Ta là chí tôn

Chương 929: Chúng ta giúp ngươi cướp đoạt!


Hình như chúng ta nghe được thứ gì cực kỳ kinh khủng rồi?

Cái này… bất kể thứ nào cũng là đồ tốt, cũng cực kỳ ghê ghớm!

Tiên Thiên Tử Khí?

Đó là thứ ắt phải cần để thành tựu đại đạo. Đừng nói thật sự đạt được, chỉ cần chạm vào cũng đủ mở ra cánh cửa đại đạo! Ngươi nói xem nó có quan trọng không?

Sinh Linh chi khí?

Sinh Linh chi khí trong truyền thuyết có thể loại bỏ bất cứ tình trạng xấu nào của cơ thể, bao gồm cả thương tích trong chiến đấu từ khi bắt đầu tu hành đến giờ, những cặn bã tích trữ trong cơ thể tạo thành tai hoạ ngầm… tất cả đều được tiêu trừ. Có thể nói một khi đạt được Sinh Linh Chi Khí chẳng khác nào khiến thân thể người ta quay trở lại Tiên Thiên Thai Thể!

Ngươi nói xem có quan trọng không? Có quý hiếm không?

Lực lượng nguyên linh, lực lượng thần thức gì đó càng không cần giải thích, hiểu mà, ai cũng hiểu mà!

Còn… còn cả Hoàn Đồng Đan có thể khiến một ông lão trong một đêm trở lại thời trai trẻ...

Đan dược này quả thật nghịch thiên!

- Còn cả… Phá Cấm Đan có thể đột phá bất cứ bình cảnh nào… Trong truyền thuyết cũng có thứ này, nhưng đã biến mất cả vài vạn năm rồi...

Còn có còn có...

Bốn người hít thở dồn dập, hai mắt bừng sáng, dáng vẻ như con sói đói nhìn thịt tươi, đôi mắt khoá chặt lấy gương mặt tuấn tú của Vân Dương.

- Rốt cuộc phải làm sao? Mong Vân huynh nói rõ, xin cứ thoải mái, đừng cố kỵ điều gì!

Lãng Phiên Thiên hỏi rất cấp bách.

Giờ khắc này nếu không phải đã biết bối cảnh Vân Dương, Lãng Phiên Thiên thậm chí sinh ra ý tưởng mê người lập tức nhốt tiểu tử này lại, giam cầm vĩnh cửu bên người mình, không để bất cứ ai gặp được!

Những thứ này quá quý giá!

- Khó lắm!

Vân Dương cười khổ nói:

- Theo các ngươi thấy, ta được trời cao ưu ái, nhận được cơ duyên cực lớn, con đường tu luyện bằng phẳng. Nhưng lại không biết ta hoàn toàn không biết sẽ ra sao, con đường phía trước mịt mờ, tay chân luống cuống!

Được trời cao ưu ái!

Bốn chữ này nói cũng không tệ.

Đối với cảnh ngộ của Vân Dương, ngay cả Lãng Phiên Thiên cũng cảm thấy tiểu tử này thật quá may mắn.

Thiên phú dị bẩm đương nhiên hiếm có, nhưng tại Huyền Hoàng giới này thiên tư không phải trọng tâm của tu hành, chỉ có cơ duyên mới là. Vân Dương mặc dù thân có thiên phú kinh thiên, có Không Linh Chi Thể ngàn vạn năm chưa từng xuất thế, cùng lắm cũng chỉ đáng quý chứ không phải không thể thay thế, cũng không phải không thể từ bỏ!

- Tính cả lần này, ta đã liên tục hai lần không hoàn thành nhiệm vụ.

Vân Dương thở dài:

- Cho nên lần này thần niệm của tôn thượng yêu cầu ta càng nhiều, gấp vài lần lúc trước, với chút gia sản của ta làm sao hoàn thành được?

- Trong số những thứ yêu cầu có linh ngọc thượng phẩm thậm chí cực phẩm, còn là yêu cầu cơ bản nhất, bắt buộc phải hoàn thành. Còn có rất nhiều thứ, rất nhiều yêu cầu. Trong đó có một mục khiến ta không thể ngờ nổi, cũng không chút dầu mối… Khí vận.

Vân Dương sắc mặt thê thảm:

- Khí vận ư? Thứ hư vô mờ ảo như khí vận làm sao nhận được?

Lãng Phiên Thiên nói:

- Khí vận? Trong những thứ tiền bối kia yêu cầu có cả khí vận?

- Đúng vậy, tôn thượng khi nhắc tới khí vận cũng không đề cập tỉ mỉ, chỉ nói bất luận khí vận môn phái, khí vận quốc gia hay khí vận vị diện đều được, đều có thể thu nhận.

Vân Dương nói:

- Nhưng những khí vận đó đâu dễ kiếm được. Mặc dù ta tận tâm tận lực thành lập môn phái, nhưng phải làm sao mới thu được Thiên Vận Kỳ? Không có Thiên Vận Kỳ làm sao kiếm được khí vận?

Lãng Phiên Thiên nghe vậy nhíu mày, nửa ngày không nói gì/

Đây quả thật là nan đề.

Có thể nói cho dù là bản thân Thiên Hạ Thương Minh cũng chỉ có Thiên Vận Kỳ trung phẩm, những năm qua chăm lo quản lý, cao thủ càng ngày càng nhiều mới có chút hy vọng, sang năm khi thu đấu có thể thu được Thiên Vận Kỳ cực phẩm. Nhưng đây cũng là cực hạn, cũng cực kỳ vận khí,lấy đâu ra chia bớt cho Vân Dương?

Dẫu sao Thương Minh cũng chỉ là tổ chức buôn bán chứ không phải tông môn siêu cấp.

Cho dù Thương minh có rất nhiều cao thủ tu vi cao siêu, nhưng, đừng nói là môn phái Thiên Vận Kỳ thượng phẩm, một bộ phận thậm chí sánh nổi lực lượng trung kiên của Thiên Vận Kỳ màu kim.

Nhưng… Rất nhiều cao thủ trong số đó thật ra đến từ môn phái thượng phẩm hoặc điện kim phẩm, chỉ nhận chức tại Thương Minh chứ không phải chiến lực bản thân của Thương minh. Một khi liên luỵ tới ích lợi của môn phái mình xuất thân, lúc nào cũng có thể cắn ngược trở lại!

Cho nên giờ phút này mặc dù Lãng Phiên Thiên cũng hiểu được cảnh khó xử của Vân Dương, nhưng cũng chẳng có cách nào giải quyết, bó tay tại chỗ.

- Để nối tiêp cơ duyên này, cho dù vạn lần không muốn, ta cũng chỉ có thể tự mình thành lập môn phái.

Vân Dương cười khổ:

- Có điều trong môn phái trước mắt chỉ có hai người chúng ta. Ừm, còn có một vị đại tổng quản không phụ trách chiến đấu… Chính là tiểu mập mạp làm lộ Tử Cực Thiên Tinh gây náo loạn thành thị kia.

Lãng Phiên Thiên trợn trắng mắt nhìn Vân Dương cùng Sử Vô Trần, trong lòng lại im lặng.

Câu nói này hắn quả thật không cách nào tiếp nhận.

Huynh đệ… Tình huống của ngươi, chúng ta cũng bó tay thôi.

Ngoại trừ im lặng, bất lực thay ngơi, bất đắc dĩ thay ngươi, còn thay ngươi… đau buồn!

Chuyện lớn như vậy, ngươi tưởng trước đó ta không điều tra về ngươi chắc?

Chút nội tình nhỏ nhoi kia chúng ta đã sớm tra sạch rồi!

Loại môn phái tôm tép do các ngơi sáng lập cũng dám gọi là môn phái? Đừng gọi môn phái, trên giang hồ bất cứ nhóm nào cũng mạnh hơn các ngươi nhiều...

- Về phần vật tư…

Vân Dương cong người, cắn răng nói:

- Không lừa các vị, chúng ta ngoại trừ cướp bóc… không còn cách nào khác.

- Cướp bóc…

Lãng Phiên Thiên cùng Tiêu Ngọc Thụ không còn gì để nói.

Phong Quá Hải hai mắt sáng bừng:

- Các ngươi quả nhiên là…

Vân Dương ngắt lời:

- Không sai, chúng ta chính là hai giặc cướp điên cuồng gần đây… Không Cướp Trời!

- Không Cướp Trời?

Ba người Lãng Phiên Thiên vừa tới thành Đông Dạ, không biết ý nghĩa của ba chữ này, chỉ thấy có vẻ rất nổi tiếng?

Phong Quá Hải cười khổ một tiếng, lập tức giải thích lai lịch ba chữ “Không Cướp Trời”, cũng liệt kê các biệt danh khác như Hắc Bạch Song Sát, Yến Quá Bạt Mao, vân vân.

- Ha ha ha ha ha...

Lãng Phiên Thiên nghe vậy suýt nữa cười chảy cả nước mắt.

- Cười cái gì, chúng ta cũng bất đắc dĩ thôi, nếu không phải thật sự không còn cách nào khác, sao phải thu cả mấy viên linh ngọc hạ phẩm, không chịu buông tha?

Vân Dương cưỡng ép phản bác, lời nói lại càng ngày càng nhỏ, cuối cùng hoá thành ủ rũ, uể oải không gượng dậy nổi.

- Vậy đã sao? Chẳng lẽ chúng ta giao ngươi ra sao?

Lãng Phiên Thiên trực tiếp bắt nhịp:

- Yên tâm, chẳng phải chỉ cướp bóc chút thôi à? Chuyện có gì đâu? Sau này nếu cần chúng ta có thể phái người cướp giúp các ngươi!

“...”

Sử Vô Trần đứng bên cạnh không còn gì để nói.

Nguy cơ lớn nhất này lại bị lão đại dùng cách như vậy tuỳ tiện giải quyết.

Hơn nữa sau này còn có con đường thủ tiêu tang vật cực kỳ ổn thoả, có vẻ còn có thêm chỗ dựa cùng một đường dây giao dịch ổn định...

Mưu kế này, phản ứng này, làm sao lão đại nghĩ ra được?

Đã như vậy ngươi còn xưng Vân Tôn làm gì, gọi thẳng Trí Tôn đi!

Nửa vô tình nửa cố ý đảo mắt qua mười viên Tử Cực Thiên Tinh trên mặt bàn. Sử Vô Trần đột nhiên nhớ tới một việc, đầu óc như bị một tia sét đánh trúng, suýt nữa ngất xỉu!

Cái này...

Rốt cuộc hắn cũng nhớ ra khi bày trận… Vân Dương tiện tay ném ra hơn trăm viên tinh thể màu tím...
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status