Tay ôm con tay ôm vợ

Chương 50: Không biến thành kẻ ngốc



Mục Nham cúi đầu, ánh mắt khẽ lướt qua Thượng Quan Thuyên, khóe môi đột nhiên nhếch lên thành nụ cười, anh biết, hắn nhất định đang quyết tâm chuyện gì, chỉ là anh có thể đã sai vài phần, bởi vì người phụ nữ kia là Giản Tiểu Phương mà thôi.

Dựa vào thành ghế, anh khép hờ mắt, ngón tay nhẹ nhàng xoa mi tâm đang có chút khó chịu, nhưng lại nhớ tới đôi mắt trái ngược với anh ở nơi xa kia, ánh mắt trong veo cũng rất sạch sẽ, Người đó, là người vợ mà anh coi thường. Anh vò mái tóc của chính mình, không biết vì sao lại nghĩ tới người đàn bà kia.

Từ cửa truyền đến tiếng gõ nhẹ cửa, Mục Nham buông bút, nói một tiếng: "Mời vào."

Cửa từ bên ngoài bị mở ra, đi vào là một người phụ nữ có vóc người thon thả, tuy rằng không phải là mỹ lệ, thế nhưng lại có phong cách rất riêng, rất biết cách, cũng rất chuyên nghiệp.

Giản Tiểu Phương.

Thượng Quan Thuyên thấy nàng, vội ngồi ngay ngắn lại, khóe môi đang cười mang theo vài phần cứng ngắc, ngay sau đó lại biến thành vô cùng tự nhiên.

"Chủ tịch, đây là văn kiện mới nhất cần ngài ký tên." Giản Tiểu Phương đối với Thượng Quan Thuyên đến liếc mắt cũng chẳng thèm liếc mắt, trực tiếp đi về phía Mục Nham. Người đàn ông này ngày nào cũng đều xuất hiện ở đây, có ý muốn đấu với cô sao? Rất xin lỗi, cô đã không còn là Giản Tiểu Phương trước kia, đối với một con ngựa đực như hắn, cô không có hứng thú. Còn cả người đàn ông trước mặt này, chủ tịch, quả nhiên là những người đồng dạng như nhau kết làm bằng hữu, thật đúng là đồng loại, An An của cô, thật đúng là đáng thương, làm sao lại gả ột người đàn ông vô tâm vô phế, lại không yêu nàng.

Còn cô sẽ không bao giờ để bị người đàn ông Thượng Quan Thuyên kia lừa nữa, lần thứ nhất bị biến thành đứa ngốc, nếu như lần thứ 2 lại bị cùng một người đàn ông lừa, như vậy là rất ngu, mà Giản Tiểu Phương cô, còn chưa ngu ngốc đến mức đó.

Mục Nham chỉ nhẹ nhàng liếc mắt một chút, tiếp nhận văn kiện, anh vẫn biết, người phụ nữ này có ấn tượng không tốt đối với anh, có lẽ là vì quan hệ của anh với Diệp An An. Anh tự thấy mình không hề bạc đãi Diệp An An, vậy cô ta trách cứ anh cái gì chứ, thật đúng là khó chịu.

Thế nhưng cũng phải thừa nhận, người phụ nữ này ngoại trừ tính tình xấu một chút, nhưng năng lực trong công việc cực kỳ xuất sắc, quan trọng hơn, cô ta là người sẽ không bao giờ mê anh. Trong công ty đã nhiều phụ nữ hâm mộ anh lắm rồi, anh đã rất phiền chán. Thêm một Giản Tiểu Phương, nghĩa là bớt đi một sắc nữ, có gì mà khiến anh không vui chứ?

Cho nên, trừ khi cô ta muốn nghỉ việc, còn không, anh sẽ không chủ động sa thải cô ta, dù sao, cô cũng là một người rất giỏi. Huống chi còn có Thượng Quan Thuyên ở đây, anh cũng muốn giúp đỡ bọn họ. Cho bọn họ một chút cơ hội.

Lúc này, Thượng Quan Thuyên đứng lên, bước về phía trước một bước, nghiêng người nhìn Giản Tiểu Phương, còn Tiểu Phương thì chỉ liếc xéo hắn, nhưng không biết vì sao, sau khi nhìn thấy tình ý như có như không trong mắt hắn, và cũng bởi hắn nhìn quá chăm chú, khiến tim cô cũng đập nhanh hơn một chút.

Cô thầm khinh thường mình một chút, Giản Tiểu Phương à Giản Tiểu Phương, mày đã bị thua lỗ một lần, vẫn còn chưa học được bài học sao? Tên đàn ông này bề ngoài nhìn đứng đắn, nhưng thực ra cũng là kẻ nhìn thấy con gái liền biến ngay thành con sói háo sắc, còn lạnh lùng vô tình hơn cả Mục Nham, hắn căn bản là vô tâm vô phế.

Mà cô, sẽ không bị hắn lừa một lần nữa.

Nghĩ tới đây, cô chỉnh lại thần sắc, hiện giờ mọi thứ về Thượng Quan Thuyên, cô thực sự chẳng quan tâm, chỉ là thật sự như vậy sao? Có lẽ, cô cũng chỉ là đang lừa gạt chính mình mà thôi.

Có chút đau đớn cho tới giờ chưa từng quên, có chút bi thương chưa từng rời xa, thì ra là bởi vì trong lòng vẫn còn yêu mà thôi, chỉ là cô lại không biết điều đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.4 /10 từ 1775 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status