Tào tặc

Chương 469: Được là may mắn của ta, mất là mạng của ta

Trên chòi canh Tào doanh, Tào Bằng lấy tay che nắng, nhìn chăm chú thay đổi phía dưới thành Cô Tang

Lúc Bàng Đức đến dưới thành Cô Tang, Tào Bằng liền nhận được tin tức. Sau khi Mã Thiết dùng tiễn bắn Bàng Đức, hắn biết, giờ phút mấu chốt đã sắp đến rồi. Không phải hắn muốn hãm hại Bàng Đức, chẳng qua tất cả thuận theo tự nhiên mà thôi. Trên lịch sử, Tào Tháo thu phục Bàng Đức, cũng là thông qua lời gièm pha của Trương Lỗ mới đạt được thành công. Tào Bằng không hãm hại Bàng Đức, chẳng qua là thuận theo tự nhiên thôi. Mỗi tiếng nói cử động của Mã Thiết, đều bị Giả Tinh hiểu rõ.

Muốn nói nắm bắt được lòng người, Giả Tinh có thể tính là cao thủ, tuyệt đối thuộc vào hàng đầu.

Chỉ dựa vào việc sau khi đơn kỵ du thuyết hàng được huyện Hưu Chư, Giả Tinh đã thông qua đủ cách, tìm hiểu gần như toàn bộ về Mã Thiết

Đó là một đứa nhỏ tâm cao khí ngạo, đồng thời được chiều hư từ nhỏ!

Đối phó với lọai người này, chỉ cần không ngừng lộ ra sơ hở, khiến hắn hoài nghi, khiến hắn căm thù, tự nhiên sẽ có thể mã đáo công thành.

Lúc Bàng Minh đoạt Hổ Bào Đao trong tay Bàng Đức, cắt bào đoạn nghĩa,trên mặt Giả Tinh lập tức nở một nụ cười. <!--Ambient video inpage desktop-->

-... Tướng quân, thành công rồi.

Tào Bằng cười,

- Dựa vào cái gì mà thấy được?

-.. Tướng quân cho rằng Bàng Minh có bao giờ địch được Bàng Đức không?

-... Giữa hai người cách nhau rất lớn

Giả Tinh nói:

- Nếu tâm tư Bàng Đức đã không dao động, thì với thân thủ của Bàng Minh sao có thể đoạt được binh khí từ trong tay Bàng Minh? Bàng Đức hiện giờ, chỉ sợ là đã chán nản. Tướng quân có thể dẫn người đi nghênh đón hắn một chút, sau đó liền kính hậu tin vui.

Nghĩ đến, viện binh của Mã Đằng cũng sắp tới rồi!

Sĩ Nguyên có lẽ đã chuẩn bị xong, sau khi binh mã Mã Đằng đến, thì sẽ đánh tan, thì Tây có thể Lương đã định rồi.

Tào Bằng gật gật đầu, tỏ vẻ rất đồng ý.

Đây phù hợp với kế hoạch trước đây của hắn, thu phục Bàng Đức, vây khốn Cô Tang. Tiêu diệt sinh lực Mã Đằng,, uy hiếp Tây Khương thần phục, vì thế sẽ lấy được toàn bộ quận Võ Uy mà không có chút máu nào. Nếu được quận Võ Uy thì hành lang môn hộ Hà Tây sẽ mở. Đây đối với sự phát triển của thương hội quận Hà Tây, cũng cực kỳ hữu ích. Nắm trong tay thương lộ Tây Vực là một bước đi cực kỳ mấu chốt.

Chỉ có coi trọng con đường tơ lụa, xuyên qua hành lang Hà Tây, Hà Tây quận mới có thể thật sự tiếp tục phát triển.

Suy cho cùng, quận Hà Tây quá nhỏ, tuy nói đây là một vùng đất bảo ngọc nhưng hoàn cảnh của nó cũng hứa hẹn sự phát triển của tương lai. Phía bắc, có núi Hạ Lan che chở, tất nhiên có thể tăng cường phòng ngự cho quận Hà Tây, nhưng đồng thời cũng giúp cho phía bắc quận Hà Tây phát triển nên sẽ trở nên khó khăn. Cũng là nguyên nhân này, Tào Bằng thà rằng tổn thất tài nguyên, mời bộ lạc Đàn Thác từ phía bắc xuống núi Thạch Chủy, chiếm Mạc Bắc. Do chính là hy vọng tương lai sẽ phát triển lên phía bắc, xây dựng một cơ sở hoàn hảo

Phát triển hướng bắc, không quá có khả năng.

Còn hướng đông? Có lạch trời Hoàng Hà, cũng rất khó khăn.

Dưới phía Nam hạ, còn lại là dưới sự thống trị của quận An Định. Tào Bằng không có khả năng cưỡng ép đoạt lấy lợi ích của quận An Định, nó sẽ tạo thành hỗn loạn.

Quan hệ giữa quận Trương Ký và Hà Tây không tệ, hơn nữa cũng rất ủng hộ sự phát triển của quận Hà Tây.

Nếu vì một chút lợi ích nhỏ, mà mất đi sự ủng hộ của Trương Ký,thật không đáng… cho nên, con đường nam hạ này, cũng khó có thể thành công. Con đường ra duy nhất làphát triển sang hướng tây. Khai thông hành lang Hà Tây, mở đường cho con đường tơ lụa, khiến Tây Vực và Trung Nguyên hợp thành một thể. Chỉ có như vậy, mới có thể khiến quận Hà Tây trong khoảng thời gian ngắn ngày càng phát triển.

Tào Bằng đối với quận Hà Tây có quy hoạch tổng thể.

Trong ba năm, sau khi hài lòng nhu cầu cơ bản rồi thì quận Hà Tây nhất thiết phải thay đổi hình thức phát triển.

Chỉ dựa vào đồn điền, cũng không phải là chuyện lâu dài. Dựa theo việc dân số tăng, tài nguyên đất ngày càng ít, mâu thuẫn xung đột ngày càng theo đó mà gia tăng. Cho nên lo trước tính sau, Tào Bằng đối với hình thức phát triển của xã thành cũng có một suy nghĩ nho nhỏ, làm nhẹ chức năng là thành thị quân sự, chính trị, tăng cường chức năng kinh tế, do đó khiến Hà Tấy trở thành trung tâm mậu dịch liên kết với Mạc Bắc Tây Vực, thông qua con đường buôn bán, thâm nhập Tây Vực và Mạc Bắc, tăng cường sự khống chế.

Đây sẽ là 1 quá trình lâu dài

Tào Bằng có đủ kiên nhẫn và thời gian, quy hoạch chậm rãi và phát triển.

-----------------------------

Chỉ có điều, ngay lúc Tào Bằng chuẩn bị xuất doanh, lúc nghênh đón huynh đệ Bàng Đức dưới thành Cô Tangthì có sự thay đổi bất ngờ!

Tất cả đôi mắt, nhìn chăm chú vào Mã Thiết, khiến Mã Thiết thẹn quá thành giận.

Bàng Minh chửi ầm lên, khiến Mã Thiết hơi có chút khó chịu. Trọng yếu nhất là là hắn từ trong các ánh mắt chăm chú nhìn mình mà nhận ra được có sự nghi hoặc và không tín nhiệm. Những lời đó của Bàng Minh, thật sự là điểm yếu của Mã Thiết

Hắn, đối với lực lượng trong tay của thành Cô Tangthực sự quá yếu!

Sau khi Mã Thành và Tứ Hổ Tây Lương mất đi, uy vọng của Mã Thiết ở Tây Lương, có thể là đã giảm tới mức thấp nhất.

Điểm này, Mã Thiết biết rất rõ

Chỉ có điều trước đó, không có ai trực tiếp nói ra. những lời này của Bàng Minh, giống như là đã xé cả nội khố trên người Mã Thiết. Hắn là con của Mã Đằng, hơn nữa là đứa con được thương yêu nhất!

Nhưng ngoại trừ như vậy ra, hắn còn gì?

Văn không thành, võ không tới!

Sáu chữ này chính là sáu chữ hình dung Mã Thiết hiện tại. Tuyệt đối là từ thích nhất nhất

Mặt Mã Thiết, nổi giận mà trở nên đỏ bừng, đột nhiên hắn rút kiếm đeo bên sườn ra

- Bàng Đức, ta không giết ngươi, thề không làm người.

Nói xong, hắn lớn tiếng quát

- Ai lấy thủ cấp Bàng Đức cho ta?

Các tướng Tây Lương, ai cũng câm như hến

Sự dũng mãnh của Bàng Đức, mọi người đếu biết. Lúc còn Tây Lương Tứ Hổ, có lẽ còn có thể gọi là đấu được cùng Bàng Đức, nhưng hiện nay …….

Mã Thiết giận quá

- Ai đi lấy thủ cấp Bàng tặc cho ta

-... Mạt tướng nguyện d0i

Đám tướng quân không nói lời nào, sắp làm Mã Thiết bùng nổ thì bỗng nhiên có người la lớn.

Đám người chợt tách ra, một viên tiểu tướng, từ trong đám người thường bước ra, đi nhanh về hướng Mã Thiết

Tiểu tướng kia, cũng khoảng hai mươi, trong tay cầm một thanh hoàn thủ đao

Chỉ thấy gã sắc mặt dữ tợn đáng sợ, trong chớp mắt tới trước mặt Mã Thiết, lớn tiếng quát:

-... Bàng tướng quân là anh hùng lại chịu bị ngươi hãm hại như thế, ta và mọi người sao được an tâm? Hôm nay nếu không giết ngươi, sớm muộn gì tất mất tính mạng này.

Còn chưa dứt lời, tiểu tướng này giơ tay chém xuống, một đao chém Mã Thiết nằm trên mặt đất.

-.. Các ngươi cam nguyện chịu khổ vì con người này? Còn không mở cửa thành

Lúc Mã Thiết bị chém ngã xuống đất, trong đầu vẫn mê man: người này, lại là ai?

Trên thành đại loạn, các tướng Tây Lương ngơ ngác nhìn nhau, không biết thế nào là đúng. Thấy trang phục tên tiểu tử kia, thân phận và địa vị không quá cao, ước chừng cũng chỉ là quan quân hầu hạ cấp thấp. Rất nhiều người, thậm chí còn không nhận ra gã, cũng không biết tên gã. Nhưng một vô danh tiểu tốt như vậy, lại khiến tất cả mọi người ở trên thành kinh sợ.

Cùng lúc đó, dưới cửa thành rất rối loạn.

Tiếng kêu nổi lên bốn phía

Theo sát sau, cửa thành mở ra.

-.. Tướng quân, sao không cướp lấy Cô Tang, đây là cơ hội hiến có

Trên đầu thành bất thình lình thay đổi, khiến huynh đệ Bàng Đức trợn mắt há hốc mồm. Bàng Minh cũng là nhất thời tức giận, mới quyết ý phản lại Cô Tang. Cũng không nghĩ là trong nháy mắt trên thành Cô Tang đã thay đổi đột ngộtnhư thế. Mã Thiết bị người chém nằm trên mặt đất, cửa thành được mở

Bàng Đức còn đang do dự

Nhưng Bàng Minh lại mừng rỡ!

Y nhận ra, tiểu tướng kia chính là Khương Phố.

-... Ca ca, tận dụng thời cơ, mất rồi thì không đến nữa, nay huynh đệ ta đã phản Tây Lương, sao không nhân cơ hội này, kiến công lập nghiệp….

- Việc này…

-... Ca ca, đừng do dự nữa

Bàng Đức cắn răng một cái, đoạt qua Hổ Bào Đao trong tay Bàng Minh, đoạt chiến mã của Bàng Minh phóng ngựa vào thành Cô Ttang..

Đúng vậy, đã xé bỏ quan hệ rồi, còn che giấu làm cái gì?

Phải nói trong lòng Bàng Đức có hay không có cặm giận? Chắc hắn có, mà còn là rất nhiều, chỉ là trước đây, y hết sức đè nén oán giận, sù sao y và Mã Đằng cũng từng có tình cảm chủ tớ. Nhưng mà bây giờ Mã Thiết đã chết, hơn nữa tình cảm chủ tớ đó cũng chỉ là giả. Khi Mã Thiết hạ lệnh bắn y, thứ tình cảm đó đã biến mất rồi.

Không có tình nghĩa, cũng nghĩa là không có gì e dè.

Chuyện cho tới bây giờ, Bàng Đức cũng không có sự lựa chọn nào khác. Thôi được, cứ để toà thành Cô Tang này làm lễ yết kiến quy hàng Tào Bằng vậy.

Xa xa, Tào Bằng mới ra khỏi đại doanh, thấy như cảnh như vậy liền lập tức trợn mắt há hốc mồm.

Cũng may hắn rất nhanh phản ứng, không nói tiếng nào, lớn tiếng quát:

- Tam quân nghe lệnh, theo ta đánh chiếm thành Cô Tang.

Hắn biết, lúc tên tiểu tướng chém Mã Thiết, tình hình dĩ nhiên không khống chế được.

Tào Bằng cũng không phải là Lưu Bị kia, đối mặt cửa thành Cô Tang mở rộng, hắn đương nhiên không có lý do cự tuyệt Cô Tang.

Tây Lương, là một thế giới dùng võ để nhận được sự tôn trọng.

Ở đây coi trọng thực lực! Những thứ nhân nghĩa đạo đức không phải là thứ quan trọng. Huống chi, hắn và Mã Đằng vốn là mối quan hệ địch thủ, cần gì phải coi trọng nhân nghĩa chứ? Nay có người tạo phản, nếu như hắn không dám, chỉ có thể là hại đối phương, thôi vậy, dù sao Cô Thịnh thành sớm hay muộn cũng phải lấy, tuy nói có thể phá hư kế hoạch của hắn, nhưng cũng không thể không lấy.

Nghĩ đến đây, Tào Bằng thậm chí còn không kịp mặc giáp trụ, càng không kịp kêu người ta mang Phương Thiên Họa Kích tới.

Hắn cưỡi ngựa, trong tay cầm một thanh đại đao, liền phóng đi cô thịnh. Theo sau hắn, ba trăm bạch sỉ binh và một trăm Phi Mạo, lập tức theo sát sau cùng xuất kích. Giả Tinh sau một lúc lâu chần chừ, cũng không nói tiếng nào, hạ lệnh Tào quân công kích Cô Tang.

Giống như chơi một trận hơi lớn!

Chỉ mong là không làmhỏng đại sự của Sĩ Nguyên, nếu không Sĩ Nguyên trở về, tất nhiên sẽ không cùng ta từ bỏ ý đồ.

Trên mặt Giả Tinh hiện lên một chút cười khổ.

-----------------------

Bàng Đức một mình xông ra trước vọt vào trong thành Cô Tang.

Binh lính dưới trướng của Khương Phố đang chiến đấu cùng với binh Tây Lương. Bọn họ đánh lén mở được cửa thành. Tuy nhiên số lượng binh Tây Lương dù sao cũng chiếm ưu thế, chỉ trong nháy mắt, thủ hạ Khương Phố đã dần dần lép vế. Bàng Đức phóng ngựa vào cửa thành, đột nhiên từ trên ngựa nhảy xuống, múa Hổ Bào Đao vọt vào trong quân đang hỗn loạn.

Y phát hiện, rất ít người trên cánh tay buộc vải trắng, có lẽ là người một nhà.

Nếu phân rõ địch ta, Bàng Đức không còn gì phải do dự. Hổ Bào Đao đao lóng lánh, chém xuống bốn phía. Rất nhiều ngày nay y chịu đủ loại oan ức, trong phút chốc tất cả bộc phát ra. Bàng Đức giống như một con hổ điên chém giết trong đám người. Những nơi đi qua, chỉ thấy những phần còn lại của chân tay dã bị cắt cụt, máu tươi khắp nơi, nhưng lại không có một người nào có thể ngăn cản được y.

-.. Chặn ta ngươi chết

Gương mặt trung hậu của Bàng Đức kia lộ ra vẻ dữ tợn.

Người này quả thật cũng rất nóng nảy.

Bàng Đức tính cách tuy nói đôn hậu, thậm chí có chút cứng nhắc, không vận dụng được những gì đã đọc vào thực tế. Nhưng một khi buông bỏ tất cả, quả thực là giống nhau thay đổi con người, trở nên vô cùng hung tàn. Theo sát sau, Bàng Minh cũng vọt vào trong cửa thành, đoạt một thanh mâu dài trong tay binh Tây Lương. Gã hét lớn một tiếng, trường mâu rung lên, xôg vào đám người đó chém giết

Hai huynh đệ liên thủ, binh Tây Lương không có ai có thể ngăn cản.

Vốn những quân tốt kia đã lộ ra sự thất bại, sau khi huynh đệ Bàng Đức vọt vào, giống như tìm được người tâm phúc rồi, anh dũng chém giết. Cửa thành nho nhỏ cuốn vào động, tiếng kêu nổi lên khắp nơi, máu chảy thành sông. Binh Tây Lương thì mờ mịt không biết làm sao! Bọn họ sở dĩ công kích quân tốt này, ngoài trừ nói là căm thù ra, hay nói là phản ứng bản năng.

Sau khi hai huynh đệ Bàng Đức xông vào, binh Tây Lương lập tức tan tác.

Cùng lúc đó, Khương Phối ở trên đầu thành, cũng lâm vào khổ chiến.

Các tướng Tây Lương thất kinh một lát, liền lập tức vây gã lại, điên cuồng chém giết Khương Phố.

Khương Phố kiên cương phản kháng các đòn tấn công của các tướng Tây Lương. Nhưng lại là thân cô thế cô, một lát sau, gã đã thương tích đầy mình, có chút không chống đỡ nổi. Chính trong lúc này, Bàng Đức cả người đẫm máu, giống như một huyết nhân vậy, chạy như phi đến, xông đến đầu thành. Trên đường lao đi, dọc ngang đầy thi thể binh Tây Lương. Mà Bàng Đức giống như một con hổ điên, đôi mắt đỏ thẫm, sắc mặt dữ tợn, đi nhanh vài bước tiến đến chém bay hai võ tướng Tây Lương.

-... Mã Đằng vô đạo, mỗ quyết ý quy thuận triều đình, người nào còn dám lộn xộn, khẩu đại đao của Bàng Lệnh Minh này sẽ không nhận ra tình người.

Tiếng hô vang lên

Các tướng Tây Lương bị bộ dáng hung ác của Bàng Đức kia làm khiếp hải đến mức không ai dám nói tiếng nào.

Cũng không biết là ai, đang cầm binh khí trong tay ném xuống đất,

- Mỗ sớm đã muốn quy hàng, chỉ bất hạnh không có cơ hội…. nay, nguyện cùng tướng quân quy hàng…

-.. Nguyện tùy tướng quân, quy hàng….

Binh Tây Lương, binh bại như núi đổ.

Bạch đà binh của Tào Bằng sau khi vọt vào thành Cô Tang, gần như không có tốn chút công sức đã dễ dàng khống chế được thế cục

Theo sát sau, Tào quân chen chúc tới.

Có binh Tây Lương muốn xông lên đi chém giết, lại bị ngăn lại.

-... Điên rồi sao? Đã quên tiễn trận công kích của Tào quân?

Một đội thiết kỵ nhanh như điện chớp, vọt vào trong thành. Kị sĩ trên ngựa kia, vắt đao cầm cung, phóng ngựa bay đến. Khi chiến mã chạy như bay, các mũi tên của Tào Công cũng đồng thời bắn ra, giết chết những binh Tây Lương còn đang chống đỡ kia.

Tiễn trận?

Binh Tây Lương giật mình giật mình lạnh toát.

Vừa nghĩ tới hôm qua mưa tên che trời phủ đất, sắc mặt binh Tây Lương liến như màu đất.

Tình hình đó, thật là đáng sợ, mà quân kỵ binh đó của Tào Bằng, cưỡi ngựa bắn cung thực kinh người. Bọn họ không ngờ có thể không tốn chút sức nào để ngồi trên ngựa kéo cung bắn tên. Xem bộ dáng thoải mái kia, thậm chí so với binh cưỡi ngựa bắn cung tinh tuyển của Tây Lương còn thành thạo hơn vài phần.

Tiếng hò hét trên đầu thành đã dừng

Binh Tây Lương cho dù có ngốc, cũng biết xu thế không thể cứu vãn.

Chống lại quan đều đình ư, chúng ta còn đánh cái cái gì nữa? Cho nên, binh khí của binh tướng Tây Lương đều ném xuống hết mặt đất, ôm đầu ngồi xổm tại ven đường, la lớn:

-... Đừng giết nữa, chúng ta đầu hàng, chúng ta đầu hàng

Tào Bằng, kiềm chiến mã, nhìn quét qua.

Võ Uy, Cô Tang!

Toà thành không quá ba trăm tuổi này, bắt đầu xây dựng lúc trước công nguyên, hiện giờ, nhưng giờ lại bị cướp lấy nhẹ nhàng như vậy.

Vấn đề là trong lòng Tào Bằng, cũng không hy vọng sớm chiếm được Cô Tang như vậy.

Hắn không khỏi cười khổ một tiếng: chiến trường thay đổi trong nháy mắt, thật là khó mà nắm bắt, lại để Mã Đằng tránh được một kiếp rồi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status