Thần điển

Chương 191: Tâm võ giả


Phật Lang Duy chỉ muốn có một thứ, đó là cái đầu trên cổ Tái Nhân Hầu tước. Nếu như không thể trở thành Võ Tôn, hắn vĩnh viễn không có hi vọng đạt được ước mơ đó.

Khu vực khai quặng mỏ mảnh vỡ tinh thần cực phẩm giống như một cục đá nam châm to lớn, Phật Lang Duy lại là miếng sắt bị hấp dẫn không thể nào kháng cự được. Cho dù hắn có nguyện ý hay không, kết quả cũng chỉ có một.

"Đầu lĩnh !" Một gã kỵ sĩ thần sắc lo lắng giục ngựa đi tới bên cạnh Phật Lang Duy, thấp giọng nói: "Nhóm Địch Tạp đi lâu như vậy vẫn không trở lại, có phải hay không…"

"Ngươi muốn nói gì?" Trên gương mặt tái nhợt của Phật Lang Duy không có bất kỳ biến hóa nào, quét mắt nhìn thẳng vào gã kỵ sĩ kia, chậm rãi nói: "Ngươi muốn dẫn người quay ngược lại đi tìm bọn họ?"

Gã kỵ sĩ chợt cứng người lại, hắn quả thật có ý nghĩ như vậy nhưng lại bị Phật Lang Duy nói ra trước.

"Vì sao ngươi cũng không biết phân rõ nặng nhẹ?" Phật Lang Duy nhíu mày nói.

"Đầu lĩnh, ta đây chỉ lo lắng cho Địch Tạp." Gã kỵ sĩ biện hộ cho mình.

Phật Lang Duy im lặng một lúc, hồi lâu sau mới mở miệng nói: "Chuyện của Địch Tạp ta tự có cách giải quyết, ngươi không cần xen vào nữa."

Gã kỵ sĩ kia há miệng định nói gì đó, cuối cùng vẫn không thể nói ra khỏi miệng, chán nản lui xuống.

Một gã đại hán khác trên mặt có vết đao chém chạy tới vỗ vỗ bả vai kỵ sĩ kia: "Đầu lĩnh nói thế nào?"

"Đầu nói hắn tự có cách giải quyết, bảo ta đừng động tới, đây rốt cuộc là có ý gì? Ta chỉ có một đệ đệ mà thôi." Trên mặt gã kỵ sĩ có vẻ bực tức.

Đao Ba Kiểm nghe gã kỵ sĩ nói nhất thời trầm mặc lại, qua một lúc sau mới nói cực kỳ tối nghĩa: "Đầu lĩnh nói như thế nào thì ngươi cứ làm thế đó, ai dà, đầu lĩnh cũng không dễ dàng đâu !"

(Đao ba kiểm: mặt sẹo)

Nói xong, Đao Ba Kiểm giật dây cương chạy sang một bên.

Gã kỵ sĩ kia gãi gãi đầu mờ mịt nhìn quanh bốn phía, hôm nay là thế nào nhỉ? Tất cả mọi người đều ôm bộ dạng thần thần bí bí, nói gì thì nói hết cho rồi, làm gì cứ nói một nửa lưu một nửa là sao?

Từ trên cao nhìn xuống sẽ thấy đội ngũ Phật Lang Duy do hơn ngàn người tạo thành xếp hình quạt chậm chập di chuyển trên vùng quê trống trải, phía sau bọn hắn vài chục dặm, đám người Địch Áo đang đuổi theo không nhanh không chậm.

Nếu như Phật Lang Duy tùy tiện phái ra mấy đội trinh sát tìm kiếm phía sau sẽ có thể dễ dàng phát hiện đám người Địch Áo. Ở trên vùng quê căn bản không có chỗ ẩn núp, chỉ tiếc là đám đạo tặc không phải là quân chính quy, không có nhiều kinh nghiệm và suy nghĩ như vậy. Huống chi Phật Lang Duy so đấu với Tái Nhân Hầu tước, không phải là ai bố trí kín đáo hơn, mà là so sánh tốc độ, so sánh kiên nhẫn.

Phật Lang Duy suất lĩnh thuộc hạ ngày đêm kiên trình, thẳng tiến vào sâu trong Khắc Lý Tư bình nguyên, có lẽ bọn đạo tặc đã sớm quen với cuộc sống du đãng thế này, bọn hắn không cảm thấy mệt nhọc, nhưng nhóm người đuổi theo phía sau đã kêu khổ thấu trời.

Suốt hai ngày trôi qua, ngoại trừ ăn uống ra, đội ngũ Phật Lang Duy thồ thủy chung không có ngừng lại chút nào. Từ đó tố chất con người ở trong hành trình đau khổ này được biểu hiện ra rất rõ ràng, đám đạo tặc nhìn qua vóc người nhỏ bé, gầy gò nhất cũng có thể đuổi theo đại quân. Còn bên phía Địch Áo lại có vẻ vô cùng chật vật, tinh thần Lâm Tái và Phí Đức Sĩ vẫn phấn chấn tỉnh táo như thường ngày, đám người Địch Áo cũng có thể kiên trì tiếp vài ngày, vốn dĩ Y Toa Bối Nhĩ cầm đầu nhóm thiên chi kiêu nữ rời khỏi trang viên ồn ào náo nhiệt. Thế nhưng hiện tại các nàng ngã trái ngã phải, vừa buồn ngủ vừa mệt mỏi, thậm chí có người đang ngồi trên lưng ngựa lại trực tiếp té xuống đất.

Rốt cuộc đến buổi tối ngày thứ ba, nhóm người Y Toa Bối Nhĩ không kiên trì được nữa, nhìn các nàng lảo đảo muốn ngã, Lâm Tái đành phải mở miệng ra lệnh cho đội ngũ ngừng lại.

Thật ra không phải thể lực nhóm nữ tử Y Toa Bối Nhĩ không bằng những tên đạo tặc, đối với các nàng vấn đề này không hề khó khăn, chỉ có điều bọn họ không có cách nào ức chế tư tưởng.

Đám đạo tặc đã quá quen thuộc cuộc sống lưu lạc, cho dù đang ngồi trên lưng ngựa phi nhanh cũng có thể chợp mắt được. Mấy nữ tử nhóm Y Toa Bối Nhĩ không làm nổi chuyện đó, liên tục lên đường hai ngày hai đêm không ngủ không nghỉ, các nàng chưa bao giờ ăn khổ như thế, các đại tiểu thư trong ngày thường vô cùng cao sang tôn quý, vào giờ phút này hai mắt vô thần, mặt mày ảm đạm, không còn một tý gì cảm giác hưng phấn như lúc rời khỏi trang viên.

Các nữ tử Thánh Đế Tư học viện luống cuống tay chân dựng lều trại lên, ngay cả cơm cũng không kịp ăn, trực tiếp chui vào trong lều bắt đầu ngủ nghỉ. Thật ra Tác Phỉ Á cũng chịu không nổi nữa, chẳng qua là thấy mấy người Địch Áo vẫn không có ý định đi ngủ, nàng đành phải gắng gượng chống đỡ đi theo.

"Đi ngủ đi." Địch Áo nhìn Tác Phỉ Á ôn nhu nói: "Nàng không giống với chúng ta."

"Vì sao lại không giống?" Tác Phỉ Á không phục, tất cả mọi người đều là Quang Mang võ sĩ, tại sao chỉ có một mình nàng chịu không nổi?

"Ha hả." Địch Áo cười cười, cảm thấy giờ phút này Tác Phỉ Á rất là khả ái, nhẹ nhàng nói: "Chúng ta là nam nhân, bẩm sinh đã có thể chịu đựng cực khổ tốt hơn nữ tử. Huống chi giấc ngủ rất trọng yếu đối với nữ tử, nếu ngủ không đủ sẽ không tốt cho làn da."

"À?" Tác Phỉ Á miễn cưỡng tiếp nhận Địch Áo thuyết pháp, một bên quả thật là mệt mỏi dâng trào, một bên lại nghe câu cuối cùng của Địch Áo, nữ tử nào lại có thể không quan tâm làn da của mình đây?

Nhóm võ sĩ bên kia đã dựng lều cho Tác Phỉ Á, lúc nàng định chui vào bỗng nhiên liếc về phía Lao Lạp hưng phấn đùa giỡn tại chỗ, không biết tiểu nha đầu này có bao nhiêu tinh lực nữa. Người khác cưỡi ngựa cũng mệt mỏi không chịu nổi, nàng chạy bằng hai chân suốt hai ngày hai đêm, thoạt nhìn tinh thần còn tỉnh táo hơn cả Địch Áo. Phát hiện này làm cho Tác Phỉ Á không khỏi hơi hơi nhục chí, chẳng lẽ mình không bằng Lao Lạp?

Địch Áo chú ý tới ánh mắt Tác Phỉ Á không khỏi âm thầm buồn cười, xem ra Tác Phỉ Á cũng có lòng hiếu thắng rất lớn.

"Ngủ đi, đến lúc nào rồi còn ngồi ở chỗ này." Địch Áo nói với Lao Lạp.

Lao Lạp gật đầu, rất nghe lời nằm xuống đất, thuận tay kéo Miêu Tử tới kê dưới đầu làm gối, nhìn bộ dạng thành thạo kia hẳn là không phải lần đầu làm như thế.

Miêu Tử ủy khuất rên rỉ một tiếng, muốn tránh thoát lại bị Lao Lạp ôm quá chặt, đành phải bất đắc dĩ đón nhận vận mệnh làm gối kê của mình.

"Vì sao ngươi ngủ ở chỗ này?" Nhìn thấy tình cảnh này, Tác Phỉ Á quay người lại nói: "Lều của ngươi đã dựng xong rồi, vào đó mà ngủ, mặt đất rất lạnh."

Lao Lạp nhìn sang Tác Phỉ Á, rồi lại nhìn Địch Áo ngồi cách đó không xa dùng sức lắc đầu, trực tiếp nhắm mắt lại chuẩn bị ngủ, nhìn bộ dạng này có lẽ thật sự cứ như vậy nằm ngủ trên mặt đất, làm như đó là một việc rất thoải mái vậy.

"Quên đi, nàng cũng ngủ đi, mặc kệ Lao Lạp, đoán chừng nàng không quen ngủ trong lều nhỏ." Địch Áo mơ hồ đoán được tại sao Lao Lạp không muốn ngủ trong lều, sinh sống trong vùng hoang dã lâu như vậy làm sao có thể thích ứng với không gian nhỏ hẹp như thế.

Đợi đến khi Tác Phỉ Á chui vào lều, Ca Đốn nhìn sang Địch Áo và Lôi Mông bên cạnh: "Ta nói này, tại sao các ngươi không ngủ?"

"Ta không sao !" Địch Áo nhẹ giọng nói: "Nếu như các ngươi mệt nhọc thì cứ đi ngủ, không cần phải để ý đến ta, bởi vì phải lưu lại vài người cảnh giới chung quanh." Địch Áo nói rất bình thản, tựa như những điều này là việc hắn phải làm. Nhưng hắn càng nói như vậy, Ca Đốn và Lôi Mông lại càng ngại ngùng đi ngủ, tại sao lại là bọn họ nghỉ ngơi để cho Địch Áo gác đêm? Không có đạo lý này mà.

"Ta… ta cũng không ngủ, Ca Đốn, ngươi đi ngủ đi, ta ngồi chơi với Địch Áo." Lôi Mông cắn răng nói, không phải là so sánh chịu đựng hay sao? Lão tử ít nhất cũng hơn một người.

Ca Đốn há miệng nhưng… ngập ngừng nửa ngày trời mới nói: "Ta coi như là biết cái tên Mễ Nhĩ kia chết như thế nào rồi, ngươi cứ như vậy chèn ép tinh thần hắn mệt đến chết hả?"

"Lôi Mông, ngươi cũng đi ngủ luôn, nếu như ta mệt sẽ gọi ngươi ra gác thay." Địch Áo nói.

Đề nghị này coi như công bình, Ca Đốn và Lôi Mông cũng không có ý kiến gì nữa, hai người tự mình chui vào trong lều.

Địch Áo dõi mắt nhìn quanh một vòng, ngoại trừ mấy võ sĩ trực đêm ra, Lâm Tái cũng không có nghỉ ngơi, đang ngồi bên cạnh đống lửa nhắm mắt dưỡng thần.

Địch Áo suy nghĩ một hồi, đầu tiên là lấy cái lều của hắn, gấp lại nhẹ nhàng trùm lên người Lao Lạp, sau đó đi tới bên đống lửa.

Địch Áo không chú ý tới ngay khi chạm vào thân thể Lao Lạp, nàng liền mở mắt nhanh như chớp, đến lúc thấy rõ là Địch Áo mới an tâm khép mắt lại tiếp tục ngủ.

Một cô bé giãy dụa cầu sinh trong vùng hoang dã, sợ rằng thời gian có thể an tâm ngủ có thể đếm được trên đầu ngón tay, giờ khắc này Lao Lạp mới chân chính lộ ra bộ dạng của nữ hài tử, trong giấc mộng đẹp hiện ra nụ cười vô cùng an tường.

Nhận thấy bên cạnh có tiếng bước chân, Lâm Tái chậm rãi mở mắt ra nhìn tới Địch Áo.

Địch Áo cười cười ngồi xuống đối diện Lâm Tái, nhẹ giọng nói: "Ngài cũng ngủ đi, nơi này có ta là được rồi, hẳn là không xảy ra vấn đề gì đâu!"

Lâm Tái mỉm cười lắc đầu: "Đối với ta có ngủ hay không cũng không khác nhau gì mấy, chỉ có ngươi đó, đừng gắng gượng nữa."

Địch Áo suy nghĩ một lát rồi nói: "Vậy ngài ngồi một mình có nhàm chán không?"

Lâm Tái cười: "Tâm võ giả từ xưa đến nay luôn luôn tịch mịch."
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 9.7 /10 từ 3 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status