Tạo hóa Tiên Đế

Chương 1257: Thanh Khâu cổ địa


Thẳng đến lúc này, Khương Tư Nam mới phát hiện thủy đàm thoạt nhìn có chút không bình thường, nước là thất thải chi sắc, hiện ra hào quang để cho người hoa mắt thần mê, xem lâu phảng phất như ngay cả Nguyên Thần cũng bị hút vào.

- Tại đây?

Khương Tư Nam nhìn thủy đàm, có chút nghi hoặc nói.

- Đúng vậy! Chính là chỗ này!

Tử Mặc Nhiên gật đầu nói:

- Kỳ thật tòa trúc lâu này là phụ thân và mẫu thân ngươi kiến tạo, những năm này ta thăm dò được, phụ thân mẫu thân của ngươi một mực nghe ngóng một địa phương tên là Thanh Khâu, về sau căn cứ ta sưu tập đến các tin tức, đọc qua rất nhiều sách cổ, ta mới phát hiện, nguyên lai Thanh Khâu là một địa danh Thượng Cổ.

- Thời kỳ Thượng Cổ, Thanh Khâu là chỗ ở của Thượng Cổ Thần Thú Cửu Vĩ Thiên Hồ nhất tộc, cũng là tổ địa của chúng, nhưng vì thời kỳ Thượng Cổ đại chiến, Thanh Khâu bị hủy! Nhưng đại năng của Cửu Vĩ Thiên Hồ nhất tộc ở trong Thượng Cổ đại chiến, bảo tồn xuống một khối tịnh thổ, một mực truyền thừa vô số năm, là một Thánh Địa tông môn của Nam Yêu Châu, hơn nữa giấu ở dưới Hỗn Độn Hải!

Ánh mắt của Khương Tư Nam lóe lên, thốt ra nói:

- Chẳng lẽ là?

Tử Mặc Nhiên gật đầu nói:

- Ngươi không đoán sai, Thánh Địa tông môn này là Thánh Địa thần bí nhất Nam Yêu Châu, Hỗn Độn Hải! Kỳ thật vốn nên xưng là Thanh Khâu Thánh Địa, nhưng về sau không biết như thế nào truyền thành Hỗn Độn Hải, mà phụ thân mẫu thân ngươi giống như cùng Hỗn Độn Hải có chút quan hệ! Cũng là những ngày này ta đến nơi đây, mới hiểu rõ được!

- Nơi này chính là sơn môn của Hỗn Độn Hải Thánh Địa sao? Làm sao có thể? Vì cái gì một người cũng không có?

Khương Tư Nam có chút nghi ngờ nói.

- Đúng vậy, một người cũng không có! Bởi vì tất cả mọi người bị phụ thân mẫu thân ngươi mang đi!

- Mang đi nơi nào?

- Ta suy đoán, hẳn là Tiên giới!

Tử Mặc Nhiên nói để cho Khương Tư Nam càng ngày càng khiếp sợ, càng ngày càng khó tin.

- Ta biết rõ cái này rất khó tin tưởng, cái này chỉ là phán đoán của ta! Bởi vì nơi này hết thảy lạc ấn đã bị san bằng, ngoại trừ cái này!

Tử Mặc Nhiên khẽ thở dài một hơi, trong tay xuất hiện một viên tử sắc linh phù, nhưng nhìn linh quang cực kỳ ảm đạm, phía trên hiện đầy vết rách, người bình thường sẽ không chú ý.

- Đây là... Ngọc Hoàng phù?

Trong nội tâm Khương Tư Nam chấn động, hắn làm sao không nhận biết? Bởi vì trên người của hắn thì có một cái, cái này là Thuần Dương nhất mạch Khương Thái Hư lão tổ lưu lại Ngọc Hoàng phù, chỉ có mình cùng phụ thân có một viên, mình vốn cho rằng Ngọc Hoàng phù của phụ thân ở thời điểm Bắc phạt dùng rồi, nhưng hôm nay xem ra, lại bị phụ thân của mình mang đến nơi này.

Khương Tư Nam cẩn thận từng li từng tí tiếp nhận Ngọc Hoàng phù, trong nội tâm hết sức phức tạp.

- Năm đó phụ thân ngươi đã từng cho ta xem qua, cái này chính là Ngọc Hoàng phù của Khương tộc các ngươi, hơn nữa trong Ngọc Hoàng phù này có một ít tin tức, ngươi nhìn sẽ biết!

Nghe được Tử Mặc Nhiên nói, Khương Tư Nam liền tranh thủ đưa một tia Nguyên Thần chìm vào trong Ngọc Hoàng phù.

Quả nhiên, ở trong Ngọc Hoàng phù để lại một đoạn lời nói.

Mà đoạn văn này, chính là dùng chữ viết ở Chân Cương giới Đại Càn Vương Triều, chỉ có Đại Càn Vương Triều mới có loại văn tự này, Thái Sơ Đại Thế Giới là không thể nào có loại văn tự này, cho nên tin tức trong ngọc phù, người khác nhặt được cũng xem không hiểu.

- Tư Nam, thời điểm ta với mẫu thân ngươi Bắc phạt Man tộc, bởi vì gặp được ngoài ý muốn sa vào trong hư không loạn lưu, mà mẫu thân của ngươi thức tỉnh huyết mạch, mở ra túc tuệ, để cho chúng ta dưới cơ duyên xảo hợp đi tới Thái Sơ Đại Thế Giới...

Khương Tư Nam cầm Ngọc Hoàng phù có chút run rẩy, cơ hồ là một chữ một chữ xem xong phụ thân của mình lưu lại đoạn văn này.

Đoạn văn này thoạt nhìn ghi cực kỳ vội vả, phảng phất như rất vội vàng, giảng thuật hắn và mẫu thân của mình từ Chân Cương giới đi vào Thái Sơ Đại Thế Giới từ đầu đến cuối, nội dung đại khái cực kỳ tương tự Tử Mặc Nhiên nói.

Nhưng đoạn văn này ghi cũng cực kỳ mơ hồ, rất nhiều địa phương nói không tỉ mỉ, ví dụ như mẫu thân là ai? Bọn hắn cùng Thanh Khâu Thánh Địa tầm đó có quan hệ gì? Bọn hắn cuối cùng nhất đi nơi nào?

Cũng không có nói rõ.

Có lẽ phụ thân đang lo lắng mấy thứ gì đó? Sợ đoạn văn này sẽ tiết lộ ra ngoài sao? Cho nên mới không nói tỉ mỉ, coi như là dùng văn tự chỉ Đại Càn Vương Triều mới có, cũng không thể nói rõ ràng minh bạch.

Cuối cùng nhất, Khương Tử Hiên nói cho Khương Tư Nam, hắn và mẫu thân chung một chỗ mang theo tất cả mọi người của Hỗn Độn Hải đi ra, sắp sửa đạp vào một con đường cực kỳ gian nan, tương lai không biết có ngày gặp lại hay không, chỉ hy vọng Khương Tư Nam có thể chiếu cố tốt muội muội, chiếu cố tốt gia gia, sau đó cố gắng tu luyện, có lẽ còn có ngày gặp lại.

Nếu như không phải đi Tiên giới, vậy tại sao phụ thân lại nói không biết có ngày gặp lại hay không?

Bọn hắn đến cùng muốn đi làm cái gì? Mà ngay cả phụ thân gần đây tự tin cũng bi quan như vậy.

Khương Tư Nam chứng kiến đoạn văn này, thật lâu không thể bình tĩnh, tuy đã nhận được tin tức của phụ thân mẫu thân, nhưng trong lòng nghi hoặc lại càng ngày càng nhiều, để cho Khương Tư Nam có một loại cảm giác không rõ ràng lắm.

- Bọn hắn có lẽ thật sự đi Tiên giới... Thế nhưng vì sao bọn hắn không tới tìm chúng ta... Vì sao không chờ ta một chút...

Hai mắt Khương Tư Nam đỏ lên, trong thanh âm có một loại mệt mỏi khó có thể che dấu.

Nhiều năm như vậy, hắn một mực không có buông tha, muốn tìm được phụ thân mẫu thân của mình, muốn dẫn bọn hắn trở về, đi gặp muội muội, đi gặp gia gia, một nhà đoàn viên.

Nhưng ai có thể nghĩ đến, thủy chung đều bỏ qua một bước? Thời điểm mình đi tới Thái Sơ Đại Thế Giới, bọn hắn lại đi Tiên giới!

Khương Tư Nam cũng đã minh bạch, thủy đàm trước mắt này, chỉ sợ là một thông đạo, thông hướng nơi không biết, hoặc là nói có khả năng là Tiên giới.

- Tư Nam... Có lẽ phụ thân mẫu thân của ngươi có nỗi khổ tâm... Ngươi nên thông cảm bọn hắn...

Tử Mặc Nhiên ân cần nhìn thoáng qua Khương Tư Nam, chậm rãi nói.

Nàng tự nhiên minh bạch ý nghĩ trong lòng của Khương Tư Nam giờ phút này, chỉ sợ là đại hỉ đại bi, mặc cho ai chỉ sợ cũng có chút không tiếp thu được.

- Tư Nam, ngươi phải tin tưởng mình! Không đến mười năm, ngươi liền trưởng thành đến cảnh giới hôm nay, ngươi làm sao biết mười năm sau ngươi không thể phi thăng Tiên giới? Ngươi phải hảo hảo tu luyện, đợi đến lúc ngươi phi thăng Tiên giới, chính là ngày các ngươi gặp lại! Hôm nay gặp được ngươi, ta cũng nên đi...

Tử Mặc Nhiên khẽ mĩm cười nói, trong ánh mắt có chút vui mừng.

- Tử Di, ngươi muốn đi đâu?

Khương Tư Nam có chút sững sờ nói.

- Ta đã xác nhận, phụ thân mẫu thân ngươi có lẽ là thông qua hư không thông đạo này, tiến về Tiên giới! Chỗ thông đạo này không biết là đại nhân vật bực nào lưu lại, có thể vượt qua tiên phàm cấm khu, quả thực là rất giỏi! Hôm nay, ta cũng định thông qua đây, tới tìm phụ thân ngươi!

Tử Mặc Nhiên rất thản nhiên nói.

Khương Tư Nam yên lặng nhẹ gật đầu, sau đó hắn có chút muốn nói lại thôi:

- Tử Di, vì sao ngươi nhất định phải tìm phụ thân của ta? Các ngươi...

Tử Mặc Nhiên mỉm cười nói:

- Ngươi nói ta đều minh bạch, nhưng ngươi yên tâm, ta tìm hắn chỉ là muốn một đáp án! Ta phải đi, giúp ta chiếu cố tốt Tử Yên cùng Tử Huyên, một ngày nào đó chúng ta khẳng định còn có thể gặp lại!

Nói xong, Tử Mặc Nhiên nhìn Khương Tư Nam cười cười, thả người nhảy vào trong đầm nước, một mảnh hào quang bảy màu lập loè, thân ảnh của Tử Mặc Nhiên triệt để biến mất không thấy.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7.9 /10 từ 8 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status