Tà phượng nghịch thiên

Quyển 2 - Chương 41: Gặp phải nguy hiểm


Edit: Thiên Hạ Đại Nhân

Thiếu nữ mặc y phục đỏ như máu không gió tự bay, tóc đen theo bước chân của nàng mà bay múa, khuôn mặt tuyệt sắc kia đầy lạnh lùng, trong con ngươi màu đen phát ra tia lạnh lẽo.

Nam tử bạch y không kiềm chế được nhìn đến ngây người, hung hăng nuốt nước miếng, nhất thời trong mắt dần hiện ra một tia kinh diễm.

Thiếu nữ thật là xinh đẹp, từ khi hắn lớn cho đến nay, chưa bao giờ thấy một thiếu nữ nào đẹp như nữ thần như vậy, nếu như có thể chiếm được nàng, như vậy... "Ha ha, vị cô nương này, không biết tại hạ có thể thỉnh giáo phương danh của cô nương hay không?" Nam tử bạch y ôm quyền khom lưng, hai mắt híp lại đánh giá cơ thể thiếu nữ, trong mắt không che dấu thèm nhỏ dãi chút nào, lại cứ ra vẻ nhã nhặn nói.

Dừng chân lại, từ đầu đến cuối Hạ Như Phong cũng không nhìn hắn một cái, ánh mắt của nàng đặt lên trên người nhóm người Tần Lạc, vẻ mặt dãn ra, thản nhiên hỏi: "Xảy ra chuyện gì ?"

Nhìn thấy nàng xuất hiện, nhóm người Tần Lạc đều xốc tinh thần lên, cuối cùng vẫn là Tần Lạc điều khiển Huyền Hổ ngồi xuống rồi đi lên trước: "Tiểu thư, chúng ta vừa mới phát hiện một mật thất, ở bên trong đạt được một viên đan dược bát phẩm, nhưng lúc lấy đan dược, vừa vặn bị bọn họ phát hiện, dẫn đến tranh đoạt, may mắn là chúng ta vì tiểu thư mà bảo vệ đan dược rất tốt."

Đan dược bát phẩm? Hạ Như Phong sửng sốt một chút, không ngờ rằng, vận khí của Tần Lạc bọn họ lại tốt như vậy.

"Ha ha, cô nương ngươi đều là của bản công tử, đan dược bát phẩm kia, tự nhiên cũng thuộc về bản công tử." Nam tử bạch y vung quạt xếp, khuôn mặt âm nhu nở một nụ cười dâm đãng: "Cô nương theo bản công tử trở về, bản công tử nhất định sẽ yêu thương ngươi, tuy với gia thế của cô nương không thể trở thành chính thê của bản công tử, nhưng bản công tử có thể nạp ngươi làm thiếp, cho ngươi một danh phận, đây chính là nhiều người đều cầu không được."

Nam tử bạch y ngẩng đầu lên, khuôn mặt đầy vẻ kiêu căng, như chuyện trở thành thiếp của hắn là có biết bao vinh quanh vậy.

Ánh mắt lạnh lùng của Hạ Như Phong nhìn qua, nàng còn chưa kịp ra tay, một ngân kiếm lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai đặt ở trên cổ nam tử bạch y, sau đó, bên cạnh truyền đến giọng nói lạnh lẽo đầy sát khí: "Muốn chết!"

Hiển nhiên nam tử bạch y bị biến cố đột phát này dọa cho ngây người, hắn ngẩng đầu lên, xuất hiện ở trong mắt là một mặt nạ ngân sắc lạnh như băng, trong mắt không che dấu sát khí chút nào.

"Ngươi thật to gan, ngươi có biết bổn thiếu gia là ai không? Bổn thiếu gia là người Lâm gia, nếu ngươi tổn thương bổn thiếu gia, nhất định phụ thân bổn thiếu gia sẽ không bỏ qua cho ngươi, cho nên ngươi vẫn nên nhanh ngoan ngoãn buông bổn thiếu gia ra, miễn cho tự mình chuốc lấy cực khổ."

Ép mình trấn định lại, ánh mắt âm lãnh như rắn của nam tử bạch y nhìn về phía Ngân Diện công tử, giọng khinh miệt nói.

"Câm miệng!" Ánh mắt của Ngân Diện công tử lạnh lùng, kiếm thêm lực mạnh, ở trên cổ nam tử bạch y để lại một vết máu: "Nếu nói nhiều nữa, ta không ngại khiến cho đầu của ngươi và thân thể tách ra."

Đau đớn trên cổ truyền đến, quả nhiên nam tử bạch y không dám nói tiếp nữa, nhắm đôi mắt lại, trong mắt lộ ra một tia hoảng sợ, mà những người trong gia tộc đó nhìn thấy thiếu gia nhà mình bị cưỡng ép, đều kích động lên.

Nếu như thiếu gia gặp nguy hiểm, cho bọn họ mười cái mạng cũng không đủ để chôn theo.

"Lâm gia? Ngươi là người Lâm gia ở Nam Vực?" Bắc Ảnh Lạc Sa bước lên vài bước, trong mắt hiện lên kinh ngạc, hơi nhíu mày, ánh mắt nhìn về phía Hạ Như Phong: "Như Phong, hắn là người Lâm gia ở Nam Vực, nữ nhi Lâm gia là hoàng tử phi của Linh Đại đế quốc, ở nam vực không bằng thế lực Thái Mông và mấy gia tộc, nhưng lại có lực lượng rất mạnh."

Thấy có người biết mình, nam tử bạch y khẽ thở ra, lại kiêu ngạo ngẩng đầu lên: "Hoàng tử phi kia chính là tỷ tỷ của bản công tử, bản công tử chính là Lâm Thiên, còn không mau thả bản công tử ra, bằng không, bản công tử để cho tỷ tỷ tru di cửu tộc các ngươi, ngay cả một bằng hữu của các ngươi cũng đều không tha."

Trên người Hạ Như Phong tỏa ra một luồng sát khí dày đặc, ánh mắt lạnh lẽo nhìn Lâm Thiên, giọng nói lạnh lùng đầy sát ý: "Ngươi không những đả thương thủ hạ của ta, còn phát ngôn bừa bãi muốn tổn thương thân nhân bằng hữu của ta, như vậy ta tuyệt đối không thể giữ lại ngươi, mặc kệ là ai, đều không thể chạm vào nghịch lân của ta, nếu có, giết không tha!"

Nghe lời nói ấy, Bắc Ảnh Lạc Sa kinh ngạc nhìn Hạ Như Phong một cái, nàng đã nói ra thân phận của nam tử, không ngờ, nàng vẫn là khư khư cố chấp muốn giết hắn... Chỉ là tính cách này của nàng, thật ra làm cho mình rất thưởng thức, có lẽ trở thành bằng hữu với nàng, là một quyết định không sai.

Dù sao, thoạt nhìn thiếu nữ này là người rất bao che khuyết điểm... "Quang Khâu, giết bọn họ!" Hạ Như Phong thu ánh mắt lại, lạnh lùng phân phó một tiếng.

Lại thấy phía trước, một Độc Giác Thú thần thánh bay nhanh đến, nó dùng đầu húc vào một người trong đó, sừng nhọn chọc vào trong ngực người nọ, nội tạng rơi đầy đất, sau khi rút sừng nhọn ra, người nọ đã mất tính mạng.

Ánh mắt lạnh lẽo của Ngân Diện công tử nhìn về phía nam tử bạch y, ở dưới ánh mắt hoảng sợ của đối phương, ngân kiếm khẽ chém, cả đầu bị cắt xuống, rơi xuống trên mặt đất, còn lăn mấy vòng.

Đôi mắt kia mở ra âm trầm không dám tin, khuôn mặt xinh đẹp âm nhu cũng biến sắc, máu tươi từ chỗ bị chém từ từ chảy xuống, thấm vào trong khe hở trên mặt đất.

"Các ngươi không sao chứ?" Sau khi nhìn mấy người của chiến đội Nghịch Thiên, vẻ mặt lạnh lùng của Hạ Như Phong thu lại, lạnh lẽo trong mắt cũng dần rút đi, nhẹ giọng hỏi: "Còn những người khác đâu? Có tung tích của bọn họ không?"

Tần Lạc phục hồi tinh thần lại, mà sau khi Bắc Ảnh Lạc Sa giải thích, mặc dù bọn họ vẫn như lọt vào trong sương mù, nhưng đều rõ ràng một chút, chính là người này có bối cảnh cường đại, nhưng mà tiểu thư vì thay bọn họ trút giận, nhưng lại không nương tay giết người đó chút nào.

Hành động của nàng, sao lại không khiến người cảm động chứ?

"Tiểu thư, sau khi mười người chúng ta rơi xuống một chỗ, không phát hiện ra tung tích của những huynh đệ còn lại."

"Tình huống ở đây rất nguy hiểm, chúng ta phải nhanh chóng tập hợp đồng bạn." Hạ Như Phong nhíu mày, trong ánh mắt chứa một tia ngưng trọng, xoay người nói: "Đi thôi! Đã không còn thời gian cho chúng ta lãng phí."

Lúc này, Quang Khâu giải quyết xong những người đó, đi đến bên người Hạ Như Phong, mắt xanh mỉm cười nhìn ở nàng.

Hạ Như Phong mở Triệu Hồi Thư ra, thu Quang Khâu trở về, rồi đồng loạt đi về phía trước với mọi người.

Ở bên cạnh nàng, là Ngân Diện công tử mặc ngân bào nạm vàng, nhìn theo bóng dáng của hai người, sao lại xứng đôi như thế, đáng tiếc Ngân Diện công tử vẫn luôn đeo mặt nạ ngân sắc, không thể nhìn thấy khuôn mặt dưới mặt nạ kia.

Bỗng nhiên, mọi người phát hiện một việc lạ.

Hai người đi trước mặt kia, óng dáng dần trở nên mơ hồ, không cần trong giây lát, nháy mắt mọi người biến mất ở đây, mọi người đều bị hoảng sợ, vội vàng chạy đến, nhưng làm gì còn thấy bóng dáng của bọn họ?

"Nguy rồi, Như Phong?" Âu Dương Doãn lo lắng tìm kiếm xung quanh, thật lâu không thể tìm được bóng dáng của nàng, hắn cắn chặt môi, nắm đấm đột nhiên đấm ở trên tường đá, tường đá kia bị hắn đám mở ra một khe hở, máu tươi cũng từ trên tay chảy xuống.

"Đáng chết, lại để cho nàng biến mất ở ngay trước mặt... Ta nên ăn nói thế nào với Tà đây?"

Bắc Ảnh Lạc Sa nhìn Âu Dương Doãn, nhíu mày, lại nhìn về phía hai người biến mất, thở dài: "Yên tâm đi, nàng có Quang Khâu, không có nguy hiểm gì, chúng ta đi trước, nói không chừng sẽ tìm được tung tích của nàng."

Thu bàn tay lại, Âu Dương Doãn nắm chặt nắm đấm, hắn biết, cũng chỉ có thể như vậy thôi ..."A? Kỳ quái, người khác đâu?"

Trong thông đạo sáng ngời, có lẽ là Hạ Như Phong cảm giác sau lưng khác thường, nàng quay đầu lại, chỉ thấy tất cả người phía sau nàng đều không thấy, nàng sửng sốt một chút, nhíu mày lại.

"Không đúng, đây không phải là chỗ cũ..."

Thì ra trong thông đạo, có một mùi máu tươi nồng đậm, ở đây rõ ràng không có, chẳng lẽ là bọn họ bất tri bất giác đụng vào trong cơ quan gì đó, bị đổi chỗ sao?

"Cẩn thận!"

Bên tai đột nhiên truyền đến tiếng quát kinh sợ, quay đầu lại, Ngân Diện công tử xông về phía nàng, ôm chặt cơ thể của nàng bổ nhào xuống mặt đất, ở trên mặt đất lăn mấy vòng.

Cơ thể của Hạ Như Phong cứng đờ, lúc ngẩng đầu lên, chống lại đôi mắt của hắn, không biết vì sao, nàng cảm giác được ánh mắt này quen thuộc như thế, dường như đã gặp qua ở đâu... Có lẽ là cảm giác được sau lưng truyền đến ttraajn gió lạnh, Ngân Diện công tử rất nhanh đứng lên, xoay người, ngân kiếm trong tay chắn ở trước ngực, lợi khí nghênh đón va chạm vào nhau, nhất thời tia lửa bắn ra bốn phía.

"Keng!"

Bước chân của Ngân Diện công tử lui về phía sau, bởi vì phía sau là Hạ Như Phong, hắn vội vàng dừng chân lại, khí huyết trong lồng ngực cuồn cuộn, hung hăng ngăn chặn cảm giác khó chịu, rồi mới ngẩng đầu lên.

Phía trước, một con Đường Lang (con bọ ngựa) lục sắc mở to đôi mắt tò mò đánh giá hắn, mà hai cánh tay kia chính là hai thanh loan đao vô cùng sắc bén, đầy lạnh lẽo khiếp người.

"Đường Lang Song Đao thất giai chưa biến hóa!" Ngân kiếm chọc vào mặt đất, Ngân Diện công tử đỡ người đứng lên, ngân bào nạm vàng khẽ lay động, hắn rút kiếm ra, lạnh lùng nói: "Vì sao ngươi muốn đánh lén chúng ta?"

"Nơi đó, các ngươi không thể vào!" Giọng nói của Đường Lang Song Đao như máy móc, hai mắt to dừng ở trên mặt nạ ngân sắc của Ngân Diện công tử: "Hơn nữa, ai bước vào đây, đều phải chết!"

Vẻ mặt đầy ngưng trọng, Ngân Diện công tử một mình chắn ở trước người Hạ Như Phong, đưa lưng về phía nàng, nhẹ giọng nói một câu: "Ta ngăn cản nó, ngươi đi!"

Hạ Như Phong hơi sửng sốt, từ trên mặt đất đứng lên, khuôn mặt tuyệt mỹ nở nụ cười nhu hòa: "Hạ Như Phong ta há lại là người sợ chết, bỏ lại bằng hữu một mình chạy trốn? Đã có nguy hiểm, không bằng hai người chúng ta cùng nhau đối mặt."

Quay đầu, Ngân Diện công tử nhìn khuôn mặt còn hiện vẻ trẻ con của thiếu nữ, đôi mắt lại nhưng lại chứa một tia nhu tình, môi giật giật, cuối cùng, cái gì cũng không nói.

"Thực lực của ngươi quá kém, không phải là đối thủ của ta." Trong giọng nói máy móc của Đường Lang Song Đao chứa đầy khinh miệt, sau khi nhìn Hạ Như Phong một cái, ánh mắt lại nhìn về phía Ngân Diện công tử: "Chỉ có ngươi, mới xứng đại chiến với ta, chỉ là, ngươi cũng không đánh lại ta, hai người các ngươi cũng không bằng ta."

"Không thử một lần, sao ngươi biết thế nào?" Hạ Như Phong lạnh nhạt cười, vươn tay ra, trong lòng bàn tay có thêm một bình ngọc, mở bình ra, đổ ra một viên đan dược, ngửa đầu nuốt xuống.

Thời khắc đó, thực lực của nàng đột nhiên tăng nhanh, từ Linh Vương tứ cấp, trực tiếp tăng đến Linh Vương cửu cấp đỉnh.

"Phần Thiên Diệt Thế!"

Trên đỉnh đầu, có vô số hỏa diễm trôi nổi, chiếu khắp thông đạo đỏ tươi sáng ngời.

Theo Hạ Như Phong chỉ huy, hỏa diễm mới hạ xuống, bao trùm toàn bộ cơ thể của Đường Lang Song Đao, trong toàn bộ thông đạo đều tràn đầy hỏa diễm, hình thành một mảnh biển lửa.

"Đạp đạp!"

Tiếng bước chân từ trong biển lửa truyền ra, một lúc sau, một thân hình lục sắc chui ra từ biển lửa, thân thể của nó vẫn không tổn hao gì, giơ loan đao lên, trên lưỡi dao phát ra một tia lạnh lẽo.

Vẻ mặt của Hạ Như Phong không thay đổi, nàng sớm biết, Phần Thiên Diệt Thế này, không thể tổn thương đến Đường Lang Song Đao.

"Phù!"

Lại vươn tay ra, trong lòng bàn tay như ngọc có hai viên châu ngọc tròn xoe ở trong đó không ngừng nhảy ra.

Nàng mạnh mẽ dung hợp Hỏa Linh và Mộc Linh với nhau, đồng thời nhét đan dược khôi phục linh khí vào trong miệng, sau khi khôi phục linh khí, lại cuồn cuộn không ngừng đưa vào trong châu ngọc.

Hai viên châu ngọc càng lúc càng lớn, cho đến khi Hạ Như Phong cảm thấy kiệt lực, nàng mới dừng động tác lại, con ngươi đen lạnh nhạt nhìn về phía Đường Lang Song Đao, dùng sức ném châu ngọc về phía nó.

Cùng một thời gian, nàng đưa tay kéo Ngân Diện công tử lại, nhanh chóng chạy về phía sau.

"Ầm!"

Tiếng nổ mạnh vang vọng ở trong khắp thông đạo, tường đá xung quanh đều vì nổ mạnh mà biến thành mảnh nhỏ, toàn bộ rơi xuống mặt đất, lúc này, Hạ Như Phong hơi khẩn trương nhìn về phía chỗ nổ mạnh.

Hỏa Linh và Mộc Linh tự giác bay vào trong cơ thể của nàng, mà ở chỗ không xa, tro bụi mù mịt, thật lâu sau, bóng xanh làm người ta tuyệt vọng kia lại thoáng hiện ra.

Vẫn không được sao? Nếu có thể thu thập được ngũ linh, hoặc là tăng năng lượng Hỏa Linh và Mộc Linh lên, nói không chừng còn có cơ hội đại chiến, đáng tiếc, thực lực bây giờ của mình quá yếu.

Như vậy bây giờ chỉ có một chiêu mạnh nhất kia.

Hít sâu vào một hơi, hai lông mày của nàng chứa vẻ ngưng trọng, từ chỗ Thánh Giả Ngũ Hành có được Ngũ Hành Luân Hồi, vốn chưa từng sử dụng qua, dù sao đây là linh kỹ nhập giai, uy lực sao có thể yếu?

"Ngũ Hành... Luân Diệt..."

Trong miệng quát một tiếng, quanh người Hạ Như Phong tỏa năm loại màu sắc, màu vàng đại biểu cho Kim, màu xanh đại biểu cho Mộc, màu xanh nước biển đại biểu cho Thủy, màu đỏ đại biểu cho Hỏa và màu vàng nâu là Thổ, toàn bộ đều vây quanh người nàng.

Hai tay nàng đưa về phía trước thi triển năm loại màu sắc, theo tay nàng di chuyển, hội tụ vào một chỗ, hình thành một gió lốc cường đại, gió lốc kia chính là dùng năm loại màu sắc này tạo ra.

Ngũ Hành Luân Diệt, đến nay mới là con bài chưa lật lớn nhất của nàng, lúc này, lại không thể không sử dụng.

"Ầm ầm!"

Gió lốc thổi qua, Đường Lang Song Đao vươn cánh tay loan đao ra, chặn hai mắt, gió lốc kia làm đôi mắt của nó đều không thể mở ra, cơ thể cũng không ngừng lùi về phía sau.

"Két, răng rắc!"

Trong gió lốc, năm loại nguyên tố hỗn loạn, tự nhiên chứa hệ Kim sắc bén, Mộc sinh sôi không ngừng, Thủy nhu hòa, Hỏa cuồng bạo, và Thổ dầy nặng... Vì vậy, không cần trong giây lát, trên cánh tay của Đường Lang Song Đao, nứt ra một cái khe hở nhỏ.

"Hả? Ngươi lại dám tổn thương ta?" Đường Lang Song Đao híp mắt, buông cánh tay xuống, tùy ý để gió lốc thổi mạnh mình, nó cố gắng thi triển bộ pháp, rồi đi về phía Hạ Như Phong.

Hạ Như Phong sửng sốt một chút, lại thấy Đường Lang Song Đao vung loan đao, một thanh đao nhọn nhanh chóng tập kích đến.

Nàng vội vàng thu tay lại, cơ thể chợt lóe sang bên trái, sau khi ở không trung lật người, mũi chân mới chạm xuống đất, một tay chống mặt đất, lúc ngẩng đầu lần nữa, Đường Lang Song Đao kia đã vung loan đao chạy đến đây.

Tốc độ của thú thất giai, chỉ sợ nàng có Mị ảnh Tiên Tung, cũng không thể tránh thoát, chớp mắt, Đường Lang Song Đao đã đến gần, giơ loan đao lên, chém xuống đầu.

Lúc mấu chốt, ngân quang hiện lên, ngân bào ở trong mắt của nàng lay động, sau đó, Ngân Diện công tử giơ ngân kiếm lên, chặn công kích của Đường Lang Song Đao, lại có một loan đao tách ra, chém vào mặt nạ của Ngân Diện công tử.

"Lạch cạch!"

Đao sắc chém lên trên mặt nạ ngân sắc, mặt nạ cắt thành hai đoạn, từ trên mặt rơi xuống mặt đất, lộ ra một khuôn mặt tuấn mỹ bị giấu ở trong mặt nạ




Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 9.1 /10 từ 8 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status