Tào tặc

Chương 239: Sống hay chết

Lần đầu tiên giết người là khi nào?

Lã Bố đã không còn nhớ rõ nữa! Nhưng kể từ sau lần đầu tiên ấy, gã đã trải qua quá nhiều sóng gió, bao lần sống sót dưới đao quang kiếm ảnh cho đến ngày đạt được danh hiệu hao hổ như ngày hôm nay. Những chuyện vô cùng nguy hiểm, gã cũng đã từng trải qua, sao có thể sợ một thanh đoản mâu được đây?

Thế nhưng gã thực sự sợ!

Thanh đoản mâu đầu tiên xuất hiện nói cho gã biết Ngụy Tục và Hầu Thành muốn tạo phản.

Kết quả là Ngụy Tục và Hầu Thành thực sự tạo phản. Lã Bố sợ rằng đoản mâu thứ hai này sẽ mang đến cho gã tin tức gì đây? Ngụy Tục và Hầu Thành đã chết, trở thành sự đả kích rất lớn đối với Lã Bố, thật sự rất lớn.

Ngoài mặt, gã tựa hồ như không hề hấn gì. Nhưng trên thực tế, tinh thần của Lã Bố đã phần nào suy sụp rồi:

-Mau dẫn ta đi xem.

Lã Bố nắm cánh tay Kỳ Nhi, gần như kéo nàng xông vào bên trong.

Nghiêm phu nhân sai người canh gác bốn phía quanh thư phòng, có rất nhiều vệ sĩ tuần tra, bất luận kẻ nào cũng không thể tới gần thư phòng được.

Lã Bố gần như chạy xộc vào thư phòng, chỉ thấy Nghiêm phu nhân, Tào phu nhân và Điêu Thuyền đang ngồi chờ gã. Thấy Lã Bố đi vào, ba vị phu nhân cùng đứng dậy, hành lễ với gã. Gã vội xua tay, nhìn chung quanh thư phòng, bật thốt lên hỏi:

-Linh Hầu đâu? Sao không thấy con bé ở đây?

-Giờ là giờ nào rồi, Linh Hầu đã ngủ rồi.

Nghiêm phu nhân liếc mắt nhìn Lã Bố, khẽ trách.

Điêu Thuyền nhẹ giọng nói:

-Phu nhân cho rằng chuyện này tốt nhất đừng để Linh Hầu biết, chính vì thế vẫn luôn giấu nàng. Quân Hầu, bọn Hầu Thành…

Gương mặt của Lã Bố thoáng đã suy sụp xuống.

Gã ngồi xuống ghế, một lát sau mới thấp giọng nói:

-Đã chết.

Trong phòng, tiếng khóc thút thít trầm trầm như cố nén tiếng vang lên.

-Hiện vẫn chưa biết người nào làm ư?

-Không có!

Nghiêm phu nhân cười khổ nói:

-Gần như giống y như lần trước. Vốn dĩ, thiếp đang chuẩn bị nghỉ ngơi, chợt nghe bên ngoài phòng vang lên một tiếng động. Thiếp dẫn Phi Y ra ngoài, chỉ thấy thanh đoản mâu này cắm trên cánh cửa phòng ngủ. Không biết là ai gây nên. Kỳ Nhi còn hỏi các vệ sĩ canh gác nhưng không có người nào phát hiện ra điểm bất thường. Quân Hầu, lòng quân đã mất, người ở trong phủ nhưng tâm chưa chắc đã còn…

Lã Bố trầm mặc không nói.

Tào phu nhân đưa thanh đoản mâu cho Lã Bố, kiểu dáng giống hệt với thanh đoản mâu đã xuất hiện lần trước.

Thanh mâu được chế tạo bằng gỗ, phủ nước sơn đen, dài chừng ba mươi cm, cực kỳ sắc bén. Cầm tay khá nặng, Lã Bố cười khổ một tiếng, đặt bên cạnh.

Gã đã thử qua, với lực cánh tay của gã có thể ném thanh đoản mâu này ngoài bốn mươi bộ.

Nếu như là chủ nhân của thanh đoản mâu cùng lực cánh tay của y thì vốn không thể thấy được mặt người kia. Mặc dù có thể không sánh được với Lã Bố nhưng đứng cách đó chừng ba mươi bộ ném mạnh thì cũng rất khó có thể phát hiện được tung tích. Chính vì thế, chuyện này khó có thể trách tội được ai, chỉ có thể nói người này quá sức thần bí mà thôi.

Nghiêm phu nhân đưa phong thư cho Lã Bố.

Lần này, nội dung trong phong thư dài hơn nhiều.

"Thời buổi loạn lạc, Quân Hầu nên biết rõ bản thân đang gặp nguy hiểm đến tính mạng. Khi xưa, Quân Hầu có ân nghĩa với ta, hôm nay, ta muốn trả lại. Nhưng có một số chuyện, ta muốn nói rõ ràng với Quân Hầu. Ta không cứu được ngươi, thế nhưng nhất định sẽ dốc toàn lực trông nom gia quyết của ngươi…"

Nội dung bức thư đại khái là như vậy. Trong thư còn nói: "Ta biết Quân Hầu ngươi không cam lòng đứng dưới trướng kẻ khác. Tính cách ngươi như vậy đã định trước là sẽ không có kẻ nào có thể tin tưởng được ngươi. Chuyện Đinh Nguyên và Đổng Trác lúc trước của ngươi đến nay đã rõ ràng trước mắt mọi người, Quân Hầu ngươi lại là người dũng mãnh tuyệt lân, trong thiên hạ ít có người làm địch thủ. Đổi lại là ta, ta cũng không dám giữ ngươi. Nhớ lại Quân Hầu năm xưa rong ruổi Mạc Bắc, ngang dọc tung hoành, thành danh "Nhân trung Lã Bố". Ngày hôm nay ngươi rơi vào tình cảnh này, ai dám thực sự tin ngươi đây? Quân Hầu ngươi là hùng ưng giang cánh bay lượn trên trời, vốn có thể cưỡi lên gió lốc thế nhưng hiện tại… Ta biết mối lo lắng của Quân Hầu hiện này chẳng qua chỉ là thê nhi, gia quyến. Quân Hầu ngươi là người biết trọng gia đình. Nhi nữ tình trường, anh hùng khí đoản cũng không có gì đáng trách. Nhưng chuyện thê nhi giờ đã trở thành mối vướng mắc trong lòng ngươi. Những gì ta có thể làm chỉ là giải trừ mối ưu phiền này cho ngươi mà thôi. Chuyện Quân Hầu có thể vượt vòng vây hay không chỉ phụ thuộc vào chính Quân Hầu, thứ cho ta không thể giúp đỡ. Nói chung, sống hay chết chỉ trông vào bản lĩnh của ngươi. Những gì ta có khả năng làm được cũng chỉ có thế này. Nếu Quân Hầu tin ta, nguyện ý hợp tác, như vậy ngày mồng tám xin hãy đốt lửa trại ở cửa thành bắc. Đến lúc đó, tự sẽ có người liên lạc với ngươi, nói cho ngươi cách thức hành động…"

Lã Bố xem nội dung của phong thư, nhất thời ngây ngẩn cả người! Ngụy Tục và Hầu Thành chết có thể khiến gã hoảng hốt, luôn luôn lo sợ. Nói trắng ra là Lã Bố giờ đã hoàn toàn tuyệt vọng. Gã không biết bản thân còn có thể kiên trì đến khi nào nữa, cũng không đoán biết được kết cục của gã là như thế nào, rốt cuộc sẽ ra sao.

Phong thư này xuất hiện giúp Lã Bố hiểu ra một vài chuyện. Gã bắt đầu xét lại cách hành sự của bản thân trước đây, nhưng quả thật tình hình đúng thực như người trong phong thư đã viết.

Nếu ta đầu hàng, ai có thể dung nạp ta đây?

Lưu Huyền Đức ư? Gã trước đây đã từng thu nhận ta nhưng ta lại đoạt mất gia nghiệp của gã. Người này tâm cơ sâu xa khó lường, hơn nữa lại rất biết nhẫn nại, há có thể chịu để yên cho ta sao?

Tào Tháo?

Viên Thiệu?

Viên Thuật?

Khi Lã Bố ngẫm nghĩ cẩn thận, tất cả những người này không một kẻ nào có thể khiến gã thực sự tin được.

Đúng như trong bức thư đã viết, gã vốn là con hùng ưng cưỡi trên gió bão. Tào Tháo cũng tốt, Lưu Bị cũng được, kể cả Viên Thiệu, Lưu Biểu đều không thể khiến gã bằng lòng phục tùng. Cái kiêu ngạo của con hùng ưng há lại có thể để người bình thường áp chế hay sao? Cuối cùng như vậy, kết quả của gã chỉ có thể là…

Lã Bố mang phong thư này cùng phòng thư lúc trước ném vào chậu than hồng.

Nhìn lửa cháy rừng rực, thiêu đốt hai phong thư, gã chợt cảm thấy thoải mái hơn nhiều.

Nhớ năm xưa, ta ngồi trên lưng ngựa, tay cầm Phương Thiên họa kích, rong ruổi khắp thiên hạ. Nếu nói đến khả năng chiến đấu, có người nào trong thiên hạ có thể ngăn nổi ta đây?

Gã ngẩng đầu, nhìn Nghiêm phu nhân.

Nghiêm phu nhân mắt ướt lệ, si mê nhìn Lã Bố.

-Quân Hầu, hôm nay thiếp mới biết bọn thiếp đã làm phiền đến Quân Hầu rồi.

Lã Bố nhoẻn miệng cười:

-Nếu không có phu nhân, làm sao có thể có được Lã Phụng Tiên như ngày hôm nay?

Gã đứng lên, chỉ vào phong thư đang cháy, chợt cười ha ha:

-Ta thường nói nhân thế vô tri, hôm nay mới biết sớm đã có tri kỷ mà ta chẳng hiểu ra. Người này có thể khiến ta gửi gắm thê thiếp và con cái.

-Quân Hầu…

Nghiêm phu nhân, Tào phu nhân và Điêu Thuyền cùng đứng dậy, nhìn Lã Bố hết sức kinh ngạc. Chẳng hiểu vì sao trong đầu Điêu Thuyền chợt hiện ra bóng dáng một người gầy yếu. Nàng chợt có cảm giác rằng mấy phong thư này đều là do gã viết. Thật không ngờ, gã lại có bản lĩnh như vậy.

-Nhưng nói không chừng người này đang âm mưu bẫy Quân Hầu thì sao?

Tào phu nhân mở miệng nói.

-A?

-Người này ngay đến tên cũng không dám tiết lộ, đủ thấy người này lòng dạ khó lường. Phu quân mà giao chúng ta cho người này, nhỡ đâu hắn trở mặt, uy hiếp phu quân thì làm thế nào?

-Nếu đúng như thế, thiếp nguyện tự sát dưới thành Hạ Giao.

Điêu Thuyền chợt mở miệng nói, khiến Tào phu nhân ngẩn ra, quay đầu lại nhìn nàng.

Nghiêm phu nhân mỉm cười, gật đầu nói:

-Tú nhi nói rất hợp ý ta.

-Cũng có thể…

Tào phu nhân vẫn còn chút do dự. Dù sao trong phong thư chỉ nói nguyện ý trông nom gia quyến Lã Bố, nhưng trông nom như thế nào hoàn toàn không nói rõ. Thậm chí người này đến tên cũng không để lại, càng khiến Tào phu nhân khiếp sợ. Nàng rất sợ Lã Bố cuối cùng sẽ nhờ vả nhầm người.

Chuyện này không phải chưa từng xảy ra!

Lúc trước từng có Mi Trúc, Mi Phương, rồi lại có Trần Giai, Trần Đăng.

Kể cả Trần Cung cũng từng mưu đồ lén lút tạo phản, nói gì đến chuyện xảy ra buổi tối ngày hôm nay. Đến Lã Cát còn muốn tạo phản, thiên hạ còn có ai có thể tin được đây? Người đã bị rắn cắn ba năm trước giờ vẫn còn e sợ, Tào phu nhân giờ đã không còn tin được mắt nhìn của Lã Bố nữa.

Lã Bố nói:

-Chuyện này đừng vội sốt ruột, chờ đến ngày mồng tám là có thể biết được thôi.

-Còn một việc nữa…

Điêu Thuyền mở miệng nói:

-Chuyện này nhất định phải bí mật, ngoài Kỳ Nhi ra chỉ có bốn người chúng ta biết, không nên nói với người khác.

-Ngay lúc như thế này sao?

Một câu nói của Điêu Thuyền đã hoàn toàn gạt bỏ cả Trần Cung ra ngoài. Tâm tư của Trần Cung nói thật không ai có thể biết được rõ ràng. Thời điểm này có thể khẳng định y sẽ không đầu hàng Tào Tháo. Nhưng chưa biết chừng y sẽ lôi Lã Bố xuống nước, đồng quy ư tận với Tào Tháo. Nếu như để y biết chuyện này, có trời mới biết liệu Trần Cung có hóa thành con thiêu thân, phá hỏng mọi chuyện không.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status