Tại sao anh lại thích tôi

Chương 67


Khi tên đó cầm gối lên, Lăng Mặc đột nhiên thuận tay ném cây bút máy trúng vào giá sách, nháy mắt giá sách rớt xuống đất, đụng ngã bình nước, nước văng trúng đèn ngủ không có lồng chụp, người đàn ông lập tức ngã xuống đất.

Khúc Quân ngu người “Cậu… Cậu…”

Cậu theo bản năng muốn tiến lên xem, Lăng Mặc giữ vai cậu lại rồi kéo ra sau lưng anh.

Tên còn lại trong phòng thấy đồng nghiệp bị bất tỉnh lập tức đi tới đỡ, nhưng ngay lập tức cũng ngã xuống theo!

“Móa ơi không bình thường tí nào!” Khúc Quân kêu lên.

Lăng Mặc thong thả lấy một cái ly thủy tinh khều dây điện của đèn ngủ không biết bị anh vứt dưới sàn từ bao giờ, sau đó ấn còi báo động.

Không tới ba mươi giây thì có người xông vào, thậm chí còn chỉa súng vào bọn họ.

“Sao… Có chuyện gì xảy ra?”

“Bọn họ bị giật điện.” Lăng Mặc nói bằng giọng điệu lạnh nhạt.

Căn phòng được dọn dẹp nhanh chóng, hai người bị điện giật được cấp cứu tại chỗ rồi khiêng đi, Khúc Quân có thể cảm nhận được hiệu suất làm việc cực cao của Hắc Tước trong suốt quá trình trước mắt.

Người bình tĩnh nhất vẫn là Lăng Mặc, anh đều hờ hững từ đầu đến cuối.

Trong sự hờ hững này còn mang theo thái độ từ trên cao nhìn xuống, tựa như anh không phải là tù nhân mà là người chân chính nắm giữtất cả mọi thứ ở đây.

“Tôi cảm thấy… Liệu West có cắt đứt hết mạch điện ở chỗ này không? Chẳng hạn như sau này cậu không thể dùng đèn ngủ đầu giường nữa? Cũng không còn nước nóng?” Khúc Quân hỏi.

Thế nhưng Lăng Mặc lại thờ ơ nhìn cái giường của mình bị thay đổi sạch sẽ, ngay cả đèn ngủ đầu giường cũng bị đổi thành loại gắn cố định trên tường.

Lăng Mặc đứng tại chỗ, một tay bưng chậu hoa một tay nắm tay Khúc Quân, anh không nặng không nhẹ bấu vào ngón tay của cậu, giống như một người ngoài cuộc bàng quang xem những chuyện đang diễn ra trước mắt này.

“Học được chưa?” Lăng Mặc hỏi.

Đầu óc của Khúc Quân như bị điện giật một cái, chẳng lẽ nãy giờ là Lăng Mặc đang dạy cậu cách làm sao để đối phó Coaster?

Cho dù cách làm của anh… Đến mức mất hết tính người, nhưng Khúc Quân lại cảm thấy cực kỳ thích, đặc biệt muốn hôn lên mặt anh một trận đầy nước miếng… Chỉ tiếc trong phòng đã thay thế hai tên môn thần phá hoại phong cảnh.

Khi Khúc Quân bị yêu cầu rời khỏi phòng Lăng Mặc, cậu mới vừa đi hai bước liền không nhịn được quay đầu lại hỏi “Tôi… Những lời tôi đã nói với cậu lúc trước, cậu còn nhớ không?”

“Tôi nhớ, anh đã nói anh thích tôi.” Lông mày của Lăng Mặc khẽ nhướng, rõ ràng trên mặt anh vẫn lạnh nhạt như thường, nhưng mi mắt anh khẽ rung tựa như đang mờ ám gãi ngứa trái tim.

“…Không phải câu đó, tôi từng nói thế giới này…”

Khúc Quân còn chưa nói xong thì Lăng Mặc đã lên tiếng.

“Thật và giả chỉ là tương đối. Anh cho là chân thật, còn tôi cho là giả tạo, như vậy ý nghĩa của việc tỉnh lại ở đâu?” Khóe môi anh hơi nhếch cùng với đường viền tối dưới mi mắt tạo thành khí chất cao thâm khó lường.

Khúc Quân nhíu mày “Tôi không học giỏi triết học. Có phải ý cậu là cậu không muốn tỉnh lại?”

“Khi anh cho là chân thực, tôi cũng cho là chân thật, cùng nhau đạt thành sự thống nhất, khi đó tôi sẽ tỉnh lại.”

“Cái gì?”

“Ví dụ như anh xem nó là màu gì?” Ngón tay của Lăng Mặc khẽ gảy cánh hoa hướng dương.

“Màu vàng?”

“Trong mắt tôi, nó là màu đỏ.” Lăng Mặc trả lời.

Khúc Quân cảm thấy lời giải thích của Lăng Mặc không hợp lý chút nào, cậu nhìn kiểu gì cũng là màu vàng cả!

Khi bước chân ra khỏi phòng của Lăng Mặc, Khúc Quân không nhịn được lại quay đầu nhìn đóa hoa hướng dương nhỏ kia, bỗng nhiên cảm thấy trong giây phút này đóa hướng dương kia biến thành màu đỏ, nhưng Khúc Quân chớp mắt một cái thì nó lại là màu vàng.

Khúc Quân vừa đi trong hành lang vừa suy nghĩ lời nói của Lăng Mặc.

Cậu luôn cảm thấy Lăng Mặc đang ám chỉ cậu điều gì đó mà Khúc Quân vẫn chưa tìm được câu trả lời.

Nhưng trước mắt cậu cần giải quyết vấn đề là Coaster, chắc chắn tối nay Coaster lại sẽ tới quấy rối cậu nữa cho xem!

Lúc về đến phòng, Khúc Quân xoa xoa cái eo nhìn khắp xung quanh, đầu giường của cậu không có đèn ngủ như Lăng Mặc, sau đó cậu liếc nhìn máy nước nóng, trong tay cầm cái mấy sấy tóc, tự nhủ “Ta chỉ có thể dựa vào mi thôi!”

Dù sao uống nước lạnh cũng không mắc răng! Không có mấy sấy tóc thì lấy khăn lau khô cũng thoải mái rồi!

Tối hôm đó, Khúc Quân nằm trên giường giả vờ ngủ, trong tay cậu cầm một cái đồng hồ đeo tay mà Hắc Tước phát cho mỗi người ở đây.

Bởi vì trong phòng không có đồ vật nào nặng cả, nếu đồng hồ đeo tay bị hư thì nhất định West sẽ đổi cho cái mới.

Quả nhiên không lâu sau, Khúc Quân nghe thấy âm thanh cửa bị nhẹ nhàng mở ra, trong lòng Khúc Quân cực khó chịu, nói coi tên này tối nào cũng siêng năng qua đây gây phiền cho cậu, rốt cuộc Hắc Tước trả lương cho mi bao nhiêu hả!

Khúc Quân chợt đứng dậy ném đồng hồ đeo tay ra, vô cùng chính xác trúng ngay bình nước nóng.

Khi bình nước nóng ngã xuống đổ nước lênh láng, Khúc Quân nhanh chóng bật nguồn điện của máy sấy tóc lên, máy sấy tóc để bên cạnh bình nước nóng chỉ phát ra một tiếng vang ngắn rồi ngừng.

Tối hôm đó, mọi người bị một phen chấn động khiếp vía, bởi vì Coaster bị giật điện! Tim hoàn toàn ngừng đập, toàn bộ nhân viên y tế trên đảo đều phải lăn qua lộn lại một hồi lâu mới có thể cứu sống người về.

Khúc Quân bị gọi tới trước mặt West, gã còn đang mặc áo ngủ, đây là lần đầu Khúc Quân bước vào phòng của gã.

Cậu đứng chắp tay sau lưng, nhìn West với ánh mắt cực kỳ đứng đắn.

Trong căn phòng này có ít nhất sáu người.

West buồn cười hỏi Khúc Quân “Mới nãy anh nhìn quanh căn phòng của tôi, sao, có ý kiến gì không?”

“Phòng ngài thật lớn.” Khúc Quân đáp.

“Chỉ như vậy?”

“…Người bảo vệ của ngài cũng thật nhiều.” Khúc Quân nghĩ một chút rồi nói thêm một câu “Giống như coi tôi thành nhân vật nguy hiểm vậy.”

Nụ cười trên mặt West càng lớn hơn.

“Anh không nguy hiểm, nhưng nếu anh và Lăng Mặc phối hợp nhau thì đặc biệt nguy hiểm.”

“Tôi vốn cũng đâu có nguy hiểm gì, nhưng lại có người cứ thích gây phiền phức cho tôi.”

“Anh biết làm như vậy sẽ bị trừng phạt chứ?” West hỏi.

“Trước khi bị ngài trừng phạt, tôi có thể hỏi một câu không?”

“Hỏi gì?”

“Coaster anh ta ngủm chưa?”

“Chưa. Cấp cứu xong, anh ta còn sống.”

“Ồ… Vậy là vận may của tôi không tốt rồi.”

“Đúng, vận may của hai người đúng là chẳng ra gì. Tôi phải dạy dỗ hai người một phen rồi.”

“Vậy thì ai sẽ dạy dỗ Coaster? Nên có ai đó có năng lực dạy dỗ phế vật giỏi hơn anh ta, còn anh ta thì chỉ biết tối nào cũng chạy tới quấy rầy tôi.”

“Không phải anh đã dạy dỗ anh ta sao?” West cười nói.

“Đó là vì ông cũng muốn dạy dỗ anh ta. Ông đã nói với anh ta là hãy thuần phục tôi chứ không phải để tôi ngày càng phản nghịch thêm, mà anh ta đã không làm được như vậy. Ông có thể nhìn tôi làm gì thông qua camera theo dõi, rõ ràng ông có thể cắt nguồn điện ngay lúc tôi bật điện của máy sấy tóc, nhưng ông đã không làm. Bởi vì ông muốn Coaster ăn một cú đau nhớ đời.”

“Đúng, nhưng tôi không muốn anh ta chết. Cho nên khi anh không có ý định ngắt điện, tôi đã kịp thời cắt điện phòng của anh.” West vẫn giữ nụ cười trên miệng.

“Vậy thì Coaster phải cảm ơn ông đã cứu mạng anh ta.”

West thở ra một hơi, nghiêm túc nhìn Khúc Quân “Nghiêm Cẩn, anh vẫn không có ý định làm chó sói thuần phục sao?”

“Ông cho tôi tiền để tôi ra ngoài hưởng thụ đi đã, sau đó tôi sẽ làm chó sói biết vâng lời cho ông.” Khúc Quân ngoẹo đầu nói.

“Tôi cảm thấy cậu nên được lĩnh hội bản chất của việc dạy dỗ rồi.” West hất cằm tỏ ý kêu Khúc Quân ra ngoài.

Sau khi Khúc Quân rời khỏi, Duke hỏi West “Thầy muốn làm gì?”

“Lăng Mặc quá tín nhiệm Nghiêm Cẩn. Quá tín nhiệm cũng chưa chắc là một chuyện tốt.” West phất tay, Duke liền cúi người ghé tai vào.

Sau khi nghe West nói xong, Duke gật đầu nói “Đã biết.”

Tối hôm đó, Khúc Quân về phòng ngồi ngay ngắn trên giường, cậu có một dự cảm xấu.

Cậu luôn cảm thấy West sắp sửa làm chuyện gì đó không hay.

Ngày hôm sau, Khúc Quân bị đưa đến một tòa tháp cao.

Từ đỉnh tháp có thể nhìn thấy mặt biển ở phía xa xa.

Gió biển thổi vào làm tóc mái trên trán Khúc Quân ngổn ngang.

Coaster đi theo West vào, ánh mắt của hắn nhìn Khúc Quân mang theo ý vị phức tạp, tựa như đang kìm nén cơn giận dữ muốn nhào tới đập Khúc Quân tan thành bột phấn, lại vừa có chút thưởng thức tài hoa.

“Nè, Coaster, anh còn sống đó à?” Khúc Quân vừa cười mở miệng thì chút thưởng thức trong mắt của Coaster lập tức biến mất tiêu.

“Nghiêm Cẩn, anh đi theo Coaster cũng đã lâu rồi. Tôi đã nói với anh ta về tài nghệ bắn súng của anh là đỉnh nhất trong tất cả mọi người ở đây. Nhưng cũng cần phải chứng minh.”

“Chứng minh thế nào?”

Khúc Quân lơ đãng liếc mắt thấy Lăng Mặc đang phơi nắng trên bãi cát, cảm giác xấu đột nhiên xộc thẳng lên óc.

“Trong súng có ba viên đạn, ở tháp bên kia đều có người trợ bắn.” West đáp.

Đầu ngón tay của Khúc Quân hơi run.

Quả nhiên… West mà có lòng tốt thì mặt trời mọc ở hướng tây mất rồi.

“Nếu như anh muốn bỏ qua đợt khảo sát này thì anh không những lấy được tiền mà chúng tôi sẽ vứt anh xuống biển, để anh làm bạn với cá. Có lẽ anh sẽ chết khát, chết đói, cũng có thể may mắn được tàu hàng chạy qua vớt lên?”

Khúc Quân không thể không nói, West thật sự quá âm hiểm.

Nếu như cậu không chịu bắn Lăng Mặc, quyết hy sinh chính mình thì càng làm West có lí do uy hiếp Lăng Mặc, hoặc là trực tiếp diệt trừ phần tử không an phận này.

Nếu như cậu bắn Lăng Mặc, chỉ có thể lựa chọn bắn vào những bộ phần mềm không gây tổn thương đến mạng sống, ví dụ như cánh tay hay chân, nhưng một khi để Lăng Mặc biết người muốn bắn chết anh là Khúc Quân thì quan hệ giữa bọn cậu sẽ có vết rách.

“Tiến sĩ West chắc chắn rất yêu anh.” Khúc Quân nhìn Coaster “Không để anh chịu chút thương tổn nào. Thật ra thì điện giật cũng là một trải nghiệm mới lạ. Chẳng hạn như anh sẽ hôn mê vì bị điện giật và nằm mơ thấy cái gì đó đặc biệt?”

Coaster chỉ khẽ hừ lạnh.

Khúc Quân đưa tay về phía West, gã hơi dừng lại rồi hỏi “Anh muốn súng?”

“Không, tôi muốn ống nhòm. Trước khi thi hành nhiệm vụ thì phải quan sát kỹ mục tiêu chứ?” Khúc Quân làm ra vẻ đương nhiên.

West cười khẽ, còn Coaster thì ném ống nhòm cho cậu.

Khúc Quân nhìn Lăng Mặc trên bãi cát bằng ống nhòm.

Lăng Mặc ôm đầu gối, dáng vẻ ung dung điềm tĩnh, trên đầu gối để một chậu hoa hướng dương nhỏ.

Gió biển thỉnh thoảng lướt qua thổi hất tóc mái của anh lên, lộ ra cái trán sáng bóng.

Anh hơi híp mắt, Khúc Quân nhớ anh chỉ lộ ra vẻ mặt như vậy mỗi khi muốn hôn cậu.

Thật ra khác với vẻ ngoài lãnh đạm khó gần, Lăng Mặc có một nội tâm rất tinh tế nhẵn nhụi. Xung quanh bất kể là người hay vật, anh đều có thể cảm nhận được cho dù chỉ là một biến hóa nhỏ xíu. Thoạt nhìn anh có vẻ vô tâm không để ý gì, nhưng thật ra cả thế giới đều gói gọn trong ánh mắt của anh.

Lúc Lăng Mặc nhẹ nhàng nhép môi, Khúc Quân cảm thấy mình giống như một tên khốn nạn thối nát.

Hình ảnh tốt đẹp như vậy, cậu sao có thể đánh vỡ được chứ?

“Để tôi thử một lần.” Khúc Quân vừa nhìn Lăng Mặc vừa nói.

“Anh quyết định thử?” West hơi kinh ngạc.

“Thì sao?”

“Anh luôn miệng đòi tiền với tôi, bộ dáng rất coi trọng việc hưởng thụ lạc thú của bản thân, tôi từng cho rằng đây là lớp vỏ ngụy trang của anh. Tôi còn nghĩ anh là một người có nguyên tắc, đặc biệt quan tâm đến tình người.”

“Tôi cũng chỉ có thể sống một đời.”

Khúc Quân nhận lấy khẩu bắn tỉa, hỏi West “Ông chỉ nói là bắn trúng cậu ta thôi, phải không?”

“Ha ha, quả nhiên anh không muốn bắn vỡ sọ cậu ta.” West cười.

Coaster có chút lo lắng, cúi đầu nói với West “Lăng Mặc rất có giá trị. Gió ở đây hơi lớn, lỡ như đạn lạc trúng phải chỗ hiểm…”

“Anh yên tâm.” West lui ra sau vài bước.

Khúc Quân nâng súng lên, điều chỉnh lại hô hấp, cẩn thận tính toán hướng gió.

Gió biển ở đây thổi đến từng đợt, cách mỗi giây sẽ yếu bớt một chút.

Và cả Lăng Mặc hiện đang ngồi ở đó nữa.

Khúc Quân vứt hết mọi suy nghĩ ra sau đầu, thế giới trong mắt cậu tụ lại một điểm trong kính ngắm.

Ánh sáng, bụi bặm, sóng biển, hương vị mằn mặn, tất cả đều đan xen vào nhau, dung hợp thành một chỉnh thể khó miêu tả trong đầu cậu.

Lăng Mặc an tĩnh khoác tay lên đầu gối, hơi ngửa lưng ra sau, đó là một tư thái rất đẹp.

Khúc Quân cảm thấy tội lỗi khi phải bóp chết điều đẹp nhất trên đời này.

Cục cưng, anh tuyệt đối đừng cử động… Tuyệt đối không được cử động.

Khi gió ngừng thổi trong chớp mắt, ánh mắt của Khúc Quân chợt lẫm liệt, đạn xé gió bay vút tới, thân thể đang an tĩnh của Lăng Mặc hơi chấn động, anh nắm cổ tay của mình ngã người nằm xuống.

Mồ hôi lạnh chảy dọc bên sườn mặt của Khúc Quân, nhưng tư thế của cậu vẫn bất động, ánh mắt hết sức chăm chú nhìn Lăng Mặc qua kính ngắm.

Mấy tên trông coi Lăng Mặc vẫn đứng tại chỗ, không hề có ý định chạy tới bảo vệ, chứng tỏ bọn chúng biết có người ngắm bắn Lăng Mặc.

Lăng Mặc nắm cổ tay vừa bị bắn của mình, Khúc Quân thầm cầu nguyện trong lòng, mong anh tiếp tục ngồi tại chỗ, đừng chạy đi đâu hết, cũng đừng né tránh… Chỉ cần yên tĩnh là sẽ không có chuyện gì.

Coaster đang cầm ống nhòm quan sát.

West hỏi “Bắn trúng rồi?”

Lăng Mặc nghiêng người, tựa như cổ tay rất đau vậy.

“Nó bắn trúng đồng hồ đeo tay của Lăng Mặc.”

West hơi khựng lại hỏi “Đồng hồ đeo tay?”

Đồng hồ đeo tay kia là trang bị của mỗi một người trên đảo, có thể kiểm tra tình huống của từng người và thu âm, vì đảm bảo tin tức không bị phá hư, mặt kính đồng hồ làm bằng kính chống đạn, toàn thân được bọc kim loại rắn chắc, linh kiện bên trong cũng làm bằng chất liệu bền nhất, nhất định có thể giảm xóc.

“Kỹ thuật không tồi.” Coaster thật lòng khen ngợi.

Gió lại nổi lên, Lăng Mặc đứng dậy, anh thả cổ tay mình ra, cứ thế lẳng lặng đứng rũ tay ở đó. Đồng hồ đeo tay bị bắn nát mặt kính, chỉ còn lại dây thắt trơ trọi quanh cổ tay, mảnh kiếng rơi lả tả, bị gió biển thổi tới cuốn đi, giống như dải bụi phấn lấp lánh.

Khúc Quân biết Lăng Mặc đã đoán ra người nổ súng là cậu, trên đảo này không có ai có thể– từ xa bắn trúng đồng hồ đeo tay của anh.

“Phản ứng của Lăng Mặc?” West hỏi.

“Nó đứng lên nhưng không chạy, trên mặt cũng không tỏ vẻ kinh hoảng gì.” Coaster đáp.

Trái tim của Khúc Quân đập điên cuồng.

Cậu nhất định phải bình tĩnh lại.

Lăng Mặc ngẩng đầu nhìn về phía tháp cao.

Khúc Quân chắc chắn anh đã chú ý tới ánh sáng phản xạ trên kính ngắm.

Tại sao anh lại bình tĩnh thế hả?

Tiểu gia đây khẩn trương muốn chết nè, sợ run tay bắn ngủm anh đó!

Nhưng Lăng Mặc vẫn đứng tại chỗ, Khúc Quân có thể từ kính ngắm nhìn thẳng vào mắt anh.

Đó là một cảm giác rất kì diệu mà Khúc Quân không thể nào miêu tả thành lời.

Lăng Mặc từ từ nhắm mặt lại trong khi vẫn còn đang ngửa đầu.

Bộ dáng kia, giống như đang chờ đợi Khúc Quân hôn anh vậy.

Cổ họng của Khúc Quân nóng lên.

Ngay sau đó Khúc Quân nhận ra Lăng Mặc đã biết tỏng kế hoạch của mình!

Khúc Quân nhếch mép, không biết xấu hổ mà thầm nhủ trong lòng: Cục cưng à, anh nhất định phải ngoan nha, không nên động… Không nên động… Tuyệt đối không nên động… Sau này kêu tiểu gia làm gì thì tiểu gia sẽ làm ngay cho anh…

Khi gió ngừng thổi trong chớp mắt, Khúc Quân dứt khoát bóp cò, Lăng Mặc đứng ở phía xa ngã xuống, tay phải của anh dùng sức đấm vào cát, tiếng lòng căng thẳng của Khúc Quân chậm rãi lắng xuống trong khoảnh khắc kia.

Cậu biết mình đã bắn trúng máy ghi hình trước ngực anh, West dùng nó để giám thị quá trình nghiên cứu của anh. Vì để tránh bị phá hư, nó cũng được làm rất bền chắc, Lăng Mặc ngã xuống cũng vì phát súng kia quá mạnh.

Anh ho khan ngồi dậy.

“Trúng mục tiêu?” West hỏi.

“Trúng mục tiêu, hơn nữa còn là ngay trước ngực.” Coaster đáp.

“Cái gì?” West nghiêng mặt sang nhìn, trong mắt toàn là khẩn trương, gã cứ nghĩ Khúc Quân sẽ không dám làm vậy.

Nhưng sau đó Coaster nói tiếp “Vật dụng được chúng ta chế tạo ra đúng là rất bền chắc.”

West cầm lấy ống nhòm từ tay Coaster, nhìn Lăng Mặc từ từ ngồi dậy, máy ghi hình trước ngực anh đã bị bắn bể.

“Đúng vậy, giảm xóc rất tốt. Vì để đảm bảo số liệu vẫn còn nguyên vẹn sau khi bị phá hư cũng đã tốn không ít tâm sức.” Khúc Quân nói.

West nhíu mày, gã gần như có thể đoán ra phát súng tiếp theo của Khúc Quân sẽ bắn vào đâu.

Gió lại ngừng thổi, trong lúc West còn đang đánh giá tình huống của Lăng Mặc, phát súng thứ ba của Khúc Quân đã lên nòng, hô hấp của West như ngừng lại, còi báo động trên cổ chân của Lăng Mặc cũng bị bắn nát, phía trên có gắn một quả lựu đạn mini, nếu Lăng Mặc rời khỏi căn cứ ngoài phạm vi 50 mét thì sẽ tự động phát nổ, từ đó sẽ ảnh hưởng đến khả năng đi đứng của Lăng Mặc, nhưng mà… Đã bị Khúc Quân bắn trúng, hơn nữa còn trúng ngay dây dẫn nổ nữa.

West bỗng nhiên nóng nảy, cầm điện thoại vô tuyến yêu cầu người trông coi Lăng Mặc dẫn anh rời đi.

Lăng Mặc cứ thế rời khỏi bãi cát.

Khúc Quân nhìn theo anh qua kính ngắm.

Cậu thấy được tia hàn quang ẩn hiện trong mắt anh, tựa hồ đang muốn nói: Anh dám bắn tôi.

Khúc Quân nuốt nước miếng, luôn cảm thấy Lăng Mặc nhất định sẽ dạy cậu một bài học.

Cậu đứng dậy ném súng trả cho Coaster, nắn bóp bả vai “Chẳng phải anh luôn xem thường tôi à? Tôi thích tiền, thích hưởng thụ cuộc sống cũng chọc tới anh à? Trăm con chó mặc anh sai khiến cũng không bằng một con sói có thể một phát cắn trúng mục tiêu.”

Khúc Quân liếc nhìn West.

West cũng im lặng hồi lâu, nói với Coaster đứng bên cạnh “Sau này anh đừng gây phiền toái cho Nghiêm Cẩn nữa.”

“Tôi phải cung ứng cho thằng nhóc này à?”

“Không, anh đối xử người khác ra sao thì cũng đối xử với anh ta như thế.” West nói xong liền xoay người rời đi.

Coaster nhìn Khúc Quân với vẻ hứng thú.

Khúc Quân ngoẹo đầu hỏi “Sao thế? Có muốn sỉ nhục tôi tiếp không?”

“Không. Tao thừa nhận trước giờ tao đúng là không nhìn ra mày cũng có bản lĩnh như vậy.” Coaster vươn tay đè vai của Khúc Quân “Có điều mày nên an phận một chút đi, có bãn lĩnh mà không nghe lời thì sẽ chết rất nhanh.”

“Chỉ cần anh đừng nửa đêm xông vào phòng quấy rầy tôi là được, nếu không tôi hiểu lầm anh yêu thầm tôi, muốn thừa dịp tối lửa tắt đèn làm gì đó với tôi.”

“Cái gì?” Coaster khó tin nói “Mày á? Dù có làm gì thì cũng là thằng nhãi tóc đen kia làm chứ…”

“Anh nói Lăng Mặc hả?” Khúc Quân cười.

“Mày cười cái gì? Cười mờ ám như vậy…”

“Cậu ta sẽ chơi chết anh, mà anh cũng không phải khẩu vị của cậu ta.”

“Ồ, thế khẩu vị của nó là gì?” Coaster cười châm chọc.

“Cậu ta quá thông minh, cho nên thích một kẻ ngu si. Đó cũng chính là quy luật cân bằng của thế giới này.”

Khúc Quân nói xong hai tay đút túi rời đi.

Mãi cho đến giờ lòng bàn tay của cậu vẫn đổ đầy mồ hôi.

Cậu biết chắc West cũng đã từng cân nhắc đến việc giết chết cậu, mặc dù mối liên lạc giữa cậu và Lăng Mặc là do West tạo ra, nhưng mối liên lạc này đã vượt khỏi tầm kiểm soát của gã, một khi gã mà không nhịn được thì sẽ hủy diệt nó.

Duke đi theo sau lưng West, gã có thể cảm nhận được khí lạnh bao quanh người West.

“Thầy, sao rồi ạ?”

“Cậu có bao giờ thử tin rằng một người có thể tin tưởng đến mức giao cả tính mạng của mình cho đối phương chưa?”

Duke lắc đầu.

“Nhưng Lăng Mặc chính là như vậy. So với chúng ta, Nghiêm Cẩn càng có thể khống chế được Lăng Mặc! Bọn chúng suýt chút nữa đã dùng điện giết chết Coaster!”

Duke sững người, đây vẫn là lần đầu tiên gã thấy dáng vẻ mất bình tĩnh của thầy mình.

“Thế thì chúng ta sẽ lợi dụng Nghiêm Cẩn. Chúng ta sẽ cho Lăng Mặc biết nếu cậu ta không chịu hoàn thành việc nghiên cứu ra kháng thể vi khuẩn Zika và phục hồi những tổn thất mà các nghiên cứu viên đã bị lây nhiễm, cậu ta sẽ không còn được gặp lại Nghiêm Cẩn.”

“…Không sai.” West hít sâu một hơi.

Tối hôm đó, Lăng Mặc đi về từ chỗ bác sĩ trên đảo.

Cổ tay của anh bị bó thạch cao, còn phải chụp X quang để đảm bảo xương ngực không bị gãy.

Công tác bảo vệ căn cứ thay đổi theo ca, chiều nay tới lượt Khúc Quân và một người khác canh giữ phòng của Lăng Mặc.

Lăng Mặc giống như không quen biết Khúc Quân, anh ngồi tựa lưng vào đầu giường, quyển sách được anh để lên đầu gối.

Qua mấy phút, Lăng Mặc nghiêng mặt sang nói với Khúc Quân “Tới giúp tôi lật sách.”

Khúc Quân nhìn xung quanh, sau khi chắc chắn Lăng Mặc sẽ không gài bẫy giật điện thì cậu mới đi tới, vươn tay lật trang kế tiếp cho Lăng Mặc.

“Anh có cảm tưởng gì khi nhìn tôi trong kính ngắm?” Lăng Mặc hỏi.

Khúc Quân liếm khóe môi, thầm nghĩ trong đầu—Đương nhiên là đặc biệt muốn làm anh một tí.

Nhưng lời này không thể nói ra.

Hơn nữa Lăng Mặc không phải người có thể làm được.

“Khẩn trương.” Khúc Quân đáp.

“Nghe nói anh cá cược với West, nếu như không bắn trúng tôi thì anh sẽ bị ném xuống biển nuôi cá mập?” Lăng Mặc hơi ngửa cằm, ý bảo Khúc Quân lật sang trang kế tiếp.

Điều này làm cho Khúc Quân nghi ngờ không biết Lăng Mặc có thiệt là đang đọc sách hay không.

“Đúng vậy.”

“Anh cũng biết là so với việc bắn trúng đồng hồ làm tôi gãy xương còn lâu lành hơn là anh trực tiếp bắn thủng tay tôi?”

“Tôi làm gì biết xương cậu mong manh thế chứ? Mà lỡ như bắn thiệt khiến cậu tàn phế luôn thì sao? Hơn nữa tôi mà thấy máu là khẩn trương lắm cơ.”

Lăng Mặc khẽ hừ.

===Hết chương 67===

Tác giả có lời muốn nói: Day 67.

Lăng Mặc: Em gọi anh là gì?

Khúc Quân: Giáo sư Lăng?

Lăng Mặc: Không đúng.

Khúc Quân: Lăng Mặc?

Lăng Mặc: Không đúng.

Khúc Quân: …Thiên tài?

Lăng Mặc: Không đúng.

Khúc Quân: Anh đây là muốn em khen anh chứ gì? Anh trực tiếp nói thẳng ra cho rồi!

Lăng Mặc: Cục cưng ngoan, tuyệt đối đừng động…

Khúc Quân: Anh đừng cắn tai em!

Đừng quên bé này nha
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status