Tào tặc

Chương 24: Thiếu nữ nhà bên

Tào Cấp không biết xảy ra chuyện gì, chỉ đang chăm chú làm nguội. Vì vậy mà hắn lên tiếng, không nói thêm lời nào nữa. Tào Cấp không chú ý nhưng không có nghĩa là những người khác không lưu ý đến. Vương Mãnh và Đặng Tắc đều cảm thấy Tào Bằng không bình thường. Có điều đang ở bên cạnh Tào Cấp, Vương Mãnh không rời đi mà nói một tiếng lớn: "Đầu hổ, ngươi đi cùng xem sao."

"Dạ biết!"

Vương Mãi vội vã đáp một tiếng, bước nhanh đuổi theo sau. Hai người hầu như là một trước một sau cùng lao ra cổng chính, hướng ra bãi sông mà chạy.

"A Phúc, làm sao vậy? Giống như người mất hồn thế?"

Đặng Tắc nói: "Nghe hắn mới nói hình như đã đánh mất vật gì đó. Chắc không có gì phải lo lắng, có gì chốc nữa ta đi tìm cùng hắn."

Địa vị của Tào Bằng ở nhà càng ngày càng tăng lên. Nhưng về tuổi tác bên ngoài, trong mắt Đặng Tắc thì hắn vẫn là một hài tử. Tiểu tử vứt đồ bừa bãi hay quên cũng là điều bình thường. Vì thế Đặng Tắc cũng không vội vã đi ngay.

Nhưng Vương Mãnh không có cùng cái nhìn. Trong mắt hắn, Tào Bằng không phải tiểu tử bình thường. Hắn có rất nhiều điểm mà bạn bè cùng tuổi không thể so sánh được. Gan lớn, thận trọng, hiểu biết uyên bác, hơn nữa rất tỉnh táo. Cho dù là Tào bằng giết Thành Kỷ ở trấn Trung Dương, sau đó cũng chỉ có dáng điệu lãnh đạm. Hắn hoảng hốt như thế này, nhất định là có chuyện đại sự. Tuy rằng có Vương Mãi đi cùng, Vương Mãnh vẫn lo lắng.

"Thúc tôn, ngươi ở chỗ này trông nom, ta đi xem thế nào. Khí trời không tốt lắm, tuyết rơi nhiều như vậy cũng có thể xảy ra sự tình."

"Cũng tốt, làm phiền thế phụ."

Vương Mãnh đi ra lều, ngẩng đầu nhìn bầu trời âm u. Tuyết rơi ngày càng nhiều.

Vương Mãnh mặc áo bào vào, đi tới cửa chính, cất bước ra ngoài thì thấy một cái xe ngựa dừng ở ngoài cửa.

Một người đàn ông trung niên bước lên trước, thấy Vương Mãnh ngẩn ra, rồi lại chắp tay hỏi: "Xin hỏi chủ nhân của người có đánh mất đồ vật gì không?"

Đã đánh mất đồ! A Phúc vừa hoang mang lúc nãy, hình như là đã đánh mất đồ.

Vương Mãnh nhìn vị trung niên nghi ngờ: "Điều này… Xin hỏi, ngài là…"

"Là như thế này, ta là quản sự của Niết Dương Trương gia. Ngày hôm nay đi cùng tiểu thư qua sông có việc. Tại cây đào bãi sông đã nhặt được một túi da. Xung quanh đây cũng không có nhà khác, vậy chắc là có liên quan đến nhà này. Đó là lí do vì sao tiểu thư của kẻ hèn đến đây hỏi thăm thử xem. Đồng thời cũng có chút nghi vấn muốn thỉnh giáo chủ nhân. Mạo muội đến nhà, không biết là có tiện không?"

Người đàn ông trung niên nói chuyện rất mạch lạc. Trong ngôn ngữ khiến người ta cảm thấy hắn có giáo dục không tồi, nghe rất thoải mái dễ chịu.

Vương Mãnh quay đầu lại kêu: "Thúc tôn, người ra đây."

Đặng Tắc nghe được Vương Mãnh kêu, vội vàng chạy tới. Sau khi nghe Vương Mãnh giới thiệu, Đặng Tắc nghiêm nghị cung kính: "Thì ra là Trương gia tiểu thư, không đón tiếp từ xa, thứ tội, thứ tội!"

Lúc này, màn xe ngựa kéo lên, từ trên xe bước xuống một thiếu nữ. khoảng chừng mười bốn mười lăm tuổi, thân cao bảy thước, thân thể nở nang, toát vẻ con nhà phú quý. Mái tóc đen nhánh rất thịnh hành thời cuối Đông Hán do các thê tử tướng quân sáng tạo ra. Nhưng có điều kiểu tóc không giống như vậy, có thể do thiếu nữ này có sáng tạo hơn.

Đầu nàng cài trâm lục tùng thạch, lông mày nhạt. Nàng mặc áo hoàng sắc, áo khoác màu trắng. Đây là khuê y, có thể nói là thượng phục. Quần áo thượng phục là loại thượng hảo hạng. Chỉ nhìn cách ăn mặc là biết rằng lai lịch của thiếu nữ không phải tầm thường.

Chỉ có điều màu da hơi tối… Cũng không phải tối! Nếu như dùng ngôn ngữ hiện đại diễn đạt thì chính là màu lúa mì. Một đôi mắt sáng, mũi cao thanh tú, cái miệng nhỏ anh đào khiến người ta có phần rung động.

Đặng Tắc vội vã thi lễ đón tiếp: "Không biết tiểu thư quang lâm, xin thứ tội cho."

"Vị tiên sinh này, tiểu nữ mạo muội đến quấy rầy trước, đã là sai. Tiên sinh hà tất khách sáo. Tiểu nữ hôm nay đến nhà là có chuyện xin thỉnh giáo."

"Xin mời vào bên trong!"

Vừa nói chuyện, Đặng Tắc vừa nghiêng ngời trách đường một chút. Thiếu nữ cũng không khách sáo, cất bước đi vào bên trong.

Vừa mới vào cửa, chợt nghe một âm thanh vang lên.

Nguyên lai là Tào Cấp đánh đao, bỏ vào nước. Một mùi khí tanh tưởi tràn ngập trong sân.

Thiếu nữ nhíu mày một cái, rồi mắt sáng lên, khẽ kêu "À" một tiếng.

Hóa ra là nàng phát hiện ra trong lán có hai thùng nước. Một cái lò, hai thùng nước hình như không hề bình thường. Hơn nữa, loại nước kia hình như cũng không phải loại nước lạnh trong dùng để tôi thép. Thiếu nữ không nén nổi nên dừng chân, rồi lại không ngờ thấy được Tào Cấp lấy miếng kim loại ra khỏi nước, nhưng không lập tức bỏ vào lò tiếp tục tôi luyện mà lại đem bỏ vào cái thùng nước kia…

Nhưng trong cái thùng kia hình như có gì đó không phải là nước, mà là một loại chất lỏng đặc biệt. Qua chỗ khói xanh bốc ra, còn có một mùi vị kỳ lạ. Nói cách khác, hai cái bồn nước chuyên dụng không dùng như bình thường.

Thiếu nữ cũng gặp qua không ít thợ rèn. Nhưng kiểu ngâm nước tôi thép thế này, thật đúng là lần đầu tiên nhìn thấy…

"Xin hỏi tiên sinh, vì sao phải tôi thép hai lần vào nước lạnh?"

Đặng Tắc ngẩn ra, vừa muốn trả lời thì nghe Vương Mãnh mở miệng nói: "Haha, chỉ là làm càn mà thôi, tiểu thư không phải lấy làm lạ. Công việc thô thiển, không nên nhìn làm gì, xin mời vào trong phòng!"

Vương Mãnh bỗng nhiên nhớ lại, Tào Bằng còn căn dặn đừng nói cho người khác công dụng nhúng nước. Xem như Đặng Tắc là một người ăn ngay nói thật, nên hắn đã nhanh chóng giải thích.

"À, chỉ là hồ đồ mà thôi. »

Đặng Tắc ngay từ đầu đã biết đến tên tuổi Niết Dương Trương thị nên có phần thất thố. Hắn nói qua với Tào Bằng, Niết Dương Trương thị mặc dù không phải là gia đình tứ thế tam công như Viên Thiệu nhưng cũng là gia đình quyền quý, nói thẳng là gia đình quan lại. Có điều, hắn bị tên tuổi Trương thị làm cho như vậy cũng không phải sợ hãi mà xuất phát từ tôn kính. Niết Dương Trương thị, mấy đời làm thầy thuốc, tại địa phương vô cùng danh tiếng.

Sau khi khởi nghĩa Khăn Vàng thất bại, Nam Dương quận thây chất khắp nơi, làm cho bùng phát một trận ôn dịch lớn. Niết Dương Trương thị lúc đó hầu như dùng hết gia sản để dẹp đi ôn dịch không lan tràn. Hơn nữa, để cứu trị bách tính, Trương gia còn phái không ít người đi chữa trị cho những người ở chung quanh. Chỉ trong thời gian mấy tháng ngắn ngủi, Trương gia đã cứu sống không biết bao nhiêu mạng. Nhưng mà để cứu người, Trương gia đã phải trả giá bằng tính mạng của sáu đệ tử nhà mình. Đừng nói Niết Dương, Cức Dương, toàn bộ quận Nam Dương, thậm chí hơn một nửa Kinh Châu, nhắc tới Trương gia, ai dám bất kính?

Chính vì nguyên nhân đó, Đặng Tắc đã suýt quên lời Tào Bằng dặn dò.

Trên mặt thiếu nữ, lộ ra vẻ tươi cười, đôi mắt sáng, nói: "Như vậy tiểu nữ đã quấy rầy nhà tiên sinh rồi. »

Nói xong nàng đi theo Đặng Tắc vào trong phòng khách.

« Vậy cô gái đó là ai? »

Tào Cấp lúc này mới chú ý đến, nghi ngờ hỏi Vương Mãnh.

"Không biết, hình như là nhặt được đồ của A Phúc, đến đây trả lại. A, thực ra nàng là con cháu của Niết Dương Trương gia, ngươi cũng nên vào gặp một lần, không thất lễ khiến người ta chê trách."

Tào Cấp vừa nghe, vội vàng đồng ý. Hắn vội vàng thay quần áo, đi vào phòng khách. Chỉ thấy thiếu nữ cầm một cái túi da đen. "Xin hỏi, đây là đồ vật của nhà ngươi?"

Tào Cấp liếc mắt một cái thì nhận ra, đây là cái túi da của Tào Bằng, vội vàng nói: "Không sai, đích thật là đồ của nhà ta.."

"A, đây là nhạc phụ tôi, tiểu thư thứ lỗi…"

Cha, đây là Niết Dương Trương gia tiểu thử, tại bãi sông đã nhặt được một cái túi da, đến đây trả lại."

"Vậy thật là của nhà ngươi?"

Thiếu nữ hình như không quá tin tưởng. Trên thực tế, cái gia đình này khiến cho nàng cảm thấy kỳ quặc. Nghe lời lẽ cử chỉ của Đặng Tắc tựa hồ là một người đọc sách. Nhưng hắn có cha vợ lại là một thợ rèn?

Tào Cấp nghe ra trong giọng thiếu nữ có phần nghi hoặc, trong lòng có phần mất hứng "Đương nhiên là đồ của ta, chẳng lẽ ta phải lừa ngươi sao?"

"Lão tiên sinh, ngài không nên tức giận."

Thiếu nữ vội vàng nhận lỗi, sau đó nói: "Sau khi tiểu nữ nhặt được túi da, trong lúc vô ý phát hiện ra tấm bản vẽ. Trong lòng cảm thấy hiếu kỳ cho nên mạo muội quấy rầy tiên sinh. Còn mong muốn lão tiên sinh có thể chỉ giáo tiểu nữ, đồ vật trong bức tranh đó rút cục là để làm gì?"

Vừa nói chuyện, nàng lấy ra tấm giấy, để trên bàn.

Đặng Tắc ngẩn ra, đi lên phía trước nhìn, rồi giận tím mặt.

"A Phúc sao dám như thế?"

Hình trong giấy, hắn xem không hiểu. Chỉ cảm thấy là cái ngăn tủ. Nhưng điều khiến Đặng Tắc tức giận vì đây là loại giấy gai mà Tào Bằng lại đi vẽ tranh bậy bạ lên, quả thực là lãng phí.

"Vậy vật này không phải là so tiên sinh vẽ ra?"

"À, đây là do thê đệ vẽ ra! »

Đặng Tắc không nén nổi xấu hổ. Phải biết rằng, giấy gai mặc dù không phải là loại giấy trân quý. Nhưng đối với người đọc sách bình thường mà nói cũng là khó mà có được. Chính bản thân cũng là người đọc sách thì tự nhiên hiểu được nỗi đau của người đọc sách. Trang giấy trân quý như vậy, sao lại có thể bị… Đặng Tắc có phần tức giận!

"Thê đệ của ngươi?" Thiếu nữ mắt sáng lên "Vậy có thể cho tiểu nữ gặp một vài phút?"

Lời vừa nói ra khỏi miệng, nàng lại cảm thấy có phần không ổn. Mặt đỏ lên, nàng vội vàng nói "Tiểu nữ đúng là rất có hứng thú với vật này, cho nên muốn thỉnh giáo một chút."

"Việc này. Hình như là hắn đã đi tìm đồ rồi!"

Tìm đồ? Thiếu nữ ngẩn ra, chợt cười nói: "Thế nhưng đúng là túi da chứ?"

"Đúng vậy!"

Xem ra, bản vẽ này quả thực không phải đơn giản.

Thiếu nữ cũng xuất thân từ gia đình có truyền thống học hỏi, đối với đồ bằng gỗ có cơ quan, nàng đam mê vô cùng. Nhìn thấy bản vẽ của ống bễ, mặc dù không biết đây là vật gì nhưng lại nhạy cảm mà cảm thấy thứ này chắc chắn có công dụng không nhỏ. Ngay cả chủ nhân của đồ vật hình như cũng rất coi trọng.

Đang nói chuyện, ngoài phòng vọng ra tiếng động. Theo tiếng bước chân vọng đến, một thanh niên ốm yếu chạy ùa vào phòng khách, khuôn mặt đỏ bừng, lớn tiếng nói: "Ai đã lấy đồ của ta?"

"A Phúc, vô lễ!"

Đặng Tắc giận dữ lớn tiếng quát.

Thiếu niên đó chính là Tào Bằng, vừa rồi mạo hiểm cả tuyết rơi nhiều mà chạy đến bãi sông, nhưng không tìm được túi da đâu. Chán nản trở về, lại nghe Vương Mãnh nói có người đến đây trả lại túi da nên Tào Bằng lập tức nóng nảy, vội vã chạy vào sảnh đường. Khẩu khí của hắn, thật không hề có một chút khách khí gì cả!

Thiếu nữ bĩu môi, dường như không hài lòng.

Tào Bằng cũng ý thức được giọng điệu ban nãy của hắn vừa rồi có phần ngang ngạnh. Vi vậy hắn vội vã nói:

"Xin lỗi, ta đây cũng là sốt ruột mà nóng nảy, coi như ta vừa rồi thả cái rắm, dù sao cũng đừng chê trách. Xin hỏi, là vị nào nhặt được túi của ta?"

Hắn nói lời thô lỗ, Đặng Tắc tức giận đến đỏ cả mặt. Ngay cả Tào Cấp cũng nhăn trán, trong lòng có phần không hài lòng.

Khuôn mặt cô gái trẻ cũng đỏ. Rồi bất chợt nàng cười khúc khích, đứng lên hỏi: "Ngươi nói ngươi đã đánh mất đồ, vậy ta hỏi ngươi là đã đánh mất vật gì vậy?"

"Một cái túi da đen, bên ngoài có hoa văn hình ngọn lửa."

"Vậy trong túi có vật gì vậy?"

Tào Bằng ngạc nhiên, suy nghĩ một chút rồi trả lời: "Bên trong có tấm bản vẽ, còn có một vài thứ đồ vặt vãnh khác."

"Là bản vẽ gì vậy?"

"Chính là bản vẽ ống bễ"

Tào Bằng đột nhiên câm miệng, trừng mắt nhìn thiếu nữ.

Thiếu nữ nghịch ngợm cười: "Đây, thì ra thứ đó gọi là ống bễ."

"Chết tiệt! Không ngờ mắc mưu con nhỏ này."

Tào Bằng bĩu môi cũng không nói. Thiếu nữ dường như hiểu được có phần quá trớn. Vì thế cầm bản vẽ bỏ vào trong túi da, cất bước đi tới trước mặt Tào Bằng.

"Đây, trả lại cho ngươi!"

Tào Bằng do dự một chút, chìa tay nhận túi trong tay thiếu nữ.

"Cảm tạ!"

"Không cần phải khách khí. Kỳ thực, tiểu nữ tử có một thắc mắc, không biết công tử có thể giải thích cho ta?"

Đặng Tắc lúc này mở miệng: "A Phúc, không được vô lễ, vị này chính là tiểu thư của Trương gia."

Tuy rằng hắn rất tức giận hành vi thất lễ vừa rồi của Tào Bằng, thế nhưng thấy thiếu nữ không tức giận nên cũng không truy xét. Nhưng đồng thời Đặng Tắc cũng nhìn ra đống chữ nguệch ngọac kia dường như có điều gì kỳ lạ. Hắn không nhìn rõ, những cũng suy nghĩ cân nhắc. Cái cậu em vợ này không giống như trước kia! Có thể được người họ Bàng coi trọng như vậy, đủ để nói rằng Tào Bằng quả thực không tầm thường. Liên tưởng đến phương pháp tôi thép trước kia (trên thực tế Đặng Tắc cũng không biết tới việc hòa hai loại dung dịch vào). Vậy mà việc dùng nước tôi thép, Tào Bằng lại có thể nói ra được, tất cả đều có dụng ý rất sâu..

Có điều, Đặng Tắc vẫn không hy vọng Tào Bằng thất lễ với người của Trương gia.

Trương gia?

Tào Bằng nghi hoặc liếc nhìn Đặng Tắc một cái, chợt bừng tỉnh ngộ: "Niết dương Trương thị?"

"Cho dù ngươi đã biết, cũng không phải nói ra như vậy!"

Đặng Tắc không biết trả lời làm sao với Tào Bằng, chỉ có thể gật đầu,tỏ ý không sai.

Xin hỏi Trương Cơ thái thú là người thế nào với ngươi?"

Tào Bằng vẫn luôn cảm thấy Trương Cơ, tên này có phần quen tai, thế nhưng lại nghĩ không ra. Sau đó trong một lần ngẫu nhiên, Đặng Tắc nói: "Trọng Cảnh tiên sinh". Tào Bằng tự hỏi, Trọng Cảnh tiên sinh là ai? Đặng Tắc trả lời, ta trước đây không phải nói với ngươi, đó chính là Trương Cơ thái thú à?

Trương Cơ, Trương Trọng Cảnh? Vậy không phải là hậu duệ của thánh y nổi tiếng đó sao?

Lão gia đời trước của nhà Tào Bằng có một chuỗi các nhà thuốc, được lấy tên là hiệu thuốc Trương Trọng Cảnh. Nếu như hắn không biết Trương Trọng Cảnh là ai, vậy mới là kỳ quái…

Thiếu nữ cười nói: "Đó là thế phụ của tiểu nữ."

"À, vậy vừa rồi tại hạ thật là thất lễ!"

Tào Bằng vội vàng chắp tay vai chào. Hắn không lấy lòng thiếu nữ mà thực lòng hành lễ. Không vì cái gì khác, chỉ vì cái tên Trương Trọng Cảnh.

"Ta là Uyển Trinh!"

"Hả."

"Tên của ta!"

Thiếu nữ quở trách "Người này thật không có đạo lý, người ta đã nói cho ngươi tên họ, còn ngươi thì không. Ngươi tên là gì?"

Tào Bằng như mới tỉnh mộng, cuống quít xin nhận lỗi.

"Tại hạ họ Tào, tên Bằng, tự Hữu Học."

"Người đã có tự rồi!"

Trương Uyển Trinh bĩu miệng, khẽ cười nói: "Vậy tiểu nữ có cần phải xưng hô theo tên ngươi không Hữu Học tiên sinh?"

"Không dám, không dám. Gọi ta Tào Bằng được rồi. »

"Hihi, nói giỡn chơi thôi. Uyển Trinh tự biết mạo muội, còn có chút hiếu kỳ. Không dối gạt Tào công tử, ta thưở nhỏ được học về cơ quan máy móc thổ mộc. Hôm nay ta vốn đi tới huyện Cức Dương gặp huynh trưởng, vì vậy khi qua bãi sông Đồ Kinh, dưới một cây đào, vô ý thấy đồ vật bỏ rơi của công tử. Lúc đó đáng lẽ là phải nên trả ngay cho công tử, nhưng do thời gian gấp gáp nên buộc lòng phải đi thị trấn làm việc trước. Trên đường đi, tiểu nữ vô tình thấy bản vẽ của công tử nên trong lòng có hiếu kỳ. Cái ống bễ này. À, tên là phong tương. Công tử có thể nói cho tiểu nữ biết công dụng của phong tương là làm gì chứ? »

Cặp mắt nàng lộ ra sự khao khát chờ đợi khiến Tào Bằng không đành lòng khước từ.

"Việc này…"

"A Phúc, ngươi ở đây nói chuyện tiếp tiểu thư, ta đi xem cơm tối nay đã chuẩn bị ổn thỏa chưa."

Đặng Tắc đưa mắt, một mặt nói câu xin phép, một mặt kéo Tào Cấp ra đại sảnh. Hắn vừa ra, quản sự của Trương gia cũng không tiếp tục đứng ở trong đại sảnh. Bởi vì hắn nhìn ra được Tào Bằng có chút do dự. Nếu là việc cơ mật thì đương nhiên càng ít người càng tốt. Nhưng ngược lại hắn cũng không sợ xảy ra sự cố với Uyển Trinh tiểu thư. Huynh trưởng của Uyển Trinh tiểu thư lúc này đang đóng quân ở gần đây. Nếu như thật có điều bất trắc, vị huynh trưởng kia có thể nhanh chóng san bằng Đặng thôn…

"A Phúc?"

Trương Uyển Trinh mỉm cười dịu dàng hỏi Tào Bằng khi trong đại sảnh chỉ còn lại hai người.

Tào Bằng có chút xấu hổ: "A Phúc là tên tục của ta. Tỷ phu của ta thường ngày có thói quen gọi như vậy, đã khiến tiểu thư chê cười."

Không biết vì sao, trống ngực Tào Bằng đập mạnh. Cầm thú hả! Xem dáng dấp của nàng phỏng chừng cũng mười lắm mười sáu tuổi thôi, sao ta lại có thể…

Thế nhưng trước đây hắn lại không cảm thấy chính bản thân mình vẫn chỉ là một đứa trẻ. Có điều cô gái này khiến người ta cảm thấy kỳ lạ. Ánh mắt kia, phong cách kia, còn có… Khốn kiếp thật, sao nữ tử thời ấy nhìn qua lại có thể như vậy chứ? Ta thực sự có cảm giác của mối tình đầu!

Mối tình đầu ở kiếp trước, thật đúng là thua! Thật không nghĩ tới…

Thiếu nữ trước mặt khiến cho trống ngực Tào Bằng đập liên hồi. Vừa rồi khi có tất cả mọi người, Tào Bằng hoàn toàn không để ý gì. Bây giờ chỉ còn lại có hai người, hắn mới phát hiện, kỳ thực Trương Uyển Trinh lớn lên sẽ rất xinh đẹp.

"Kìa Tào Công tử, có thể giải thích cho ta chứ?"

Trong ánh mắt của thiếu nữ có vẻ cầu khẩn, khiến Tào Bằng khó mà tự kiềm chế được.

Do dự một chút, hắn nhẹ giọng nói rằng: "Nói cho nàng cũng được, nhưng mà…"

"Ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ giữ bí mật."

Thiếu nữ nghiêm mặt nói: "Ta hiểu rõ. Việc này đối với công tử nhất định rất hệ trọng. Ta sẽ không nói cho bất kỳ ai khác. Nếu như ngươi không tin, chúng ta có thể ngoắc tay." Nói rồi nàng chìa ngón tay ngọc thon dài ra trước mặt Tào Bằng.

Tào Bằng chần chừ một chốc rồi chìa tay ra ngoắc. Đụng vào ngón tay thiếu nữ, trống ngực Tào Bằng càng nhanh hơn.

Khuôn mặt của Trương Uyển Trinh cũng có chút đỏ bừng, cúi đầu cùng Tào Bằng ngoắc tay, rồi không kìm nổi mà nói rằng: "Kỳ thực, chính ta cũng hiếu kỳ. Cái phong tương này cho ta cảm giác nhất định có tác dụng. Hơn nữa ta nghĩ bản vẽ hình như có chút thiếu hụt, chưa hoàn thiện."

"Hả?"

Tào Bằng cúi đầu. Đối với bản vẽ của mình, trong lòng hắn đương nhiên hiểu rất rõ. Hắn chẳng qua chỉ dựa vào bức vẽ về nguyên mẫu ống bễ đầu tiên trong trí nhớ mà vẽ lại, nói thật là cũng không hoàn thiện được.

Suy nghĩ một chút, hắn mở miệng nói:

"Uyển Trinh tiểu thư cũng thấy được, gia phụ là một người thợ rèn. Cho tới này, gia phụ đều muốn đúc ra được bảo đao thượng đẳng, đáng tiếc vẫn không thành công. Ta thấy gia phụ sốt ruột nên đã nghĩ giúp ngài. Về sau ta phát hiện, có thể tăng nhiệt độ ở trong lò. Ta nghĩ, nếu có thể thổi thêm không khí vào trong, có thể tăng nhiệt độ, biết đâu rèn ra được đao tốt?

Có một lần, ta xem một quyển sách, phía trên có một câu nói: Thiên địa chi gian, kỳ do thác dược hồ. Hư nhi bất khuất, động nhi dũ xuất. (Khoảng trời đất giống như ống bễ thợ rèn. Trống không mà không hao kiệt; càng động, hơi càng ra.) Vì vậy, ta kết hợp đặc điểm này, thiết kế ra ống bễ này. Chỉ là như ngươi đã thấy, cho tới bây giờ vẫn chưa hoàn thiện. »

Những lời này từ trong "Lão Tử- Đạo Kinh"

Trương Uyển Trinh hiển nhiên là đã xem qua quyển sách, nhưng từ trong miệng Tào Bằng nói ra, khiến cho nàng có phần kinh ngạc vui mừng.

"Ta thật không nghĩ là Tào công tử chính là một hiếu tử!"

Trong mắt Trương Uyển Trinh lộ ra sự tán thưởng vô cùng.

Nàng vươn tay "Có thể cho tiểu nữ nhìn lại mẫu vẽ một lần nữa chứ?"

Đây có vẻ như là một chuyên gia! Tào Bằng lúc này đây không do dự, đưa bản vẽ cho Trương Uyển Trinh.

"Hihi, bản vẽ thật thú vị, cũng không biết là dùng vật gì để vẽ ra vậy?"

"Cái này…"

Tào Bằng lúc này không hề do dự, lấy trong cái túi da ra một cái bút than.

"Đây chính là bút than chính ta làm. Hà hà, thực ra rất đơn giản. Chỉ cần đem đốt thành than củi, tước hình dạng này là có thể sử dụng. Chỉ để thuận tiện cho việc vẽ phác thảo, bình thường cũng không dùng để làm gì. Thực ra, ta còn có một biện pháp rất tốt khác."

"Biện pháp gì?"

"Lấy lông ngỗng, cắt chỗ cứng cho nhọn, nhúng vào mực là có thể dùng."

"Thật vậy chăng?" Trương Uyển Trinh lộ ra vẻ hiếu kỳ, ánh mắt lấp lánh, khiến cho Tào Bằng lại đánh trống ngực lần thứ hai.

"Vậy chờ ta quay lại, nhất định sẽ thử xem."
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status