Ta ở Đại Lý tự làm sủng vật

Chương 257: Côn trùng Thiếu khanh cắn người


Đầu óc Như Tiểu Lam kêu ong ong lên.

"Chỗ... Chỗ khác nào." Nàng rụt bả vai, muốn trốn vào trong chăn.

Nhưng mà một đầu chăn đã bị Thanh Mặc Nhan chặn lại, nàng tựa như ốc sên thoát xác, không chỗ ẩn núp không chỗ trốn.

Thanh Mặc Nhan nhìn đầu vai trắng nõn lộ ra ngoài của nàng, nhịn không được cắn lên trên một cái.

Như Tiểu Lam bị dọa toàn thân cứng đờ.

Lúc này dù cho là người ngu ngốc đến đâu cũng sẽ hiểu rõ Thanh Mặc Nhan đang muốn làm gì.

Nhưng mà, nhưng mà...

Thật sự muốn tiến tới sao.

Đôi mắt Như Tiểu Lam trừng lớn, sống hai đời, nàng chưa từng trải qua loại chuyện như thế này. Trừ bỏ lúc đi học có tiếp xúc với vài nam sinh ra... Bọn họ cũng chỉ đối xử với nàng như một kẻ lừa đảo giả thần giả quỷ.

Hơn nữa ông nội chưa từng dạy nàng phải làm thế nào dưới loại hình huống này.

"Không biết sao?" Thanh Mặc Nhan nhìn ra nàng quẫn bách liền trêu đùa nàng: "Cần ta dạy ngươi không?"

"Ai nói ta không biết!" Như Tiểu Lam không phục cậy mạnh.

Thanh Mặc Nhan cong cong mắt: "Thực ra ta cũng không biết."

Như Tiểu Lam ngây ngẩn cả người.

"Việc thông phòng đều do phụ thân chuẩn bị cho ta, ta chỉ là nuôi các nàng ở trong sân thôi."

Nghe xong lời này, Như Tiểu Lam càng kinh ngạc.

Kỳ thực nàng đã sớm hoài nghi, Thanh Mặc Nhan thật sự là nhi tử của lão Hầu gia sao? Trên đời này làm gì có người phụ thân nào thấy nhi tử tiền đồ như gấm còn muốn ở sau lưng kéo chân hắn lại, hơn nữa mỗi lần phụ tử hai người nói chuyện trong lời nói đều như mang theo một đám lửa lớn.

Mười lần gặp mặt thì có tám, chín lần là kết thúc trong không vui.

Còn điều này nữa, Thanh Mặc Nhan lớn lên không hề giống với phụ thân hắn, nhị thiếu gia ngược lại có đến bảy phần giống với lão Hầu gia, lúc mới bắt đầu nàng còn cho rằng là do diện mạo của Thanh Mặc Nhan giống mẫu thân hắn, nhưng mà hiện tại, nàng càng ngày càng cảm thấy trong chuyện này nhất định có chỗ sơ hở mà bọn họ chưa biết.

"Từ nhỏ phụ thân ngươi đã đối xử không tốt với ngươi sao?" Như Tiểu Lam thử hỏi.

Thanh Mặc Nhan khẽ cười nói: "Khi còn nhỏ tiên sinh dạy học dạy cái gì, ta cũng có thể học rất tốt, dù phải ghi nhớ một quyển sách đối với ta cũng không phải chuyện khó gì. Mặc kệ sư phụ dạy võ dạy những dạng chiêu thức gì, ta đều có thể làm tốt trong một lần, nhưng dù cho như thế, phụ thân lại chưa bao giờ khen ngợi ta lấy một câu."

"Lúc mới bắt đầu ta còn tưởng phụ thân nghiêm khắc là vì muốn tương lai ta có thể chèo chống được Thanh Hầu phủ. Ta dựa vào năng lực của chính mình bước chân vào triều đình, thế nhưng phụ thân vẫn tỏ ra không vừa lòng, sau đó ta nhận được thánh sủng, phụ thân càng nói nhiều câu oán hận với ta hơn... Vật nhỏ, ngươi nói xem ta thật sự là con của hắn sao?"

Như Tiểu Lam ngây người.

Ý nghĩ của hắn cùng với suy đoán vừa rồi của nàng không mưu mà hợp.

Nói chuyện một lúc, không khí khẩn trương đã giảm đi không ít.

Như Tiểu Lam cảm thấy cảm xúc của Thanh Mặc Nhan có chút sa sút, ngược lại muốn đi an ủi hắn.

Thời điểm Thanh Mặc Nhan buộc chặt hai cánh tay lại, nàng cũng không có kháng cự.

"Mặc kệ ngươi có phải con hắn hay không, đều phải tìm được chứng cứ trước đã." Như Tiểu Lam thấp giọng khuyên hắn.

Nàng chưa đợi được câu trả lời của Thanh Mặc Nhan, đầu Thanh Mặc Nhan đột nhiên hạ xuống.

Như Tiểu Lam giật mình, thân thể nhất thời không còn sức lực.

Từng đóa hoa diễm lệ hiện ra, dưới ánh nến mở ảo, càng thêm có vẻ quyến rũ mê người.

Như Tiểu Lam nhịn không được run lên, muốn đẩy hắn ra, nhưng Thanh Mặc Nhan lại kiên định tiếp tục càn quét xuống.

Dấu vết này...

Một ý niệm bỗng lóe lên trong đầu nàng, lần trước sau khi say rượu tỉnh lại, trên người nàng cũng bị che kín bởi những dấu vết như vậy.

Lúc đó hắn nói là nàng bị côn trùng cắn.

Nàng còn hồn nhiên tin lời hắn!

"Thanh Mặc Nhan, chàng, chàng lừa ta, lần trước chàng nói ta bị côn trùng cắn nên trên người mới có dấu vết như vậy... Nơi nào là côn trùng cắn, rõ ràng là chàng gây ra mới đúng!" Như Tiểu Lam vừa thẹn vừa giận, liên tục chỉ trích.

Thanh Mặc Nhan ngẩng đầu cười khẽ: "Không lừa nàng, thật sự là côn trùng cắn."

Đôi mắt Như Tiểu Lam ngập nước, bộ dáng kia như là mời hắn đến yêu thương.

"Chính là tên côn trùng Thiếu khanh cắn."

Thanh Mặc Nhan điều chỉnh tư thế, không chút do dự dán lên trên.

"Vật nhỏ, nàng trốn không thoát." Hắn cúi người cắn nhẹ lỗ tai nàng.

Như Tiểu Lam mơ màng hồ đồ, không đợi nàng làm rõ xem chuyện gì đang xảy ra, cảm giác tê dần bỗng ập đến.

Thanh Mặc Nhan thở phào một hơi, dừng ở nơi đó cúi người nhìn nàng, ánh mắt sáng ngời tựa như ngọn lửa cực nóng.

Sớm đã biết tư vị trong đó sẽ vô cùng mất hồn, nhưng khi hắn tự đặt mình ở trong đó mới hiểu được thế nào mới là mất hồn thật sự.

Làn gió thơm thổi qua màn trướng, một bức tranh hòa hợp đẹp đẽ. Mây thu lững lờ trôi, mưa xuân thấu hồng trần. Thế nhân nói xằng tự đa tình. Không hiểu phù dung trong trướng hoa.

Như Tiểu Lam nửa mở mắt, cả người mềm nhũn như bùn, lẩm bẩm: "Thanh Mặc Nhan..."

Thanh âm mỏng manh, tựa như tiếng mèo con kêu.

Thanh Mặc Nhan tiến lại gần hôn lên trán nàng. Dư vị kiều diễm còn lưu lại ở trong màn trướng.

Như Tiểu Lam bẹp miệng nhỏ. Cúi đầu không biết đang oán giận cái gì, quay lưng lại với hắn, nhăn khuôn mặt nhỏ nhắn tiếp tục ngủ.

Xem ra vẫn có chút vội vàng.

Thanh Mặc Nhan khẽ thở dài.

Dù cho hắn sớm đoán được khả năng sẽ gặp phải loại tình huống này, hắn cũng tuyệt không hối hận.

Đợi lâu như thế, thật vất vả mới chờ được đến ngày trái cây chín, nếu không hái về trong tay hắn sẽ không cảm thấy yên tâm.

Dù cho Như Tiểu Lam được phong làm Minh Duyệt quận chúa, chỉ chờ phủ đệ ở Thạch Phường trấn được xây xong, hắn có thể thành thân với nàng, nhưng mà mấy ngày nay hắn lại luôn cảm thấy vô cùng bất an.

Đặc biệt là thái độ của phụ thân hắn đối với Như Tiểu Lam.

Thái độ hoàn toàn thay đổi so với trước kia, hiền lành khiến người ta khó hiểu, còn thường xuyên phái người tới đưa cái này cái kia.

Phương diện này tuyệt đối có vấn đề.

Thời điểm trời gần sáng, Như Tiểu Lam tỉnh lại.

Trong chăn quá nóng, cảm giác toàn thân đều là mồ hôi.

Mơ mơ màng màng mở to mắt, chỉ thấy nửa người Thanh Mặc Nhan đều đang áp trên người nàng.

Muốn tắt thở!

Như Tiểu Lam dùng sức đẩy hắn ra.

Nhưng Thanh Mặc Nhan lại không chút xê dịch.

Hơn nữa sức lực ở chân...

Mới di chuyển chân một chút, nàng đã cảm thấy đau.

Như Tiểu Lam có chút trợn tròn mắt.

Mông đau quá.

Đúng rồi, đêm qua... Côn trùng Thiếu khanh lại cắn nàng.

Như Tiểu Lam ra sức dịch người ở dưới thân Thanh Mặc Nhan, nhấc chăn lên nhìn thân thể chính mình.

Con côn trùng này này hạ miệng cũng đủ tàn nhẫn, nơi nơi đều là dấu vết màu đỏ, kỳ thực Thanh Mặc Nhan mới là yêu quái đi, yêu quái muốn ăn sạch nàng.

Không đúng... Hắn đã hạ thủ ăn sạch nàng rồi.

Kỳ thực Thanh Mặc Nha đã tỉnh lại từ lúc Như Tiểu Lam đẩy người hắn, nhưng vẫn luôn nửa híp mắt nhìn trộm nàng.

Hắn muốn biết liệu nàng có thẹn quá hóa giận muốn tính sổ với hắn, hoặc là bị hù dọa lui thành một đoàn hay không.

Tối qua cảm giác của nàng cũng không tốt, cái gì cũng đều không hiểu, lại vẫn luôn không thể thả lỏng, cuối cùng hắn chỉ có thể làm xong thật nhanh.

Bất quá tóm lại hắn coi như đã vừa lòng.

Hắn vụng trộm quan sát nàng nửa ngày, kết quả lại thấy nha đầu ngốc kia nhe răng trợn mắt lẩm bẩm kêu mông đau.

Thanh Mặc Nhan nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng không nhịn được cười ra tiếng.

Đồng thời hắn cũng tính toán ở trong lòng xem lần sau nên lấy hương vào lúc nào mới tốt, không thể vội vàng giống như lần này được, phải để vật nhỏ cũng cảm nhận được ngon ngọt, bằng không sau này nàng sẽ sợ hãi có suy nghĩ muốn cự tuyệt hắn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status