Tai tiếng

Chương 56


Edit: Sa

“Phiền anh giải thích giúp em “tạm thời không muốn” có nghĩa là gì?”

Trong phút chốc, Hoắc Đình Dịch chỉ cảm thấy lưng mình liên tục đổ mồ hôi lạnh. Có trời đất chứng giám, lúc anh nói “tạm thời không muốn” hoàn toàn không có ý là “sau này sẽ muốn”.

Khi làm việc, Hoắc tiên sinh nói chuyện rất nghệ thuật. Nếu cấp dưới trình lên phương án không tốt, Hoắc tiên sinh không bao giờ bác bỏ mà sẽ lấy lý do “Không phù hợp với tình hình hiện tại” để yêu cầu làm lại. Nếu có người tới tìm mà anh không muốn gặp thì anh sẽ từ chối bằng cách “Tạm thời không muốn gặp” chứ không bảo trợ lý cho người đó vào danh sách đen.

Tuy nhiên, nghệ thuật nói chuyện của Hoắc tiên sinh đã thừa thãi vào lúc này.

Đón lấy ánh mắt giết người của Hoắc phu nhân, Hoắc tiên sinh ho nhẹ, cố gắng giải thích: “Thói quen ấy mà…”

Sau đó, anh thở dài, giải thích nguyên nhân: “Làm gì cũng cần phải chừa đường lui.”

Hoắc phu nhân nhìn anh chằm chằm.

Hoắc tiên sinh nín thở, lòng thấy lo lo, không biết đáp án của mình có khiến Hoắc phu nhân hài lòng không. Một giây, hai giây, ba giây… Hoắc phu nhân vẫn không lên tiếng.

Trong lúc Hoắc tiên sinh đang mừng thầm vì câu trả lời hoàn hảo của mình thì Hoắc phu nhân bỗng dưng nổi giận, cô nhìn người đàn ông trước mặt, giận dữ nói: “Giỏi lắm! Anh còn biết chừa đường lui! Chừa đường lui cái gì? Anh nói rõ ràng cho em!”

Không thể tin nổi anh còn định sau này sẽ cặp kè với Rebecca! Nói đến Rebecca, Hoắc phu nhân nghĩ ngay đến cô trợ lý ngực bự Sandra trước kia, thế là càng giận: “Hóa ra mấy lời anh nói lúc kết hôn đều là dối trá!”

Suy nghĩ của cô giáo Hạ thay đổi quá nhanh làm đầu óc Hoắc tiên sinh trống rỗng!!!

Kết hôn??? Lúc kết hôn anh đã nói gì??? Chuyện lâu thế rồi thì sao anh nhớ nổi???

Tất nhiên trong lòng nghĩ gì là một chuyện, Hoắc tiên sinh không dám nói ra miệng những lời đó đâu.

Cô giáo Hạ cười lạnh lùng, chầm chậm đi về phía Hoắc tiên sinh cứ như đang dồn ép con mồi: ““Tôi đồng ý”? Xem ra lúc ấy anh phải trả lời là “Tôi tạm thời đồng ý” mới đúng!”

Tổ tiên ơi…

Hoắc tiên sinh day thái dương, đau đầu vô cùng: “Sao giống nhau được?”

“Có cái gì không giống?!”Cô giáo Hạ hùng hổ, “Chính anh nói làm gì cũng cần chừa đường lui mà! Kết hôn là chuyện lớn nên càng cần có đường lui nhỉ?”

Biết mình không thể trả lời câu hỏi đòi mạng này, Hoắc tiên sinh trầm ngâm vài giây, sau đó tiến lên kéo Hoắc phu nhân vào lòng, vây cô ở giữa anh và bàn làm việc.

Hoắc phu nhân giãy giụa trong lòng anh, tuy sức lực không mạnh nhưng giọng rất căm tức: “Đừng động tay động chân!”

Mặc dù người trong lòng đang cười lạnh lùng nhưng trong mắt Hoắc tiên sinh, cô đáng yêu vô cùng.

Anh véo eo cô rồi lại đánh mấy cái vào mông cô, giọng khàn khàn: “Muốn quậy tung trời luôn hả?”

Nói xong, anh lập tức nâng cằm cô lên rồi cúi người hôn xuống môi cô.

Ban đầu Hoắc phu nhân giãy giụa mãnh liệt, dùng cả hai tay đẩy vai anh ra, miệng ú ớ không ngừng. Nhưng sau đó, lưỡi cô bị ngậm lấy, cơ thể mềm oặt như nước, chẳng còn sức lực đâu để đẩy anh ra nữa, cuối cùng đành phải dựa cả người vào ngực anh.

Sau nụ hôn nồng cháy, Hoắc phu nhân không gây rối nữa, cô vừa thở hổn hển vừa nhìn anh chằm chằm, giọng nói nhỏ nhẹ hơn lúc nãy nhiều: “Anh hung hăng thế làm gì?”

“Hung hăng chỗ nào?” Anh thấy bây giờ cô rất ngoan, khiến người ta muốn yêu thương cưng chiều, hệt như cô mèo nhỏ.

Hoắc tiên sinh cúi đầu hôn lên mí mắt của cô gái trong lòng mình, nghiêm nghị: “Không hung hăng để em quậy tung trời luôn hả?”

Hoắc phu nhân tủi thân mếu máo: “Ừ thì em quậy, Rebecca hay Sandra gì đó mới ngoan, mới khiến người ta vui lòng, anh đi mà… ưm…”

Cô còn chưa nói xong, anh đã cúi đầu nuốt hết lời nói của cô, môi anh mang theo sự tức giận đè nghiến đôi môi mềm mại của cô.

Khác với nụ hôn lúc nãy, nụ hôn mãnh liệt này mang theo sự chiếm hữu, anh cắn môi cô, nhân lúc cô hé miệng vì đau, anh đưa lưỡi vào miệng cô, để lưỡi mình quấn lấy lưỡi cô.

Không biết bao lâu sau, Hoắc Đình Dịch mới buông cô ra.

Cô như con mèo nhỏ ấm ức dựa vào ngực anh thở hổn hển, hai gò má đỏ hây hây.

Hoắc Đình Dịch vỗ lưng cô, sau đó bưng mặt cô lên, vẻ mặt anh không vui, giọng nói càng không vui: “Sau này anh không muốn nghe thấy em gán tên anh với bất cứ người phụ nữ nào khác, rõ chưa?”

***

Hoắc tiên sinh mừng như điên.

Chuyện xảy ra trong thang máy cách đó không lâu.

Hôm đó công ty tới ngày kiểm tra định kỳ thang máy riêng của anh nên Hoắc tiên sinh đành đi thang máy dành cho nhân viên.

Vì đang trong giờ nghỉ trưa nên trong thang máy chỉ có một mình anh, Hoắc tiên sinh thở phào nhẹ nhõm vì bộ quần áo của anh được bình an.

Thang máy dừng ở lầu ba, cửa mở ra, trông thấy hai người ở bên ngoài đều bưng ly cà phê, Hoắc tiên sinh bỗng thấy căng thẳng, đến khi nhìn thấy chủ nhân của hai ly cà phê đều là đàn ông, Hoắc tiên sinh mới thở phào.

Hai người họ đang trò chuyện hăng say nên không chú ý đến anh, một người nói: “Ngày nào cũng cố ý gây chuyện, phụ nữ phiền phức muốn chết!”

Người còn lại phụ họa: “Đúng đó, có hôm còn hỏi tớ là nếu cô ấy và mẹ tớ cùng rơi xuống nước thì tớ sẽ cứu ai trước, tớ nói sẽ cứu mẹ trước, thế là giận. Trước kia cô ấy là thành viên trong câu lạc bộ bơi lội đấy, còn cần tớ cứu à?!”

Hoắc tiên sinh nhìn hai người đó bằng ánh mắt thương hại. Coi bộ Hoắc phu nhân dễ thương hơn nhiều vì cô không bao giờ hỏi vấn đề nhảm nhí đó.

Ngay sau đó, một người thở dài: “Cũng tại chiều các nàng quá thôi. Tớ thấy cứ đè vào tường cưỡng hôn thì các nàng im ngay!”

Người kia tán thành, “Công nhận chiêu này hiệu quả thật. Cứ đè ra mà hôn, hôn xong bảo đảm mấy nàng không nhớ bản thân vừa hỏi gì đâu.”

Nói xong, hai anh chàng nhìn nhau cười, “Nếu cưỡng hôn vẫn không được nữa thì hãy dùng chiêu…”

Hoắc tiên sinh đang nghe vô cùng chăm chú thì bỗng nhiên không có ai nói tiếp, anh bực bội ngẩng đầu, phát hiện hai người đó đang nghiêng đầu nhìn anh với vẻ ngạc nhiên.

Có chết cũng không ngờ Đại Boss lại xuất hiện trong thang máy dành cho nhân viên, sau khi ngạc nhiên xong, hai người họ lắp bắp: “Chào anh Hoắc ạ!”

Cửa thang máy mở ra, hai người họ cũng nhanh chóng lủi ra ngoài, bỏ lại một mình Hoắc tiên sinh phiền muộn trong thang máy.

Nếu cưỡng hôn vẫn không được thì cần dùng chiêu gì tiếp theo???

Vào buổi tối sử dụng chiêu cưỡng hôn với Hoắc phu nhân và nhận được hiệu quả cực kỳ tốt, Hoắc tiên sinh càng muốn biết đáp an.

Nhưng sự ham học hỏi của Hoắc tiên sinh đã khiến toàn bộ nhân viên công ty bàn luận xôn xao:

“Rốt cuộc là có chuyện gì vậy? Hôm nay tớ đã hai lần rồi đấy! Hai lần gặp anh Hoắc trong thang máy!”

“Gì cơ?! Ở ngoài đời có đẹp trai bằng trong hình không?”

“Đẹp lắm! Đẹp trai hơn trong hình nhiều, ước gì được gặp nữa! Anh ấy còn hỏi tớ đi tầng mấy rồi bấm số giúp tớ nữa. A a a a a a a a, đã đẹp trai mà còn ga lăng nữa má ôi, muốn hốt ảnh quá!”

“Quào! Vậy cậu mau tìm cơ hội giội cà phê lên người anh ấy đi!”

“Thôi xin! Đừng hại tui! Lúc trước có người giội cà phê lên người anh ấy phải nhận được đơn kiện của luật sư đó, nhớ không? Mất cả chì lẫn chài.”

“Sai rồi, hôm bữa có cô diễn viên giội nước lên người anh ấy mà có thấy sao đâu, còn nổi tiếng hơn nữa cơ.”

“Cậu nói Tiếu Tiêu hả? Cậu chưa đọc báo hôm nay à? Nghe đồn chụp được hình ảnh cô ấy đến ủy ban nhân dân, chắc là sắp kết hôn rồi.”

“Kết hôn? Với ai?”

“Không biết, báo chỉ viết là sắp cưới, chồng là doanh nhân H gì đấy.”

Cùng lúc đó, mới sáng sớm đọc được tin tức này, Hoắc phu nhân nổi giận đùng đùng gọi điện cho Tiếu Tiêu, cô gầm lên như sấm: “Tiếu Tiêu, mới sáng sớm đi tới ủy ban nhân dân làm gì? Kiếm chuyện cho tôi làm hả?”

“Em đâu có.” Giọng Tiếu Tiêu ỉu xỉu, không hề hào hứng như thường ngày.

“Vậy phiền em giải thích cho chị biết em tới ủy ban nhân dân làm gì?” Hạ Thanh Thời day thái dương, đau đầu quá, “Em tự gọi phóng viên đúng không?”

Tiếu Tiêu là người mới hoàn toàn, lúc trước tạo scandal là để khán giả biết tên thôi, chứ chẳng có phóng viên nào rảnh rỗi theo dõi cô nàng.

Tiếu Tiêu không nói gì nữa.

Tại sao lại đến ủy ban nhân dân? Vì lý do quá buồn cười, ngay đến chính cô ấy cũng không thể nói ra được. Cô biết người thiểu năng trí tuệ không thể kết hôn, huống chi ngay từ lúc bắt đầu, cô cũng không có ý định kết hôn với một người như thế, cô chỉ muốn chơi thôi. Đã lâu rồi cô chưa yêu ai, đúng lúc lại gặp anh ấy.

Anh đẹp trai, lúc không nói chuyện, các nam nghệ sĩ trong showbiz đều thua xa anh ấy. Còn lúc anh nói chuyện cũng không khiến người ta chán ghét, anh hệt như đứa trẻ sáu tuổi, lúc đầu còn gọi cô là chị, khi anh đỏ mặt trông đáng yêu vô cùng.

Anh hơn hai mươi tuổi, nhưng chưa biết mùi đàn bà là gì. Vì thế Tiếu Tiêu nghĩ cho dù chỉ là chơi thôi thì anh cũng chẳng lỗ lã gì.

Người ở đầu bên kia điện thoại cũng không nói gì. Tiếu Tiêu biết Hạ Thanh Thời cho rằng cô cố ý gây rối, không những thế, chị ấy còn nghĩ chính cô liên hệ với phóng viên.

Thôi, Tiếu Tiêu không muốn giải thích, giải thích hay không cũng như nhau cả thôi, vì sự thật là để được nổi tiếng, cô có thể dùng bất cứ thủ đoạn nào. Nếu như biết chuyện mình đến ủy ban nhân dân cũng có thể lăng xê, e rằng cô sẽ tìm phóng viên thật.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status