Thần ấn vương tọa

Chương 126: Mộng Huyễn Thần Điện


Hơn nửa tháng nghỉ ngơi, khiến Trấn Nam quan hồi phục lại sức sống, nhưng trên tường thành tràn ngập trầy xước nhắc nhở mọi người, không lâu trước đây nơi này từng có một trận đại chiến gần như hủy diệt.

Lúc này, không khí bên ngoài Trấn Nam quan có chút trầm trọng. Có thể nói trong thành đều phái ra quân tinh nhuệ. Kỵ sĩ đoàn Kỵ Sĩ Thánh Điện, Săn Ma Đoàn ba đội cấp đế, bốn đội cấp vương, cùng với mấy trăm cường giả Lục Đại Thánh Điện, tất cả đều đứng bên ngoài Trấn Nam quan.

Một tháng nay, nhóm viện quân thứ hai của liên minh đã đến Trấn Nam quan, cho dù ma tộc có động tác gì cũng có thể ứng đối. Ma Đạo đại pháo bị tổn hại một nửa đã tu sửa, bị hư trầm trọng thì đổi cái mới, đương nhiên việc này cần thời gian.

Điện chủ Mục Sư Thánh Điện Lăng Tiếu cùng phó điện chủ Kỵ Sĩ Thánh Điện Hàn Khiếm đứng ở chính giữa đội nhìn phương xa. Sau lưng họ là mười hai thanh niên mặc nhung trang. Long Hạo Thần và Thải Nhi đứng trong mười người này.

Đã kết thúc thi đấu tuyển chọn, Long Hạo Thần và Thải Nhi lấy biểu hiện tuyệt vời đạt được tư cách vào Mộng Huyễn Thiên Đường tìm kiếm Mộng Huyễn Thần Điện. Hôm nay ngày đã tới, nên đến vùng đất thần bí.

"Đến." Hàn Khiếm nhỏ giọng nói một câu.

Phương xa, một cảm giác áp bách vô hình chậm rãi xuất hiện. Ngay sau đó, mọi người nhìn thấy một mảnh mây đen mau chóng bay hướng mọi người.

Long Hạo Thần dõi mắt trông về phía xa, nhịn không được hút ngụm khí lạnh, đây cũng phải mây đen cái gì! Mà là mấy con rồng đen giang cánh bay trên không trung. Không ngờ cấm vệ quân của Ma Thần Hoàng tự mình đến? Hơn nữa số lượng không ít!

Mây đen dần tiến tới, chậm rãi lao xuống, cách liên minh thánh điện một cây số thì từ từ rơi xuống đất.

Long Hạo Thần hơi tính toán chút, không ngờ tới ba mươi con Hắc Long. Trong đó một con lớn nhất, thân dài hơn bốn mươi mét. Trên lưng chúng còn ngồi mười ma tộc. Có thể để cấm vệ quân Hắc Long cõng, hiển nhiên không phải ma tộc tầm thường.

Ba mươi Hắc Long rơi xuống đất, hơi thở hắc ám nồng đậm ập vào mặt. Thân thể chúng trong luồng sáng lấp lánh mau chóng thu nhỏ, nháy mắt biến thành nhân loại bộ dáng cao to, cùng ma tộc khác đi đến chỗ liên minh thánh điện.

Đi đằng trước nhất là một người trung niên, dáng người cao lớn, mày rậm mắt phượng. Gã cũng chính là con Hắc Long to nhất biến ảo thành. Nhìn gã, sắc mặt Lăng Tiếu hơi biến đổi.

Kỳ lạ là, hai người đi theo cạnh gã không thuộc cấm vệ quân Hắc Long. Mà là hai người trung niên tóc tím mắt tím, diện mạo cực kỳ anh tuấn.

Hai người này Long Hạo Thần từng gặp, cũng chính là bởi vì gặp rồi, trong lòng hắn mới càng thêm giật mình. Đó chính là hai trong tứ đại ma vương của Nguyệt Ma cung. Bọn họ chính là phụ tá đắc lực của Nguyệt Ma Thần! Trong Nguyệt Ma tộc có thể nói là dưới một người trên vạn người.

Sau ba tên này mới là cấm vệ quân Hắc Long và cường giả Nguyệt Ma tộc. Còn có mười người mắt cam tóc cam bộ dạng kỳ quái. Bề ngoài là nhân loại, nhưng họ cho người ta cảm giác hư vô thoát tục.

Tinh Ma Tộc, đây là Tinh Ma Tộc. Nhìn bộ dáng của chúng, Long Hạo Thần đã đoán ra thân phận đám quái nhân này. Tinh Ma Thần là Đại Dự Ngôn Sư của ma tộc, mà tộc của y là ma pháp sư tốt nhất trong ma tộc. Bọn họ là ma vũ song tu hiếm thấy nhất trong đám ma tộc cao đẳng. Nhưng cũng bởi như vậy, ma pháp của chúng mới càng kinh khủng.

Ai đều không nghĩ tới, vì Mộng Huyễn Thiên Đường lần này, ba đại chủng tộc lớn nhất ma tộc đều xuất động cường giả, lấy trận thế trước mắt, nếu muốn cứng rắn phá Trấn Nam quan, chỉ sợ không phải không có cơ hội!

Trong đám cường giả ma tộc này, còn có mười ma tộc bộ dáng thanh niên. Xem màu tóc thì họ không phải cùng một tộc. Bởi vì khoảng cách còn xa, lại bị ma tộc đằng trước che chắn, tạm thời chưa nhìn rõ.

Rất nhanh, đám cường giả ma tộc đi tới trước mặt liên minh thánh điện. Đầu lĩnh cấm vệ quân Hắc Long trầm giọng nói.

"Ta là tọa kỵ của Ma Thần Hoàng, thống lĩnh cấm vệ quân Hắc Long, Hoàng Thước. Các người ai có thể làm chủ, bước ra nói chuyện."

Lăng Tiếu hừ lạnh một tiếng.

"Điện chủ Mục Sư Thánh Điện Lăng Tiếu. Sao hả? Hôm nay cả một vị ma thần đều không tới, chỉ phái vài con chó săn?"

Mặc dù kẻ địch thế lực cường đại, nhưng làm người chưởng quản một trong Lục Đại Thánh Điện liên minh thánh điện, sao ông rơi vào thế yếu được?

Không sai, ma tộc lần này đích thực không tới một ma thần nào. Nhưng trước mắt đám cường giả ma tộc hầu như có thể sánh bằng thực lực của ma thần ba mươi sáu hạng phía sau. Nên biết, cấm vệ quân Hắc Long của Ma Thần Hoàng đến tới một phần mười! Đây chính là thực lực căn bản nhất của Ma Thần Hoàng.

Hoàng Thước thống lĩnh cấm vệ quân Hắc Long bình tĩnh nói.

"Ăn nói lợi hại không có ý nghĩa gì, dựa theo ước định, làm chính sự đi. Bệ hạ luôn rộng lượng, việc đồng ý các ngươi thì chúng ta đã làm rồi. Hiện tại tới lượt các ngươi."

Lăng Tiếu tuyệt không bởi vì đối phương không tiếp chiêu mà bỏ cảnh giác, ngược lại trong lòng đề phòng. Thống lĩnh cấm vệ quân Hắc Long trầm ổn như vậy, không phải loại dễ đối phó.

"Đi theo chúng ta." Nói xong Lăng Tiếu hướng phía sau huy tay.

Bỗng chốc, một thân hình màu xanh khổng lồ từ mé bên bước chầm chậm tới, thân thể to lớn khiến bước chân của chúng cực kỳ trầm trọng.

Thanh Bằng, ma thú cấp bảy. Năng lực công phòng của nó không mạnh, cường đại là thân thể chúng nó. Hình thể của chúng thậm chí còn lớn hơn Hoàng Thước thống lĩnh cấm vệ quân Hắc Long. Sở trường là bay đường dài và chịu tải vật nặng. Trong Lục Đại Thánh Điện, chỉ có Mục Sư Thánh Điện mới nuôi dưỡng loại ma thú này. Dù sao thân thể mục sư yếu ớt, nếu như là chạy đường dài không có tọa kỵ thích hợp thì sẽ mệt mỏi hơn nhiều.

Tổng cộng có mười Thanh Bằng đi tới, nằm sấp trên mặt đất. Dưới sự hướng dẫn của Lăng Tiếu, các cường giả nhân loại leo lên sau lưng Thanh Bằng. Thanh Bằng giang cánh, bay thẳng hướng phương bắc.

Cấm vệ quân hắc long cũng biến trở về bản thể Hắc Long, cõng các cường giả ma tộc bay theo, giữ vững cách sau Thanh Bằng một cây số.

Bên này liên minh chọn mười người, trừ Long Hạo Thần và Thải Nhi ra, còn có một người Long Hạo Thần biết. Chính là đoàn trưởng Săn Ma Đoàn số tám cấp hiệu, Trương Phóng Phóng. Không ngờ y lại có thực lực đỉnh cấp sáu, một đường giết hướng chung kết, cuối cùng lấy được danh ngạch.

Lúc này Long Hạo Thần tâm tình tuyệt không bình tĩnh. Mới rồi Lăng Tiếu và Hoàng Thước nói chuyện, hắn nhìn đến hai khuôn mặt quen thuộc. Hắn khẳng định đối phương cũng nhìn thấy mình, chính là Nguyệt Dạ và Lãnh Tiêu.

Không ngờ bọn họ ở trong lần hành động này của ma tộc, hơn nữa Long Hạo Thần hiểu biết họ, không cần lý do đó thì họ cũng tiến vào Mộng Huyễn Thiên Đường.

Long Hạo Thần biết thân phận của Nguyệt Dạ, thân phận Lãnh Tiêu thì Long Hạo Thần cũng biết một hai, chỉ là không nghĩ tới Lãnh Tiêu trong ma tộc địa vị tương đương không thấp.

Lãnh Tiêu còn đỡ, là kẻ địch, chết sống cùng họ không quan hệ gì. Nhưng Nguyệt Dạ là hợp tác của họ. Có thể nói, nếu không phải Nguyệt Dạ, khả năng họ hoàn thành nhiệm vụ Sợ Hãi Bi Khiếu Động chỉ sợ phải thấp hơn một nửa. Đặc biệt lúc trở về, chính Nguyệt Dạ trợ giúp thì họ mới thuận lợi trở về, không phát sinh biến hóa gì. Trong ma tộc có người hợp tác như vậy, đối với Săn Ma Đoàn số hai mươi mốt cấp hiệu mà nói, là một việc tốt. Tương lai còn có nhiều cơ hội hợp tác.

Tình huống trong Mộng Huyễn Thiên Đường không tuyệt diệu như tên nó. Mãi đến ngày hôm qua, Lăng Tiếu mới trịnh trọng kể cho đám người tham dự hành động lần này, mấy điểm mấu chốt trong Mộng Huyễn Thiên Đường. Mấy điểm này chính là dùng vô số sinh mạng đổi lấy!

Thải Nhi nhỏ giọng nói.

"Hạo Thần, không cần lo lắng. Chúng ta đến lúc đó giúp cô ta một phen là được."

"Gì?" Long Hạo Thần kinh ngạc nhìn Thải Nhi.

Thải Nhi bình thản nói.

"Trong cơ thể cô ấy có cấm chế của Luân Hồi kiếm tôi dùng Lâu Hồi Linh Lô thúc đẩy. Sinh tử của cô ta nằm trong lòng bàn tay tôi. Không sợ cô ta bày trò. Đối với hành động trong tương lai của chúng ta, cô gái này rất quan trọng, không thể để cô ta chết được."

Lời của Thải Nhi giúp Long Hạo Thần đặt quyết tâm, hơi gật đầu với nàng.

Mộng Huyễn Thần Điện nằm ở rừng cây cách phương bắc Trấn Nam quan một trăm hai mươi mét. Mặc kệ là Thanh Bằng hay Hắc Long, một trăm hai mươi mét đối với họ chỉ trong giây lát.

Phương xa, rừng rậm nguyên thủy rậm rạp đã xuất hiện trong tầm mắt. Từ trên trời nhìn xuống thảm thực vật trong rừng, đều có thể cảm nhận được chúng to lớn. Rừng nguyên thủy quy mô như vậy, ít nhất cũng trải qua mấy ngàn năm sinh sôi mới được như thế.

Lăng Tiếu ra hiệu, Thanh Bằng từ từ rơi xuống ngoài rừng. Mọi người leo xuống lưng Thanh Bằng, bên kia ma tộc cũng thế.

Hoàng Thước mang theo hai ma vương Nguyệt Ma tộc đi tới, trầm giọng hỏi.

"Sao không trực tiếp bay vào?"

Lăng Tiếu hừ lạnh một tiếng.

"Ngươi có thể thử. Nơi này là mảnh đất Mộng Huyễn Thần Điện, Mộng Huyễn Thần Điện là thần điện Tự Nhiên Nữ Thần để lại. Rừng rậm này cũng được Tự Nhiên Nữ Thần che chở. Muốn trực tiếp bay vào? Ngươi còn chưa được đâu, đích thân Ma Thần Hoàng tới thì còn có thể."

Hoàng Thước nhàn nhạt nói.

"Vậy đi đi."

Hai bên mang theo người của mình, đi hướng rừng Mộng Huyễn trước mặt.

Vừa vào rừng, không khí bỗng biến đổi, tuyệt không đơn giản là tươi mát thôi. Mùi hương mát mẻ thấm vào ruột gan dường như tẩy trừ tâm linh, cảm giác bình an khó hình dung khiến người thoải mái.

Côn trùng kêu vang, tiếng chim đặc biệt rõ ràng. Nguyên tố ma pháp thủy hệ, thổ hệ, quang hệ biến cực kỳ nồng đậm.

Long Hạo Thần cảm thụ mạnh nhất. Một chân bước vào rừng Mộng Huyễn rồi, hắn lập tức cảm giác ấm áp như trở về nhà. Dường như tất cả trong này đều tuyệt đẹp, đều thân thiết. Từng gốc cây ngọn cỏ đang mỉm cười với hắn. Quang nguyên tố nhu hòa quay quanh hắn, thủy nguyên tố và thổ nguyên tố nhẹ nhàng vuốt ve thân thể hắn.

Trong cảm giác tuyệt vời này, Long Hạo Thần chỉ thấy tâm linh mình đang được thanh tẩy. Tất cả bực bội và lo lắng đều biến mất. Làn da hắn nổi lên một tầng vàng nhạt trong suốt. Thiên nhiên kêu gọi khiến hắn cảm thấy thân thể nhẹ nhàng.

Thải Nhi ở bên cạnh Long Hạo Thần, lập tức cảm giác ra biến hóa trên người hắn. Nàng cũng có cảm giác tương tự, nhưng so với Long Hạo Thần thì khác biệt rất nhiều.

Long Hạo Thần chính là thể chất con trai quang minh, bất cứ thực vật nào để sinh trưởng đều không thể không có quang minh. Đương nhiên kêu gọi không phải là lời nói không, mà đó là một ma pháp cường đại. Chẳng qua nó là loại ma pháp ôn hòa nhất. Thuộc tính thích hợp nó thì được cực lớn tăng phúc, ngược lại sẽ bị suy yếu.

Lúc này Long Hạo Thần tựa như Thải Nhi lúc tiến vào Tháp Vĩnh Hằng, chỉ là hắn không phải lĩnh ngộ, mà là thanh tẩy. Thanh tẩy toàn thân, mặc kệ là cơ thể hay linh lực, dường như đều được thiên nhiên kêu gọi tẩy rửa, biến càng thêm tinh thuần. Tất cả tạp chất đều biến mất trong hô hấp.

Cùng họ so sánh, bên ma tộc thì không dễ chịu như vậy. Có thể thấy, đám ma tộc trên người bắt đầu bốc lên từng tầng ma khí màu đen, chống đỡ hơi thở tự nhiên xâm lược, mỗi tên đều nhíu mày. Nếu không phải Hoàng Thước hạn chế, chúng đã ra tay hủy diệt thực vật xung quanh.

Thiên nhiên là thế giới tràn ngập sinh mệnh, hắc ám thì lại là tràn ngập tĩnh mịch và âm u. Giữa hai bên khoảng cách khác nhau là tất nhiên.

Hoàng Thước nói với Lăng Tiếu.

"Đi mau lên chút. Ta và tộc nhân của ta đều không thích nơi này. Nếu thời gian quá dài, ta không thể bảo đảm kiềm chế được họ."

Lăng Tiếu bình tĩnh nói.

"Vậy ngươi cứ thử đi. Tuy chúng ta chỉ tạm thời hợp tác, nhưng các ngươi đã thực hiện xong việc hứa hẹn rồi, chúng ta cũng sẽ không làm thủ đoạn gì. Ta lặp lại một lần nữa, đây là nơi Tự Nhiên Nữ Thần từng cư ngụ, nếu các ngươi hành động thiếu suy nghĩ phá hư hoàn cảnh tự nhiên nơi đây, bị phản phệ không thể tiến vào Tự Nhiên Thần Điện, đó không phải do chúng ta thất hứa."

Hoàng Thước nhíu chặt mày, nhưng rất nhanh hồi phục bình thường, gật đầu, không nói gì thêm.

Đường trong rừng Mộng Huyễn gập ghềnh khó đi, nhưng tuyệt không ảnh hưởng các cường giả tiến lên. Lăng Tiếu trước khi xuất phát đã dặn dò người bên liên minh thánh điện, mặc kệ ra sao đều không được hủy hoại thực vật ở đây, nếu không sẽ bị rừng Mộng Huyễn xem ra kẻ địch.

Càng tiến vào trong thì hơi thở tự nhiên càng dày đặc. Đổi làm ma tộc bình thường, có lẽ kéo dài tiêu hao thế này sẽ nhịn không được động thủ. Nhưng lần này tiến đến, có thể nói đều là cường giả cấp chín, bọn chúng đương nhiên có biện pháp của mình. Ít ra thì tạm thời không xuất hiện bất cứ vấn đề gì.

Lăng Tiếu không có ý định làm cái gì trong rừng Mộng Huyễn. Một là vì hứa hẹn giao dịch giữa hai bên. Mặc dù ma tộc và nhân loại là tử địch, nhưng trong lịch sử, hai bên dưới tình huống đặc biệt thì cũng có tiến hành giao dịch, ít nhất thì cho tới bây giờ không có bên nào thất hứa. Một khi xuất hiện loại tình huống đó, sợ là sau này cũng không cách nào giao dịch nữa. Bởi vậy, mặc kệ là nhân loại hay ma tộc, đều cẩn thận giữ giới tuyến này.

Huống chi tình hình trong Mộng Huyễn Thần Điện không hòa bình như vậy. Lăng Tiếu tuyệt không cảm thấy ma tộc lần này tiến vào có lợi gì, khiến chúng vào thì sao chứ?

Đi khoảng mấy tiếng đồng hồ, trước mặt bỗng thoáng đãng, nguyên bản rừng cây rậm rạp biến thành từng mảnh bụi cây. Khi tầm mắt biến rộng rãi, cho dù là bên ma tộc cũng phát ra một chuỗi cảm thán.

Đúng vậy! Nơi này thật quá đẹp.

Nơi đây là biển thực vật, là biển hoa. Trong tầm mắt, lùm cây chỉ cao khoảng một mét chiếm phạm vi gần vạn mét vuông. Trên đỉnh bụi cây mọc đủ loại hoa, muôn hồng nghìn tía, quyến rũ cực kỳ.

Mỗi bước ra một bước đều có thể ngửi thấy hương hoa khác nhau. Hơn nữa trong không khí còn khuếch tán hơi nước, khiến ánh nắng rơi xuống không chói mắt. Vầng sáng mông lung mà nhu hòa nhuếch tán trong thế giới hoaa, không uổng có hai chữ "mộng huyễn".

Giữa biển hoa có một cái hồ nhỏ. Mặt hồ không lớn, đường kính khoảng hai trăm mét. Nồng đậm hơi thở thủy nguyên tố cùng với hơi thở sinh mệnh càng thêm nồng từ từ khuếch tán ra ngoài.

Lăng Tiếu dừng bước, nhìn mặt hồ không xa.

"Tới rồi, chính là đây."

Hoàng Thước nghi hoặc nhìn ông, nói.

"Mộng Huyễn Thần Điện ở chỗ nào?"

Lăng Tiếu nói.

"Trong hồ nước."

"Gì?" Hoàng Thước trầm giọng nói. "Chẳng lẽ chúng ta còn phải lặn xuống nước sao?:

Đối với lặn nước thì gã không có ý kiến gì, tộc Hắc Long không bài xích nước, thậm chí có thể ở trong nước biến ảo thành giao long.

Lăng Tiếu khinh thường hừ một tiếng.

"Lặn vào nước đúng thật là có thể tiến vào Mộng Huyễn Thần Điện. Ngươi có thể thử xem. Nhưng Mộng Huyễn Thần Điện mỗi trăm năm mới mở ra một lần là có ý gì? Nếu chỉ đơn giản lặn xuống nước, chúng ta còn cần chờ trăm năm sao?"

Hoàng Thước nghi hoặc nói.

"Trong nước có cái gì? Phong ấn sao?"

Lăng Tiếu nói.

"Sao ta phải cho ngươi biết?"

Nói xong ông nâng lên tay phải mở ra trước mặt Hoàng Thước.

Trần Anh Nhi sắc mặt có chút không cam lòng, nhưng vẫn là lấy ra thứ gì đó, đặt vào lòng bàn tay Lăng Tiếu.

Lăng Tiếu khuôn mặt bình thường cứng nhắc, sau khi thấy thứ kia thì khó được hiện ý cười, bình tĩnh nói.

"Được rồi, vậy ta cho ngươi biết. Trong hồ nước này, sinh tồn một vị ma thú cổ đại. Nghe nói năm đó nó chính là thủ hộ Tự Nhiên Nữ Thần. Sinh hoạt ở đây ít nhất dài cỡ mấy vạn năm. Nếu các ngươi không sợ chết, có thể lặn xuống nước xem thử, nhìn một cái thực lực của ma thú cổ đại."

Hoàng Thước kinh ngạc nói.

"Ma thú thời viễn cổ? Biết là chủng loại gì không?"

Lăng Tiếu lại nâng lên tay phải. Hàn Khiếm đứng bên cạnh quay đầu đi, coi như nhìn không thấy, nhưng trong mắt không che giấu được ý cười.

Hoàng Thước giận dữ nói.

"Ngươi đừng quá đáng!"

Lăng Tiếu khuôn mặt lại xuất hiện vẻ vô tội.

"Ngươi có thể không hỏi."

Nhẫn nhịn lửa giận, Hoàng Thước lấy ra một khối đồ vật giống hệt vừa rồi bỏ vào tay Lăng Tiếu.

"Nói đi."

Lăng Tiếu sắc mặt biến đổi, hơi trầm ngâm một chút, mới nói.

"Cho ngươi biết cũng không sao. Trong hồ này trụ một vị Tinh Linh Long, là Tinh Linh Long sống mấy vạn năm."

Hoàng Thước hít ngụm khí lạnh, trên mặt tức giận dần giãn ra, gật đầu nói.

"Cảm ơn."

Lăng Tiếu vừa rồi đã cảm thấy kỳ quái. Tên này dễ dàng như vậy lấy ra hai khối long cao, chỉ vì trao đổi hai tin tức mà thôi. Xem bộ dạng hiện tại của gã, dường như không thấy chịu thiệt. Chẳng lẽ trong đó có vấn đề gì? Trong lòng ông nhịn không được có chút hối hận. Nhưng lời đã thốt ra, hối tiếc muộn màng.

Hoàng Thước nói.

"Nếu trong hồ nước có Tinh Linh Long, vậy chúng ta phải làm sao tiến vào Mộng Huyễn Thần Điện?"

Lăng Tiếu nói.

"Tối đa trong vòng một ngày, Mộng Huyễn Thần Điện sẽ mở ra. Khi đó nó tự thăng lên trên mặt hồ, hơn nữa có con đường liên tiếp bên bờ, đi qua là được."

Hoàng Thước gật đầu nói.

"Vậy chờ đi."

Nói xong gã dẫn theo đám cường giả ma tộc đi tới một bên, ngồi xuống. Đi đến ven hồ có Mộng Huyễn Thần Điện, hơi thở tự nhiên xâm thực bọn chúng ngược lại hơi nhạt chút. Hơn trăm tên ma tộc đều tự tìm vị trí ngồi một chỗ, rất yên tĩnh.

Bên liên minh thánh điện cũng giống nhau. Mọi người lần lượt ngồi xuống, chờ đợi Mộng Huyễn Thần Điện mở ra.

Long Hạo Thần dường như vô tình nhìn bên ma tộc, vừa lúc đôi mắt Nguyệt Dạ chạm ánh mắt hắn. Không chỉ là cô, Lãnh Tiêu cũng giống nhau. Chẳng qua ánh mắt hai cô gái khác biệt.

Nguyệt Dạ là mỉm cười, ánh mắt nhu tình như nước, tựa như đang xem người đàn ông của mình. Lãnh Tiêu thì bộ dáng hung dữ, ánh mắt lạnh lùng dường như muốn đâm thủng Long Hạo Thần.

Nguyệt Dạ đột nhiên biến sắc mặt, quay đầu đi. Là bởi vì cô cảm giác đến ánh mắt Thải Nhi. Lãnh Tiêu thì không sợ nhìn Long Hạo Thần và Thải Nhi, còn vung nắm tay.

Ngồi phía trước Lãnh Tiêu và Nguyệt Dạ là một thanh niên, dường như y cũng là người dẫn đầu đám ma tộc chuẩn bị tiến vào Mộng Huyễn Thần Điện. Dáng người cao ráo, bộ dạng khoảng hai mươi tuổi. Kỳ dị là, y chẳng những có mái tóc đen, còn có mắt đen. Khoanh chân ngồi yên tĩnh, hơi thở tựa như hư vô không chút dao động.

Ánh mắt Long Hạo Thần thực tự nhiên bị thanh niên tóc đen mắt đen hấp dẫn. Trong phần bình tĩnh đó, hắn lại cảm thấy uy liếp mãnh liệt.

Thanh niên dường như cảm giác ra ánh mắt của Long Hạo Thần, chậm rãi quay đầu. Khi mắt hai người va chạm, Long Hạo Thần thấy là hư vô, mà thanh niên tóc đen thấy thì là trong suốt. Nhưng khiến bọn họ ngoài ý muốn là, lần đầu tiên đối mặt, họ không hề sinh ra địch ý với đối phương. Dường như họ trời sinh đã không phải kẻ thù của nhau.

Thanh niên tóc đen mắt đen cũng rất anh tuấn. Nhìn y, Long Hạo Thần có cảm giác như đã từng quen biết, hình như đã gặp ở đâu đó.

Ánh mắt thanh niên bỗng biến lạnh lẽo, sát khí lãnh liệt vụt qua. Chỉ là Long Hạo Thần cảm giác y phóng sát khí là cưỡng ép làm ra, chỉ có sát khí nhưng không hề có sát ý.

Đây là có chuyện gì? Chẳng lẽ lúc trước mình từng gặp hắn? Nhưng Long Hạo Thần rất tin tưởng trí nhớ của mình. Trong ký ức, tuyệt không từng xuất hiện một thanh niên như vậy!

Quay đầu đi, không nhìn đối phương nữa, Long Hạo Thần chậm rãi khép đôi mắt. Trong không gian thiên nhiên này, phần cảm giác thanh tẩy trong suốt kia bồi hồi không đi. Người khác đến đây rồi cảm giác hơi thở thiên nhiên biến nhạt, nhưng Long Hạo Thần thì ngược lại. Hắn phát hiện, tuy nơi đây hơi thở thiên nhiên rất nhạt, nhưng cực tinh thuần. Cho người cảm giác yếu nhiều, là bởi vì hơi thở thiên nhiên tinh thuần này bài xích nhân loại. Dường như là sợ nhiễm phải tạp chất, không muốn tiếp cận bọn họ.

Hơi thở tự nhiên tinh thuần như là thực chất ùa vào thân thể Long Hạo Thần, thanh tẩy, vuốt ve thân thể hắn. Cảm giác lĩnh ngộ kỳ dị cũng xuất hiện. Trong mơ hồ, Long Hạo Thần cảm giác dường như mình đã nắm bắt thứ gì, dần dần, lòng hắn biến càng thêm trong suốt.

Ngóng cổ chờ không tính cả Long Hạo Thần. Trong lĩnh ngộ, thân thể hắn như biến thành một bộ phận của thiên nhiên, tựa như một gốc thực vật tại đây, như mảnh đất hoặc một bãi nước. Ngay cả Thải Nhi ngồi cạnh hắn đều cảm thấy, nếu không dùng mắt nhìn, Long Hạo Thần dường như đã biến mất.

Thời gian trôi qua từng phút giây, hai bên đều là cường giả có thể chịu được tịch mịch, tiếp tục chờ tại đây. Sắc trời dần tối, màn đêm buông xuống. Buổi tối thiếu hơi ấm, tăng vài phần ướt, một ngày một đêm cứ như vậy trôi qua.

Khi bầu trời bắt đầu xuất hiện vạch trắng, Hoàng Thước chậm rãi đứng dậy, ánh mắt nhìn hướng Lăng Tiếu. Đã qua một ngày một đêm, nhưng Mộng Huyễn Thần Điện như cũ không có xuất hiện.

Chính tại lúc này, đột nhiên một cảm giác kỳ dị lan tràn trong lòng mỗi người. Nguyên bản tất cả nhắm mắt tu luyện không hẹn mà cùng mở đôi mắt, nhìn hướng phát ra hơi thở.

Không khí xung quanh vặn vẹo, hơi thở thiên nhiên bỗng biến dính đặc. Mỗi một ngụm hô hấp dường như đều đang hút sức sống nồng đậm. Cho dù là ma tộc, trong lúc này rốt cuộc cảm thấy thoải mái.

Hồ nước trước mặt bắt đầu xuất hiện sắc hồng. Màu hồng dần biến lớn, vị trí giữa hồ mặt nước tuôn ra như suối phun mấy mét mau chóng khuếch trương. Hơi thở sự sống nồng đậm đến mức tận cùng dường như từ bốn phương tám hướng tụ tập bên này.

Bình minh đã lên, Mộng Huyễn Thần Điện trong ánh bình minh từ hồ nước dâng lên.

Dần dần, đỉnh cung điện màu xanh biếc chui ra khỏi mặt nước. Nước hồ xanh biếc theo đỉnh chóp rơi xuống, cung điện hoàn toàn là màu xanh trong suốt, sáng lung linh. Trong ánh sáng bình minh không quá mãnh liệt, nó bắn ra hào quang tứ phía. Cùng với nó dần dâng lên, hơi thở sinh mệnh nơi đây cũng đậm đến cực độ. Tất cả thực vật đều lấy tốc độ kinh người sinh trưởng. Bụi cây nguyên bản cao không tới một mét dần vượt qua thân cao nhân loại và ma tộc, hương hoa càng biến thơm nồng.

Rốt cuộc, cung điện màu xanh biếc hoàn toàn chui ra từ trong mặt nước. Mà giờ khắc này, cũng là mặt trời mới từ phương đông lên cao. Ánh sáng hồng và vàng tựa như trứng gà trở thành bối cảnh của tòa Tự Nhiên Thần Điện.

Hơi nước nhạt quay quanh Tự Nhiên Thần Điện, dung nhập vào ánh sáng từ mặt trời trên cao, phản xạ qua tinh thể xanh biếc của Tự Nhiên Thần Điện, huyễn hóa ra cảnh tưởng mộng ảo rung động lòng người.

Quang minh và thủy, bản thân là tượng trưng cho sinh mệnh!

Tình cảnh khiến người rung động, làm người ta không dám đánh động, thật sự quá đẹp. Có thể nhìn thấy cảnh đẹp như vậy, mọi người dường như đều quên nguy hiểm ẩn tàng trong đó.

Mộng Huyễn Thần Điện tổng thể rất đặc biệt, không giống kiến trúc nào trên đại lục. Bản thân nó không có vách tường, đỉnh chóp dường như là từng tầng tinh thể xanh chồng chất mà thành. Trên cùng nhỏ nhất, càng kéo xuống càng lớn. Một tầng cuối cùng vươn ra tứ phía, tựa như là mái hiên.

Chống đỡ đỉnh chóp lớn là cột trụ khá to. Trụ cao khoảng mười mét, mỗi cây ít nhất phải ba người ôm hết, xuyên qua cột trụ, dường như có thể thấy bên trong mơ hồ ánh sáng xanh nhu hòa. Chỉ là bởi vì bản thân Mộng Huyễn Thần Điện tản mát ra ánh sáng mông lung, không thể nhìn rõ ràng tình huống bên trong mà thôi.

Chính là nói, tòa thần điện này không có tường, cũng không có cửa. Cả tòa thần điện thông suốt, đếm sơ thì cột chính diện tròn ba mươi hai cây, mé bên nhìn không tới. Hơi thở sinh mệnh nồng đậm gieo rắc, cho người cảm giác yên bình.

Trước ngực Long Hạo Thần nóng lên, Quang nguyên tố tinh linh Nhã Đình tự bay ra. Nhìn thần điện to lớn trước mặt, nó chậm rãi quỳ xuống ở một gốc bụi cây to, bái lạy. Mắt đẹp tràn ngập nước mắt kích động. Trong miệng nó không ngừng nỉ non tinh linh ngôn ngữ nghe không hiểu. Thân thể nó ở chỗ này dường như càng biến trong suốt.

Mặc dù nguyên tố tinh linh thờ phụng là Thần Nguyên Tố, nhưng quang nguyên tố, thủy nguyên tố, thổ nguyên tố lại cực kỳ thân cận Tự Nhiên Nữ Thần. Tự Nhiên Nữ Thần có thể nói là một nửa chủ nhân của chúng. Trở về ôm ấp của thiên nhiên tràn ngập hơi thở sự sống, sao Nhã Đình không kích động cho được? Nó có thể rõ ràng cảm giác được sức sống của mình đang nhanh chóng tăng lên. Ánh sáng vàng trên người dao động tựa như gợn sóng, ánh sáng đang nhạt dần. Nhưng thân thể nó vốn hư ảo hơi trong suốt giờ càng ngưng tụ lại, thoạt nhìn càng giống nhân loại.

Lúc Long Hạo Thần mới có được nó. Sức sống Nhã Đình yếu ớt cực kỳ, nương tựa thể chất con trai quang minh của Long Hạo Thần mới cải thiện bớt, hơn nữa trước sau hoàn thành tiến hóa hai lần.

Nhưng dù sao căn nguyên của nó cũng đã bị thương, luôn dưỡng trong Thánh Dẫn Linh Lô. Mà giờ khắc này trước Mộng Huyễn Thần Điện của Tự Nhiên Nữ Thần, thân thể nó được đến tẩm bổ đầy đủ. Vết thương ẩn trong người dường như giây lát đã được hơi thở sinh mệnh chữa khỏi. Đây cũng là đặt cục gạch vững chắc cho lần tiến hóa trước.

Ánh sáng xanh nhu hòa trở trong không khí khuếch tán, tình cảnh kỳ dị xuất hiện. Có lẽ là bị hơi thở sinh mệnh mênh mông của Mộng Huyễn Thần Điện cảm nhiễm, thảm thực vật mé biên tốc độ sinh trưởng bỗng chốc tăng lên. Đặc biệt là bụi cây gần hồ nhất, điên cuồng sinh trưởng dán sát mặt nước có Mộng Huyễn Thần Điện. Khoảnh khắc mặt hồ đã bị tầng bụi cây này che phủ. Hơn nữa nhìn bộ dáng xum xuê, chắc chắn là rất cứng.

Nói cũng kỳ, bụi cây sinh trưởng đến mé Mộng Huyễn Thần Điện thì ngừng lại, dường như là không dám vượt qua giới hạn.

Lăng Tiếu liếc Hoàng Thước thống lĩnh cấm vệ quân Hắc Long một cái, trầm giọng nói.

"Có thể tiến vào, ở bên trong, dựa vào cơ duyên mỗi người."

Hoàng Thước gật đầu, quay người nhìn hướng thanh niên áo đen đối diện Long Hạo Thần. Thanh niên áo đen bước chầm chậm tới trước mặt hắn, nhẹ gật đầu.

"A Bảo, mọi sự cẩn thận."

"Ừm." Thanh niên áo đen đơn giản ừ một tiếng, mũi chân điểm mặt đất, người đã nhẹ nhàng bay ra ngoài.

Nguyệt Dạ, Lãnh Tiêu và các cường giả thanh niên ma tộc tham dự hành động lần này nối đuôi nhau theo ra.

Nhân loại bên kia cũng vậy. Long Hạo Thần, Thải Nhi đứng ở phía cuối đội. Hai bên mười người từ hai hướng đồng thời tiến vào Mộng Huyễn Thần Điện.

Bụi cây sinh trưởng trên mặt hồ rất cứng, chân đạp trên đó có cảm giác như đạp đất. Cự ly chỉ khoảng trăm mét, chốc lát thì hai bên đã leo tới bờ bên kia.

A Bảo? Thì ra người đó tên là A Bảo. Long Hạo Thần nghe rõ lời Hoàng Thước, thanh niên áo đen này hắn nhìn không thấu. Nhưng có thể làm người đứng đầu, thực lực và năng lực chỉ sợ không tầm thường.

Mười người bên Liên Minh Thánh Điện thì không có chính xác đầu lĩnh. Bởi vì sau khi tiến vào Mộng Huyễn Thần Điện, tất cả đều làm theo ý mình. Hai bên phân biệt rõ ràng khoảng cách mười mét, mỗi bên từ khe hở cột trụ to đi hướng bên trong.

Chân chính đến trước mặt tòa thần điện, hơi thở sức sống đậm đặc ngược lại biến nhạt. Thần điện trước mắt cho người ta cảm giác hư vô khó nắm bắt, không khí tươi mát ập vào mặt. Không có bất cứ tạp chất, cũng không còn mùi hương thanh thoát thực vật. Mơ hồ khiến người cảm giác nơi này có chút kỳ kỳ.

Long Hạo Thần kéo tay Thải Nhi đi theo sau lưng người khác tiến vào thần điện, nhỏ giọng nói.

"Thải Nhi, đi vào rồi nhiệm vụ hàng đầu của chúng ta là tập trung lại. Nếu gặp phải nguy hiểm, tuyệt đối đừng cậy mạnh, phát động Mộng Huyễn bảo thạch rời khỏi Mộng Huyễn Thần Điện."

Nhìn trong mắt hắn tràn đầy thân thiết, khóe miệng Thải Nhi ẩn sau khăn che khẽ nhếch đường cong động lòng người. Nàng nhỏ nhẹ nói.

"Yên tâm đi. Bởi vì có anh, tôi sẽ không cố chấp."

Long Hạo Thần ôm eo nàng, hai người lúc này mới thật sự bước vào Mộng Huyễn Thần Điện. Bọn họ cũng là người cuối cùng vào trong.

Vào Mộng Huyễn Thần Điện, bọn họ nhìn thấy là sắc xanh, màu xanh không có tận cùng,

Ánh vào mắt, là xanh tràn ngập mộng huyễn. Ngoài màu xanh ra không có thứ gì khác. Ánh sáng xanh nhu hòa như sinh mệnh nguyên thủy nhất, nhè nhẹ dao động tựa như đang hô hấp.

Dựa theo tình hình Lăng Tiếu cho biết, chỉ cần đi vào ánh sáng xanh này, bọn họ chính thức tiến vào Mộng Huyễn Thiên Đường.

Bước ra một bước, vầng sáng lấp lóe, Long Hạo Thần và Thải Nhi tiến vào vầng sáng xanh, biến mất không thấy.

Vừa mới tiến vào ánh sáng, Long Hạo Thần lập tức cảm giác có luồng linh lực nhu hòa bao bọc lấy mình. Mà nguyên bản Thải Nhi nắm tay mình cũng biến mất.

Ánh sáng xanh xung quanh biến càng nồng, nhưng tất cả dường như đều xẹt hướng sau lưng hắn.

Tựa như đang ngồi trên ma thú bay mau chóng xuyên qua tầng mây.

Long Hạo Thần khép lại đôi mắt, cảm nhận xung quanh biến hóa. Hắn phát hiện, tinh thần lực của mình không thể rời khỏi năng lượng nhu hòa bảo hộ mình.

Thời gian không ngắn lắm, đột nhiên tầm mắt biến rộng lớn, bản năng bước ra một bước, hắn đã đi tới thế giới khác.

Tiếng côn trùng kêu cùng với tiếng chim hót, và mùi hương mát mẻ thấm vào ruột gan cùng nhau truyền đến.

Ngoài Mộng Huyễn Thần Điện.

Hàn Khiếm đi vào trong Kỵ Sĩ Thánh Điện, tới bên người một Kỵ Sĩ Thánh Điện dáng người cao lớn, nhỏ giọng nói.

"Hạo Thần đã đi vào. Nó thông minh như vậy, thêm vào Mộng Huyễn bảo thạch thủ hộ, chắc là sẽ không gặp nguy hiểm gì. Ngươi ở đây chờ nó đi ra hay là lo công chuyện trước?"

Nếu Ảnh Tùy Phong và Lăng Tiếu hiện giờ nghe ông nói cung kính như vậy, nhất định sẽ rất kinh ngạc.

Bởi vì Kỵ Sĩ Thánh Điện này mặc Bí Ngân Cơ Tòa giáp, cho nên không nhìn thấy mặt mày, thanh âm cố ý áp thấp.

"Không sao, tôi sẽ ở đây chờ nó đi ra. Lần này cường giả ma tộc đến không ít, có tôi ở đây, tin tưởng chúng không dám hành động thiếu suy nghĩ. Hoàng Thước đã cảm thụ được sự tồn tại của tôi. Hắn có địa vị cực cao trong cấm vệ quân Hắc Long, là tâm phúc chân chính của Ma Thần Hoàng, thực lực đủ sánh ngang với ma thần đứng mười hạng đầu. Hơn nữa trừ Ma Thần Hoàng, Tinh Nguyệt hai ma thần ra, mấy cái khác không dám nói có thể dễ dàng thắng hắn. Không có tôi trấn giữ, chỉ sợ tên đó sẽ có hành động."
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status