Thần đạo đan tôn

Chương 2210: Tái chiến Lan Thiên Vũ

Lăng Hàn không khỏi ôm bụng cười:

- Ta nói ngươi a, có thể đừng tự cho là đúng như thế hay không? Cái tư chất này của ngươi, mạnh hơn Vương giả một chút, miễn cưỡng đạt đến cấp bậc Hoàng giả, nếu không thể mượn dùng ngoại lực, ngươi có tư cách gì ở đây đàm luận cùng cấp vô địch?

- Loại cặn bã như ngươi, ở Đông Tây Tiên Vực là một trảo một đám lớn.

Cái này có chút quá, đừng nói Hoàng giả, ngay cả số lượng Vương giả cũng không quá nhiều, bất quá bản thân Lăng Hàn là Đế giả hàng đầu, vòng tròn tiếp xúc cũng là thiên tài như vậy, dưới cái nhìn của hắn, tự nhiên là thiên tài đi đầy đất rồi.

Lan Thiên Vũ tức xì mũi, hắn tàn bạo nhìn Lăng Hàn, trên mặt lộ ra sát ý mãnh liệt.

Hắn luôn tràn ngập kiêu ngạo với tư chất của mình, cho là anh hùng thiên hạ chỉ như thế, chỉ là hắn vẫn ở đây, lúc này mới không thể phán tán thanh danh.

Nhưng Lăng Hàn lại dám xem thường thiên phú của mình?

Hắn không thể nhẫn nhịn, đây là sự tình hắn tuyệt đối không cách nào nhịn được.

- Ngươi dám nghi vấn thiên phú của ta?

Hắn giận dữ.

Lăng Hàn cười nhạo:

- Ta hiện tại là Dương Hồn hậu kỳ, ngươi tương đương với cảnh giới gì? Mà coi như ngươi mượn dùng cái phá Tiên Linh lực gì kia cũng chỉ tương đương ta, có tư cách gì ở trước mặt ta nói hai chữ thiên phú?

Lan Thiên Vũ không khỏi nghẹn lời, tu vi của hắn tương đương với Âm Hồn đỉnh cao, nếu như không có Tiên Linh lực gia trì, sức chiến đấu chỉ là vô địch Địa Hồn, còn chưa đủ tư cách bước vào Thiên Hồn.

So sánh với Lăng Hàn, hắn xác thực kém xa.

Đối phương thật là một thiên tài, hơn nữa ưu tú hơn xa hắn, điều này làm cho hắn đố kị đến phát điên.

Nếu không bằng, vậy liền... giết chết, như vậy sẽ không có người ưu tú hơn hắn.

- Nguyên bản còn muốn lưu ngươi một con đường sống, đây là ngươi tự tìm đường chết.

Lan Thiên Vũ uy nghiêm đáng sợ nói.

Lăng Hàn cười ha ha, trong tay cầm Tiên Ma Kiếm, khe khẽ rung lên:

- Vậy thì đến đánh đi.

Thân hình hắn hơi động, liền giết về phía Lan Thiên Vũ.

Trước cho đối phương chiếm chút thượng phong, cũng không phải là thực lực của hắn không bằng, mà là hắn không muốn vận dụng lá bài tẩy của mình, nhưng sinh tử chiến liền không giống nhau, hắn sẽ dốc toàn lực ứng phó, đánh giết đối phương thành cặn bã.

Quan trọng nhất là, Tiên Ma Kiếm tăng lên tới độ cao của Tứ Tinh chuẩn Tiên khí, cái này tương đương với cấp bậc Thiên Hồn.

Xoạt, một kiếm lay qua, liệt không đoạn mây, đất đá bốn phía nhất thời dập tắt, hóa thành hư vô.

Lan Thiên Vũ kinh hãi, tu vi của Lăng Hàn rõ ràng không có bất kỳ biến hóa nào, nhưng sức chiến đấu tăng lên thật nhiều lần, thật khó mà tin nổi.

Là thanh kiếm kia.

- Chỉ một thanh kiếm mà thôi, lại để sức chiến đấu của ngươi tăng lên nhiều như vậy, thực sự là kinh người!

Lan Thiên Vũ càng thêm đố kị, thiên phú của đối phương cao hơn hắn, càng có một Tiên Kiếm tuyệt thế.

- Cái này là của ta!

Hắn hét lớn một tiếng, oanh, toàn thân có một đạo khí tức màu đen bao phủ, mi tâm xuất hiện một đóa hoa sen màu đen, mọc ra bảy cánh hoa, phản kích về phía Lăng Hàn.

Oành!

Lăng Hàn lay qua một kiếm, Lan Thiên Vũ nhất thời bị đánh bay, oành… đụng vào vách tường, sau đó lại bắn trở về, để cả người hắn phát run, khó chịu đến không cách nào hình dung.

Nhưng Lăng Hàn đã đuổi lại, một kiếm chém tới, để hắn căn bản không có thời gian đi giật mình, chỉ có thể hổ gầm một tiếng, từ trong miệng phun ra một đạo hắc khí, hóa thành hung diễm ngập trời, có một cái phù hiệu màu đen sinh ra.

Cái này tuyệt đối không phải phù hiệu đại đạo, Lăng Hàn có thể khẳng định, cái này không giống thiên địa đại đạo mà hắn hiểu rõ.

Nếu như là phù hiệu đại đạo, vậy sẽ đan dệt, cộng hưởng với quy tắc thiên địa, mà không phải như vậy.

Chờ chút.

Lăng Hàn cảm ứng được, ở phía trên, từ phương hướng pháo đài cổ, có một luồng lực lượng thần bí truyền tới, cùng ký hiệu này dung hợp, từ đó tăng lên uy lực của ký hiệu màu đen này.

Oanh, ký hiệu màu đen đánh tới, uy lực vô cùng mạnh mẽ.

Lăng Hàn khẽ xì một tiếng, tay trái ngưng quyền đánh tới, oành, trong đấu đối diện, cái hang động này run rẩy, đất đá dồn dập hạ xuống, lảo đà lảo đảo.

- Ha ha, thực lực của ngươi chỉ như thế, xem ta lấy đầu ngươi.

Lan Thiên Vũ cười to, dứt bỏ Tiên Kiếm trong tay Lăng Hàn không nói, sức chiến đấu của đối phương cũng không có biến hóa chút nào.

Trước hắn có thể chiếm thượng phong, hiện tại tự nhiên cũng như thế.

- Thật sao?

Lăng Hàn liên tục ra quyền, không né tránh công kích của Lan Thiên Vũ chút nào, cùng đối phương cứng đối cứng.

Hắn còn có việc, muốn thu lấy thiên địa bản nguyên, không có tâm tình lãng phí thời gian.

Vậy thì mau chóng giải quyết chiến đấu, kết thúc tính mạng của đối thủ này.

- Muốn chết!

Lan Thiên Vũ cười gằn, hắn có Tiên Linh lực hộ thân, lực phòng ngự cực kỳ đáng sợ, đấu đối diện với hắn không phải muốn chết là cái gì?

- Hi vọng ngươi vẫn có thể mạnh miệng như thế.

Lăng Hàn cười nói.

Oành! Oành! Oành!

Liên tiếp đấu đối diện mười mấy quyền, Lan Thiên Vũ không khỏi kinh hãi đến biến sắc, bởi vì hắn đã bị nổ đến xương cốt cả người rên rỉ, nhưng Lăng Hàn đánh rắm cũng không có.

Sao có thể có chuyện đó?

- Ngươi, ngươi mặc bảo y hộ thân gì!

Hắn không dám liều mạng với Lăng Hàn nữa.

Ở hắn nghĩ đến, lực phòng ngự mạnh hơn hắn, vậy chỉ có một khả năng.

Lăng Hàn cười nhạo, hắn cũng lười phí lời với đối phương, gọi Cửu Thiên Hỏa Phân Hồn ra, bình thường Phân Hồn này vẫn tìm hiểu đại đạo ở dưới Luân Hồi Thụ, để Lăng Hàn ở mọi thời khắc đều tiến bộ.

Bản thể của hắn triển khai Diệt Thiên Cửu Kiếm, Phân Hồn là liệt diễm quấn quanh người, Cửu Thiên Hỏa đốt trời nấu đất.

Tình huống của Lan Thiên Vũ càng ngày càng không ổn.

Hắn xác thực rất mạnh, đặc biệt là khi chiếm được Tiên Linh gia trì, công phòng đều có tăng lên cực lớn, nhưng so công kích, Lăng Hàn có Tiên Ma Kiếm, có thiên địa bản nguyên Cửu Thiên Hỏa!

So phòng ngự, vậy ở trong Phân Hồn Cảnh lại có ai có thể sánh ngang Lăng Hàn?

Trước chiến một trận, Lăng Hàn căn bản không có phát huy ưu thế của mình, hiện tại sức chiến đấu của hắn toàn mở, Lan Thiên Vũ tự nhiên áp lực lớn như núi.

Trên đời này nào có nhiều Đế giả như vậy, hắn căn bản có tiếng không có miếng.

- Hừ!

Lan Thiên Vũ cắn răng, xoay người bỏ đi.

Đánh không lại, tự nhiên là chạy.

- Nếu ta ra tay toàn lực, còn có cơ hội để ngươi chạy trốn?

Lăng Hàn cười gằn, phát động Điện Thiểm, chặn lại Lan Thiên Vũ.

- Đáng ghét!
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.2 /10 từ 37 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status