỡ, liên tiếp thụ thương, máu tươi không ngừng trào ra, hoảng sợ rống to, trong thanh âm ẩn chứa ý vị khủng bộ, hoảng sợ không chịu nôi một ngày.

Mà người đối chiến với hắn, đột nhiên hóa thành huyễn ảnh phiêu đãng, thanh âm rét lạnh vang lên:

- Trước khi Thiên Đạo Xã Tắc môn vào Ngọc Đường, chẳng nhẽ không điều tra sao? Vậy mà không biết Ngọc Đường thủ hộ giả, gọi là Vân Tôn a?

- Vân Tôn? Thực lực Vân Tôn… lại có thể cường hoành đến vậy?

Hải Vô Cương lớn tiếng gào thét:

- Vân Tôn tuyệt không thể có thực lực mạnh như vậy!

- Cho nên ta mới nói, trước đó các ngươi cũng không điều tra rõ ràng, thực không biết các ngươi dựa vào cái gì mà có thể truyền thừa đến vạn năm, mấy năm nay sống trên thân chó hết rồi hả?

Vân Dương lạnh lùng nói:

- Được rồi được rồi, lúc xuống dưới kia, biến thành Lệ Quỷ, cũng không cần quan trọng vấn đề này nữa, Hoàng Tuyền U Lộ, lên đường bình an!

Theo đó chỉ nghe một tiếng hét lớn:

- Thấy không? Thập Bát Địa Ngục!

Một ánh đao ngang nhiên lướt qua, giữa không trung đột nhiên xuất hiện tám tòa Sâm La Địa Ngục âm trầm!

Ngày đó sau khi luận bàn với Lăng Tiêu Túy, Vân Dương đạt được tẩy lễ rèn luyện, tự nhiên cũng lĩnh ngộ sâu thêm về Thiên Ý đao pháp của mình, chỉ trong một chiêu, số lượng Sâm La Địa Ngục đã tăng lên tới tám tòa!

Bên trong chứa vô số Lệ Quỷ muốn gào thét bay ra, quỷ mị khắp cõi trần.

Hải Vô Cương đối mặt ác chiêu, hoàn toàn không có sức chống lại, hét thảm một tiếng, thân thể bị một đao chém đoạn, quỷ dị xuống hoàng tuyền.

Một bên khác, Lăng Tiêu Túy huy sái kiếm quang dày đặc vây lấy Bình Thế Thủy, tu vi Bình Thế Thủy vốn đã không bằng, càng thêm Lăng Tiêu Túy hữu tâm tính vô tâm, thế đang bị động, kiệt lực chèo chống, hòng dựa vào nơi hiểm yếu mà chống lại, nhưng trên mặt đã sớm chất đầy khủng hoảng.

- Lăng Tiêu Túy, tại sao lại là ngươi? Tại sao lại là ngươi?

Tu vi người này cố nhiên siêu tuyệt, nhưng so với Lăng Tiêu Túy, vẫn kém không chỉ một bậc.

Lăng Tiêu Túy lạnh lùng thản nhiên nói:

- Tuyên cổ dĩ hằng, hoàng quyền thế tục không cho phép tông môn Võ đạo thao túng, vị trí bá chủ đại lục càng không phải là một đĩa bánh, mặc cho các ngươi chia chác. Thiên Đạo Xã Tắc môn tồn tại quá lâu, liền cho rằng có thể khống chế tất cả? Các ngươi xúc phạm lệ cấm, người người đều có thể diệt!

Bình Thế Thủy liên thanh kêu to, từng đạo vết thương liên tiếp xuất hiện, máu tươi điên cuồng trào ra khỏi miệng, hiển nhiên đã không thể duy trì được lâu, lúc nào cũng có thể hủy diệt.

- Ai cản ta đều phải chết!

Ba ba đối chiến, người duy nhất có thể tính là không quá rơi xuống hạ phong cũng chỉ có Tây Môn Hoàn Vũ, nhưng lúc này, toàn thân hắn cũng đã thấm đầy máu, thần sắc dữ tọn, vẻ ung dung tiêu sái trước đó đã hoàn toàn biến mất.

Đối mặt với Độc Cô Sầu, hắn có liều mạng công kích như điên, nhưng cũng không thể rung chuyển nổi đại thế như núi cao trùng điệp, vắt ngang trước mắt của Độc Cô Sầu, ổn thủ không mất, khiến cho tất cả công kích của hắn đều hóa thành hư vô, tốn công vô ích.

Nghiêm ngặt mà nói, tu vi Tây Môn Hoàn Vũ cũng cực cao, nếu không bất ngờ thụ thương, lúc này đọ sức với Độc Cô Sầu, dù không thể địch lại, ít nhất cũng có thể so sức đến ngoài ngàn chiêu, nhưng tình huống thực thế lại không có nếu, vừa mới bắt đầu, hắn đã bị đánh lén thụ thương, môn hạ đệ tử đem tới càng tử thương một nửa, hết thảy đã đủ khiến hắn không thể ổn định, tâm cảnh đại loạn.

Lại đối mặt với thiên hạ đệ nhất uy tín lâu năm như Độc Cô Sầu, nào có thể may mắn, nếu không phải do Độc Cô Sầu tự biến nắm chắc thắng lợi, không muốn dùng hiểm chiêu, thì sớm đã có thể nhân cơ hội phản sát, kết thúc chiến dịch này!

Sau khi liên tiếp tấn công mà không kết quả, Tây Môn Hoàn Vũ khẽ khôi phục bình tĩnh, nhìn bốn người Hải Vô Cương, Tiêu Bất Khí, Mộng Vô Lượng, Khổng Thiên Ba đã ngã xuống mặt đất, lòng tự hiểu đại thế đã mất, đột nhiên bạo hống một tiếng, kiếm quang bạo thịnh, vậy mà không chút để ý, bất chấp lao thẳng về phía Ngọc Đường Hoàng.

Đám người thầm run lên.

Nói đó, mới là sinh cơ duy nhất, chỉ cần bắt được Ngọc Đường Hoàng làm lá chắn, mới có cơ hội chạy thoát!

Độc Cô Sầu khẽ xoay người, trường kiếm quét ngang, một đạo kiếm sơn ngang nhiên xuất hiện, đánh úp xuống.

Lập tức phong kín đường lên của Tây Môn Hoàn Vũ.

Có điều, một chiêu này của Tây Môn Hoàn Vũ thực ra lại chỉ là đấu pháp giương đông kích tây, mắt thấy kiếm sơn phong tỏa đường lên, lập tức nhún người nhảy lên, thân thể xoay tròn, xoát một tiếng phân thành ba đạo phân thân, tựa như ba đạo lưu quang kinh thiên, nhanh chóng bay ra ngoài đại điện, chạy bán sống bán chết.

Hắn cũng là hạng người thông minh, hiểu rõ muốn bắt được Hoàng đế thực quá tuyệt hảo, nhưng cũng muốn ngàn khó khăn, còn không bằng thoáng giá bộ, để dành toàn lực chạy trốn.

Mắt thấy Tây Môn Hoàn Vũ muốn trốn, kiếm mang trong tay Độc Cô Sầu đột nhiên tăng vọt, tức thời chém ra một kiếm, lôi đinh lóe lên, một cái bóng bị chém thành hai nửa.

Thân thể Lăng Tiêu Túy nghiêng nghiêng tung bay, mũi kiếm lướt qua cổ Bình Thế Thủy, một viên đầu lâu quay trong bay lên, đồng thời cũng chém ra một đạo kiếm qunag, kiếm phong gào thét, xé một đạo phân thân khác thành bột mịm.

Nhưng đạo lưu quang thứ ba đã nhanh chóng vọt tới cửa đại điện, chỉ thiếu một bước thôi là biển rộng mặc cá bôi, trời cao mặc chim bay.

Bất kể là Lăng Tiêu Túy hay Độc Cô Sầu, cũng không thể theo kịp mà ngănn.

Ngay lúc này, sát khí trong đại điện đột nhiên bạo thịnh.

Thanh âm Vân Dương lần nữa ung dung vang lên.

- Đồ Tẫn Thiên Hạ… Lại làm sao!

Tiếng nói còn vang vọng, một đạo kiếm quang chói lọi dùng phương thức kinh diễm vô hạn mà xuất hiện, càng lấy một tốc độ không gì sánh kịp, xông ra ngoài.

Tốc độ đạo kiếm quang này, còn nhanh hơn cả tia chớp!

Kiếm pháp!

Ngươi xưa nay chỉ dùng đao như Vân Dương, thế mà lại xuất một chiêu kiếm!

Hơn nữa trong một chiêu kiếm pháp này, mang theo sát khí, lệ khí, uy lực to lớn không gì sánh nổi, khiến cho hai đại kiếm khách như Lăng Tiêu Túy cùng Độc Cô Sầu cũng đều thầm phát lạnh, không rét mà run!

Thậm chí mỗi một sợi tóc cọng lông trên cơ thế, cũng vì đó mà dựng đứng lên!

Một chiêu thực khủng khiếp!

Chỉ thấy lưu quang vừa động, đã bay tới nơi Tây Môn Hoàn Vũ vừa mới hơi thả nhẹ một hơi, lại đột nhiên cảm thấy tim đập nhanh, theo đó là lồng ngực cảm thấy mát lạnh.

Đứng giữa không trung, cực tốc phi hành, hắn vô thức cúi đầu xem xét, đã thấy một mũi kiếm lóe lên, xuyên qua lồng ngực, hàn quang lấp lóe chói mắt, còn mang theo tơ máu đỏ tươi.

Trong mắt Tây Môn Hoàn Vũ lập tức lồi ra.

Ta bị đâm trúng rồi?

Sao có thể?

Nghi vẫn còn chưa kịp dâng lên, đã lại thấy mũi kiếm kia biến mất.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status