Thần khống thiên hạ

Chương 1273: Ai bảo ngươi loạn phát thẻ người tốt!


Thải Liên trong lòng gấp rút rồi, hai cái người nối nghiệp mị cốt xuất sắc không còn đã đủ để nàng đau lòng rồi, bây giờ còn bị xảo trá, thực sự là để cho nàng cảm thấy khó chịu chí cực.

- Xem ra Thải cốc chủ là không có ý định cho Lăng Tiếu ta mặt mũi!

Lăng Tiếu bỗng đứng lên, Kim Long hư ảnh đáng sợ trùng thiên mà lên, đem nhã các này đều chấn đến lắc lư, khí thế cường đại kia hướng về phía Thải Liên mà đi.

Thải Liên thân là tu vi Nửa bước Huyền Đế, chỉ cảm thấy kim sắc Chân Long kia hướng về nàng gầm thét mà đến, khí thế đáng sợ kia để cho nàng đều không thể thở nổi.

Nàng liên tục lùi về phía sau mấy bước, sao mỹ mâu thoáng qua vẻ úy kỵ.

Nàng bây giờ rốt cuộc hiểu được Lăng Tiếu vì sao có thể oanh động Trung vực, dựa vào tu vi cao cấp Thiên Tôn của nhân gia, chỉ cần dùng khí thể liền có thể đem nàng bức lui, phần khả năng này liền đủ để cho hắn ngạo thị rất nhiều cường giả rồi.

Ở bên ngoài nhã các rất nhanh đã tu tập rất nhiều trưởng lão của Đào Tình cốc, ba tên Nửa bước Huyền Đế cùng với mấy trăm Thiên Tôn đều nghiêm trận mà đối đãi, tựa hồ chỉ cần có tiếng chiến đấu liền lập tức xông vào kháng trụ địch thủ.

Lúc này Đỗ Thiết cùng Tống Minh Hoa cũng đề đứng lên, hai cỗ khí thế của Đế giai chân chính trực tiếp đem nóc của nhã các này oanh bay, cảm giác áp bức nồng đậm ngay cả mọi người ở bên ngoài Đào Tình cốc đều biến sắc.

- Thải cốc chủ cần phải cân nhắc rõ ràng!

Lăng Tiếu lần nữa lên tiếng nói.

- Lăng... Lăng thành chủ không nên kích động, ta... Ta biết nên làm như thế nào rồi!

Thải Liên phải thỏa hiệp rồi.

Ở trước thực lực tuyệt đối, hết thảy đều là uổng công, Thải Liên không có lựa chọn.

Cuối cùng Thải Liên đem một quyển bản sao mỵ thuật huyền coogn trân quý nhiều năm đem ra, mặt khác còn có một chút cao giai linh thảo có tác dụng mỹ dung hộ phu đều giao cho nhị nữ.

Mị thuật huyền công đối với nhị nữ mà nói là cần nhất, có nó, hai người bọn họ đều không buồn khi không thể đem "Mị lực" phát huy đến cảnh giới cường đại nhất.

Nhị nữ thu được những cái này đương nhiên là mừng rỡ, nhưng mà Lăng Tiếu cũng không thỏa mãn.

- Thải cốc chủ, vừa mới rồi cái vũ đạo gì đó của các ngươi cũng đều dạy cho bọn họ đi, việc này liền coi như là xong!

Lăng Tiếu rất là tùy ý nói.

Trong lòng Thải Liên đều có chút muốn hộc máu, Diễm Vũ kia nhưng là một trận pháp, chỉ cần nữ tử đều vũ mị cùng nhau hợp luyện, có thể đem cao giai võ giả mê hoặc lại, đây nhưng là một trong trấn tông trận pháp của Đào Tình cốc bọn họ.

Yêu cầu này của Lăng Tiếu thật là để nàng cảm thấy vừa hận vừa không có đường chọn lựa.

Thải Liên đem khẩu quyết đồ giải của trận pháp kia đều giao đi, chỉ hi vọng đám người Lăng Tiếu nhanh chóng rời khỏi một chút.

Lăng Tiếu cảm thấy chính mình cũng không phải là người có lòng tham không đáy, cho nên đối với Thải Liên nói một tiếng:

- Nếu như Thải cốc chủ có thành ý như vậy, ta liền thay bọn họ nhận lấy, sau này Đào Tình cốc chính là đồng minh của Phong Vân thành chúng ta, tùy thời hoan nghênh Thải cốc chủ đến làm khách, không cần tiễn!

Võ giả lui tới cưỡi lên linh thú của mình đang tiêu sái chạy đi, rất nhiều võ giả cầm lấy linh vật mà chính mình không dùng đến tụ tập ở chỗ lẻ tẻ bán ra, người lui tới giao dịch cũng là có chút nhiều, hai bên quan đạo từng gian thương phố hỏa bạo, đều có khách hàng đnag mặc cả giá cả.

Khách sạn tửu lâu lại càng bạo mãn dị thường, tựa hồ đều hiển lộ ra có chút đông đúc.

Ở trong cảnh tượng náo nhiệt như vậy, rất nhiều võ giả đều không có phát sinh bất kỳ xung đột, trong lúc đi lại cũng vô cùng ước thúc linh thú của mình.

Bởi vì trong thành sớm đã hạ mệnh lệnh cấm tư đấu, cũng không phải là ai cũng dễ dàng dám khiêu khíc uy nghiêm của phủ thành chủ.

Mà bình thường tất cả đều có thị vệ cường đại tuần canh, bọn họ từng người đều có khí thế bá đạo, sát khí nồng đậm lộ ra đặc biệt bưu hãn, kinh ngạc lòng người!

Đám người Lăng Tiếu trở lại bên ngoài Phong Vân thành, vừa mới đi tới cửa thành lập tức có người thủ hộ ngăn cản đường đi.

- Mỗi người thu một trăm hạ phẩm huyền tinh mới có thể vào thành!

Một gã Vương giai thủ vệ tiến lên nói.

- Ách... Vị huynh đệ này, ngươi nhưng biết ta là ai không?

Lăng Tiếu sờ sờ lỗ mũi, chỉ lấy chính mình nói.

Lăng Tiếu có chút buồn bực rồi, chính mình đường đường là thành chủ của Phong Vân thành, cư nhiên bị ngăn lại phải đóng thành phí, việc này nếu là truyền đi chỉ sợ sẽ bị mọi người cười đến rụng răng rồi.

Thủ vệ kia cười nói:

- Ta cũng mặc kệ ngươi là ai, ai không đóng thành phí, vậy vẫn không nên vào thành mới tốt!

- Lớn mật, ngươi cũng đã biệt hắn là thành chủ Lăng Tiếu thiếu gia, lại dám hỏi hắn phải đóng thành phí?

Ô Phục từ sau đi đến lớn tiếng nói.

Những thủ vệ kia cười rộ lên, nhìn dáng vẻ cũng không tin Lăng Tiếu là thành chủ của bọn hắn.

Tên thủ vệ kia quát trách nói:

- Nếu như hắn là thành chủ đại nhân, ta đây không phải là quân sư đại nhân sao, không có huyền tinh thì mau rời đi, kẻ giả mạo thành chủ giống như ngươi không có một ngàn cũng có tám trăm rồi, nếu tiếp tục không đi, vậy các ngươi không cần đi nữa.

Lăng Tiếu không còn lời nào để nói rồi, Ngọc Liệt Diễm cùng Vũ Mị Nương lại là cười đến vô cùng xinh đẹp.

Bọn họ một mực thấy nam nhân bá đạo này cũng có lúc không có đường lựa chọn.

Lúc Ô Phục đang muốn phát hỏa thì một gã võ giả có thực lực Thiên Tôn vội vã chạy lại đây quát trách nói:

- Mắt chó các ngươi bị mù rồi hả, nhìn thấy thành chủ đại nhân còn không hành lễ đi!

Nói xong, người tới kia đến trước mặt Lăng Tiếu, một gối quỳ xuống cung kính nói:

- Cung nghênh thành chủ trở về thành!

Lúc này đám thủ vệ đều trợn tròn mắt, bọn họ nào biết nho nhã công tử ở trước mắt thật sự là thành chủ đại nhân.

Bỗng nhiên, một mảnh hoa lạp, mấy chục tên thủ vệ kia đều quỳ xuống nói:

- Cung nghênh thành chủ trở về thành!

Tên thủ vệ vừa mới ngăn cản Lăng Tiếu không có quỳ xuống, nhưng mà hai chân càng không ngừng phát run rồi.

Uy danh của thành chủ ở chỗ này người nào mà không biết, người nào mà không hiểu.

Hắn bây giờ đắc tội thành chủ, còn sẽ có quả ngon để ăn sao?

- Lớn mật, ngươi còn không quỳ xuống cho ta!

Tên Thiên Tôn kia hổn hển mà quát lên.

Hắn thân làm chấp sự của thành vệ, đã sớm thấy qua hình dáng của Lăng Tiếu rồi, lúc Lăng Tiếu đi ra ngoài thành địa chiến hắn cũng xa xa nhìn thấy qua tư thế oai hùng của Lăng Tiếu, hắn đối với Lăng Tiếu nhưng là hết sức sùng bái.

Hôm nay thủ hạ mà mình quản lý không chỉ không có nhận ra thân phận của Lăng Tiếu, còn dám đối với Lăng Tiếu bất kính, có thể để cho hắn không giận sao!

- Xin... Xin thứ lỗi thành chủ đại nhân!

Tên Vương giai kia hai chân mềm nhũn hướng về phía Lăng Tiếu nặng nề quỳ xuống cầu xin tha thứ nói.

Lăng Tiếu cười nhạt nói:

- Quên đi, đều đứng lên đi, chính cái gọi là không biết không có tội, các ngươi tận trung chức vụ là chuyện tốt!

Nói xong hắn còn vỗ vỗ bả vai của thủ vệ kia, lúc này mới dẫn mấy người ở phía sau cùng đi vào thành.

Một đám thủ vệ đều còn đang trong sững sờ, tên thủ vệ kia bị Lăng Tiếu vỗ vai đột nhiên cười to lên:

- Thành... Thành chủ hắn... Hắn vỗ vai của ta, hắn không có trách tội ta, ha ha... Thành chủ đại nhân thật tốt!

- Đúng a, ta còn cho là thành chủ đại nhân sẽ đem ngươi giết chết rồi, không nghĩ tới thành chủ đại nhân lại dễ nói như vậy, thật không giống như là truyền ngôn kia, một bước giết một người!

- Có thể thành chủ đối đãi với địch nhân sát phạt quả quyết, đối đãi với người của mình thì lại rất tốt đi!

- Ừ, hẳn là như vậy, thành chủ đại nhân thật trẻ tuổi, thật dễ nói chuyện.

- Các ngươi những con thỏ này, sau này nếu là tiếp tục không nhận ra thành chủ, ta phế các ngươi!

Tên Thiên Tôn kia đối với thủ hạ của mình hét lớn.

- Vâng, chúng ta đều sẽ không quên bộ dáng của thành chủ đại nhân!

Những tên thủ vệ kia tập thể ứng nói.

- Ừ, biết là tốt rồi, thành chủ đại nhân xác thật là một người tốt!

Tên Thiên Tôn kia lộ ra một nụ cười thật thà phát ra từ nội tâm chân thành nói.

Đám người Lăng Tiếu đã đi ra, cũng không quá để ý tới lời nói của bọn họ.

Nếu là để Lăng Tiếu nghe được, hắn chỉ sợ sẽ đen mặt mắng lớn:

- Ai bảo các ngươi loạn phát thẻ người tốt thế!

Tuy nói hắn một mực cảm thấy mình là một người thiện lương thuần khiết, nhưng mà hắn cũng không nhận mình là một người tốt!

Bình thường người tốt đều sẽ không có kết cục tốt gì đáng nói!

Ngọc Liệt Diễm cùng Vũ Mị Nương rốt cuộc biết được thân phận chân chính của Lăng Tiếu, bọn họ đều là vô cùng hiếu kỳ, Lăng Tiếu lại chính mình chiếm thành làm vương, mà không phải là gia nhập vào trong những đại thế lực kia làm chân truyền đệ tử, cố gắng tu luyện?

Bởi vì trong ý nghĩ của bọn họ, vẹn vẹn chỉ là một cái thành chủ khởi lên phong quang, trên thực tế không thể so được với những chân truyền đệ tử hoặc là trưởng lão ở trong đại tông đại tộc càng thêm thực quyền.

Kỳ thật, chủ yếu vẫn là không biết dã tâm của Lăng Tiếu mà thôi.

Ngày sau bọn họ đều biết hành động của Lăng Tiếu, cũng hiểu Lăng Tiếu vì sao sẽ độc chiếm một chỗ rồi.

- Đỗ trưởng lão, ngươi nhìn chỗ này còn cảm thấy hài lòng hay không?

Lăng Tiếu đối với Đỗ Thiết ở bên cạnh hỏi.

Đỗ Thiết nhẹ gật đầu ứng nói:

- Dù so với những đại thành trì nổi tiếng kia còn kém một chút, nhưng mà còn có không gian phát triển, nhìn dòng người ở chỗ này, ngày sau muốn phát triển thành thành trì sánh với với những đại thành trì kia cũng không phải là vấn đề.

- Đây ta đương nhiên biết, chẳng lẽ ngươi chỉ thấy điểm này thô sao?

Lăng Tiếu phản hỏi.

Đỗ Thiết trong lúc nhất thời không sờ tới được, hắn không rõ Lăng Tiếu rốt cuộc muốn hỏi cái gì.

Tống Minh Hoa ở một bên nói:

- Lăng thiếu là nói, dong binh lui tới chỗ này số lượng cực nhiều, binh khí mà bọn họ cần mua số lượng khẳng định cũng đặc biệt nhiều, Thiết ca ngươi muốn trọn chấn uy vọng, ở chỗ này tuyệt đối là chuyện dễ dàng!

- Ha hả, vẫn là Hoa đại tỷ nhìn đến minh bạch, bất kỳ một gã Luyện dược sư hoặc Luyện khí sư nào, bọn họ tiến hành chức nghiệp của mình, luyện chế ra đan dược tốt hoặc chế tạo ra binh khí tốt, ai không muốn đem chúng nó dùng đến chỗ tốt, đem chúng nó lưu truyền ra ngoài, danh dương tứ phương, ta nghĩ Đỗ trưởng lão ngươi cũng không hi vọng binh khí mà chính mình chế tạo không có người biết tên, không có người sử dụng đi!

Lăng Tiếu cười mỉm nói.

- Đỗ Thiết ta năm ấy hào xưng "Thiết thủ", binh khí chế tạo ra sao lại không ai dùng, đây tuyệt đối là không thể nào!

Đỗ Thiết có chút bất phẫn nói.

- Binh khí dù khá hơn nữa nếu không có người mua sử dụng, không có ai tuyên truyền cũng là không được gì, lão Đỗ a, thiếu gia chỉ muốn cho ngươi biết, vũ đài của Phong Vân thành chúng ta để cho ngươi tha hồ thi triển, nhưng chớ để hắn thất vọng mới tốt!

Ô Phục từ bên cạnh nói.

- Thiếu gia ngươi đại khái có thể yên tâm, Đỗ Thiết ta nếu đi theo ngươi liền tuyệt đối sẽ làm tốt phận sự của mình.

Đỗ Thiết vỗ ngực ứng nói.

- Ha hả, vậy thì tốt, binh khí của Phong Vân thành chúng ta liền trông cậy vào ngươi, mà phương diện đan dược cũng phải dựa vào Ô trưởng lão.

Lăng Tiếu vui vẻ cười nói.

Hôm nay cao giai đại sư luyện đan luyện khí đều tìm được rồi, có thể tạm thời giải quyết cung ứng cho phách mại hội, hắn là có thể buông tay an tâm tu luyện rồi.

Tuy nói thực lực hôm nay của hắn pử nêm trong Trung vực cũng thuộc về hàng ngũ cao thủ, nhưng mà hắn lại không nhận mình là thiên hạ vô địch thủ.

Chính cái gọi là võ không có giới hạn, không tiến thì lui!

Hắn nhưng sẽ không liền thỏa mãn với hiện trạng như thế.

Trở lại trong thành, Lăng Tiếu lập tức để người an bài chỗ ở cho Ô Phục cùng vợ chồng Đỗ Thiết.

Ba người bọn họ đều là cường giả Đế giai, ở trong đại thế lực cũng là cấp bậc Thái tượng trưởng lão, Lăng Tiếu nhưng sẽ không chậm trễ.

Trước đó sớm đã lấy ra rất nhiều địa phương làm thành đát của thành chủ, ở chỗ sau cùng lại càng kiến tạo quỳnh lâu cung điện cổ phác điển nhã cung cấp cho một ít trưởng lão làm chỗ cư ngụ tu luyện.

Cùng lúc đó, Lăng Tiếu lại một lần nữa triệu tập trưởng lão ở bên trong phủ thành chủ, đem ba tên trưởng lão mới chiêu nạp đến giới thiệu.

Sau khi vợ chồng Đỗ Thiết nhìn thấy nhóm nhân mã này của phủ thành chủ đều là lộ ra vẻ chấn kinh, bọn họ lại thế nào sẽ nghĩ đến chỉ là trong một cái thành liền có mấy tên Huyền Đế, mà thực lực Thiên Tôn tựa hồ cũng không ít.

Trong lòng bọn họ đối với cách nhìn về Lăng Tiếu cao vài phần.

- Sau này Đỗ trưởng lão chính là luyện khí đại sư số một của Phong Vân thành chúng ta, mọi người cần cái binh khí gì có thể đi tìm hắn, điều kiện tiên quyết là các ngươi chính mình phải chuẩn bị tài liệu.

Sau khi Lăng Tiếu giới thiệu xong liền rất là tùy ý nói.

Những người khác tất cả đều là nhiệt tình chào hỏi phụ họa vài câu, sau đó tất cả đều tản mát đi.

Lăng Tiếu thì mang theo Ngọc Liệt Diễm cùng Vũ Mị Nương đi về phía trong đình viện được độc lập kiến tạo.

Đình viện này chiếm diện tích không nhỏ, kiến tạo không ít sương phòng, trong đó cảnh sắc bố trí cũng cực kỳ u nhã, tiểu cầu lưu thủy, hoa đàn linh thảo, thụ mộc thanh thông, đình hiên phượng các...

Chỗ đình viện này chính là hậu cung trọng địa của Lăng Tiếu, nữ nhân của hắn đều ở trong này an cư tu luyện.

Lúc vừa nới đến gần chỗ này liền có từng trận thư nhã âm khúc giống như thanh tuyền lưu thủy, bách điểu tranh minh đang phóng ra bốn phía.

Âm phù tâm tình vui vẻ kia tựa hồ có thể rửa sạch phiền não cùng không thoải mái của mọi người.

- Tiếng đàn thật dễ nghe, người đánh đàn nhất định là một vị tuyệt thế mỹ nhân!

Ngọc Liệt Diễm không nhịn được kinh tán nói.

- Ha hả, vì sao lại nói như vậy?

Lăng Tiếu cười mỉm hỏi ngược lại.

- Tính tình của ngươi ta còn không biết sao? Nữ nhân bình thường có thể nhập vào mắt của ngươi mới là lạ chứ?

Ngọc Liệt Diễm liếc mắt nhìn Lăng Tiếu một cái nói.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 6.5 /10 từ 2 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status