Thần khống thiên hạ

Chương 1341: Phong Thanh Duyên ra tay


Nếu là võ giả bình thường thì không phát hiện nơi này có dị trạng gì cả, bởi vì một tầng không gian chi lực đã sớm bao phủ địa phương mấy vạn dặm chung quanh vào trong, hình thành thế giới độc lập.

Sử Nhất Đao cùng Chương Cuồng đều có thực lực Thánh giai, bọn họ dù không cách nào nhìn thấu không gian thấy tình huống của Tiếu Ngạo Cung, thế nhưng mà lại có thể cảm giác được dao động không gian, cho nên bọn họ mới không có dài dòng mà trực tiếp tấn công Tiếu Ngạo Cung.

Hai người đang chuẩn bị động thủ thì mười đạo nhân ảnh từ nơi hẻo lánh quát lên.

- Các ngươi là người phương nào, chỗ này bị phong tỏa, lập tức cút đi.

Mười người này là Thiên Tôn cùng Địa Hoàng, cũng là người của Tiếu Ngạo Cung, bọn họ sở dĩ xuất hiện ở đây đều bởi vì ở chỗ này có một truyền thâu trận, bọn họ phải luân phiên phái người thủ vững.

Vị trí truyền thâu trận này tuyệt đối không thể cho người ta tới gần..

- Một đám chuột mà dám thét to gọi nhỏ, chết đi cho ta!

Sử Nhất Đao còn không ra tay, Chương Cuồng đã quát to lên, thuận tay đánh ra một chưởng và hắc quang cuồn cuộn.

Mười thủ hạ của Tiếu Ngạo Cung dường như chỉ thấy tia chớp lóe lên, mười đầu người biến mất không thấy tung tích, mười thi thể không đầu lúc này nằm xuống đất.

Trong Tiếu Ngạo Cung cũng có người phát hiện ra dị trạng ở bên ngoài.

Hàn Khai từ trong phòng bay ra ngoài, ánh mắt mang theo lửa nóng.

Phong Nha cũng từ trong phòng bay ra ngoài, trong ánh mắt lệ khí nồng đậm.

- Toàn bộ tông giới bị, có địch thủ tấn công!

Phong Nha đã cảm ứng được năng lượng đặc tính giống như hắn đang dao động, hắn có thể khẳng định người bên ngoài chính Hắc Ma Môn không nghi ngờ.

Giọng của hắn vừa dứt, từng tiếng nổ "Oanh long" vang vọng.

Tất cả mọi người trong Tiếu Ngạo Cung phát hiện không gian chung quanh xuất hiện gợn sóng, nhưng mà dao động nhanh chóng khôi phục lại bình thường.

Bên ngoài Tiếu Ngạo Cung, Sử Nhất Đao cùng Chương Cuồng hiện ra thần sắc kinh hãi.

Một kích vừa rồi là do Sử Nhất Đao đánh ra, dùng thực lực Thánh giả thấp giai của hắn lại không cách nào chém tan cấm chế không gian này đúng là vượt qua ngoài ý nghĩ của hắn.

- Môn chủ đã nói lão phong tử chỉ là mới vào Thánh giả, mà chỗ dựa lớn nhất của chúng là Địa Liệt Viêm Hổ bát giai trung giai, thế nhưng mà linh thú cho dù có biến hóa cũng không thể dùng lực lượng không gian nha, hắn là trong đây còn có Thánh giả nào khác hay sao?

Sử Nhất Đao nói.

Đại khái cấm chế không gian càng kiên cố, đại biểu người bày ra cấm chế không gian này càng mạnh, Tiếu Ngạo Cung có không gian chi địa không bị Nhất Đao chém rách, vậy nói rõ thực lực người bày ra cấm chế không gian này mạnh thế nào?

Cho nên Sử Nhất Đao mới kinh hãi.

- Bất kể thế nào thì đã tới rồi, bọn chúng cũng có phát hiện, ta cũng không tin chúng ta hợp lực lại cũng không phá được không gian này!

Chương Cuồng lúc này tự tin nói ra.

Hai người cũng không chút do dự, hai người đồng loạt dùng lực lượng mạnh nhất đánh ra, Thánh giả giai toàn lực xuất chiêu thì không gian chung quanh đều bị ản hưởng, càng không dừng dao động lắc lư, hắc mang đáng sợ bao phủ không trung.

Oanh long oanh long!

Người trong Tiếu Ngạo Cung không ngừng kinh hãi nhìn qua bên ngoài, loại cảm giác áp lực đáng sợ này chẳng khác gì địa chấn cấp mười, âm thanh chấn động to lớn giống như tận thế.

- Này... Đang xảy ra chuyện gì, chẳng lẽ cửa cung bị hủy?.

- Không thể nào đâu, chung quanh có cấm chế không gian do hộ tông trưởng lão bố trí, mặc cường địch mạnh thế nào cũng không có phát được, mọi người đang lo sợ nhưng cũng chuẩn bị nghênh địch.

- Đúng vậy, tất cả mọi người chuẩn bị nghênh địch, có cung chủ ở đây không có gì đâu.

- Có cung chủ ở đây chúng ta có thể yên tâm đánh trận!

Người trong Tiếu Ngạo Cung trải qua khảo nghiệm trung thành tầng tầng mới vào được trong nội cung, ngày nay Tiếu Ngạo Cung vừa mới khai tông đã gặp phải biến cố, thời khắc nguy cơ chân chính thì lòng trung thành của bọn họ cũng bộc phát ra ngoài.

Bọn họ lúc này sùng bái Lăng Tiếu đã tới mức mù quáng, chẳng khác gì tín ngưỡng thần linh trong lòng, tuyệt đối sẽ không bởi vì cường địch tấn công mà sinh ra dị tâm.

Bên ngoài Tiếu Ngạo Cung, Sử Nhất Đao cùng Chương Cuồng vẫn không ngừng oanh kích không gian chi địa.

Nhưng mà bọn họ đánh mãi vẫn không cách nào phá tan cấm chế không gian ở đây.

Trong nội tâm của bọn họ sinh ra từng tầng chấn động mạnh mẽ, bọn họ liên thủ hợp kích cho dù là cấm chế không gian của Thánh giả trung giai cũng có thể đánh tan ngay được.

Nhưng mà bây giờ thì sao? Cấm chế không gian chỉ rung động chứ không có sụp đổ gì cả, cũng đại biểu người bố trí cấm chế không gian này là siêu cấp cường giả tuyệt đối của trung vực rồi.

Bọn họ lúc này suy nghĩ:

- Rốt cuộc là ai bố trí cấm chế không gian thế này đây, chẳng lẽ một thế lực nho nhỏ còn có cao thủ Thánh giả trung giai đỉnh phong, thậm chí là Thánh giả cao giai hay sao?

- Thật lớn gan chó, không ngờ dám phá hoại Tiếu Ngạo Cung chúng ta!

Phong Nha lúc quát lên một tiếng điên cuồng.

Người trong Tiếu Ngạo Cung từ trong truyền thâu trận đi ra ngoài, Phong Nha là người đầu tiên tấn công Sử Nhất Đao cùng Chương Cuồng.

Hắn đã nghe theo lệnh của Lăng Tiếu, đã lấy Tiếu Ngạo Cung làm nhà của mình, hôm nay người ta lấn tới trên đầu tông môn, hắn bây giờ tức giận rất lớn, hắn muốn giết người uống máu mới tiết được mối hận trong lòng của mình ra ngoài!

Phong Nha cũng mặc kệ người tới là ai, lập tức ra tay với Sử Nhất Đao cùng Chương Cuồng ngay, hai đầu phong ma cực lớn xuyên qua không trung gào thét xông qua phía hai người này, năng lượng cường hãn đủ để hủy thiên diệt địa.

Sử Nhất Đao cùng Chương Cuồng không có đình chỉ công kích, đồng thời quay người lại xuất chiêu oanh chết hai đầu phong ma đang bay tới này.

Năng lượng cường đại chấn đắc không gian chung quanh biến hóa dữ dội, nếu như có võ gia ở trong phạm vi không gian chấn động chắc chắn sẽ bị đánh thành tro bụi.

Sau khi năng lượng dao động tiêu tán thì Sử Nhất Đao vân đứng nguyên tại chỗ không có động chút nào cả, ngược lại là Chương Cuồng lui ra phía sau không ít.

Bởi vậy có thể thấy thực lực của Sử Nhất Đao đã yên ổn vượt qua Phong Nha, mà Chương Cuồng có khả năng còn yếu hơn Phong Nha vài phần, nhưng mà vừa rồi do hắn vội vàng ứng chiếu, nếu thực chiến thì thắng thua là năm năm cho hai bên.

- Tốt, quả nhiên là lão phong tử ngươi mà!

Sử Nhất Đao nhìn chằm chằm vào Phong Nha, lộ ra sát ý nồng đậm quát lớn.

Phong Nha hôm nay tướng mạo trẻ hơn rất nhiều, có thể thoáng cái nhận ra hắn không có nhiều người lắm, hôm nay có người nhận ra hắn thì hắn cũng lạ lùng nhìn qua người này, hắn chần chờ một chút mới nói:

- Sử Nhất Đao, không nghĩ lại là ngươi!

- Ha ha, không nghĩ đến ngươi còn có thể nhận ra tay, không tệ không tệ... hai huynh đệ chúng ta mấy ngàn năm qua không có gặp nhau a, không nghĩ đến ngươi còn không có chết, đúng là mạng lớn mà.

Sử Nhất Đao đối diện Phong Nha tươi cười âm tàn.

Lúc đó Phong Nha bị cho ăn Phong Ma Đan thì Sử Nhất Đao cũng biết rõ, điểm này Hắc Ma đã nói cho hắn nghe qua rồi.

Hắn thật không nghĩ tới Phong Nha rõ bởi vì vậy nhân họa đắc phúc thành tựu Thánh giả, thật sự là ngoài ý liệu của hắn.

Phong Nha lúc này sắc mặt âm trầm.

- Ngươi là tên phản đồ, hôm nay ta sẽ bầm thây ngươi thành vạn đoạn.

Nhớ tới kẻ phản bội năm đó, bắt cứ kẻ nào cũng khiến Tàn Báo, Phong Nha hận thấu xương, hôm nay cừu nhân gặp mặt đặc biệt đỏ mắt.

Trên người Phong Nha có mấy chục cân vạn năm huyền thiết đột nhiên vươn dài, giống như con nhện tám chân đồng thời vũ động.

Mỗi một sợi vạn năm huyền thiết vô cùng cứng rắn, chúng giống như những con rắn điên cuồng quét qua phía Sử Nhất Đao cùng Chương Cuồng.

Sưu sưu!

Vạn năm hàn thiết không ngừng vang vọng leng keng trong gió, vang lên tiếng nổ vui tai.

- Không ngờ có gan lấy một địch hai, nhưng mà ngươi không đủ tư cách này, để ta tiễn đưa ngươi đi gặp lão môn chủ nha. Tin tưởng hắn ở dưới địa ngục rất nhớ hảo huynh đệ như ngươi đấy!

Sử Nhất Đao lộ ra ý khinh thường, trong tay của hắn cầm cây búa quỷ dị, hắn huy động cây búa và từng đạo cương phong quét qua ngăn cản vạn năm huyền thiết.

Sử Nhất Đao cùng Phong Nha hỗn chiến với nhau, Chương Cuồng lại không có nhàn rỗi, hắn phát hiện đám người Hắc Ma Môn và người của Tiếu Ngạo Cung đang hỗn chiến với nhau.

- Lão Sử, ngươi tiêu diệt hắn đi, ta qua tiêu diệt đám tiểu tử này đã!

Chương Cuồng nói một tiếng, hắn hóa thành hắc quang bay thẳng qua đám người bên này.

Đáng tiếc lúc hắn còn chưa lao tới nơi thì có một đạo thân ảnh đã ngăn cản trước người của hắn, lúc này hương thơm phiêu tán ra chung quanh.

Thân ảnh uyển chuyển này chính là Phong Thanh Duyên vừa từ trong Tiếu Ngạo Cung đi ra ngoài.

Chương Cuồng nhìn thấy Phong Thanh Duyên thì trên mặt hiện ra thần sắc kinh diễm, ngay lập tức trong đôi mắt già nua bắn ra tinh quang, bởi vì hắn cảm thấy mình không nhìn thấu nữ nhân này, hơn nữa nàng cho hắn cảm giác áp bách.

- Ngươi tự sát đi, miễn cho ta bị bẩn tay!

Phong Thanh Duyên lúc này gương mặt đạm mạc nói một câu, lực lượng Thánh giai từ từ tăng lên.

Bốn phía lập tức có cuồng phong loạn vũ, cây cối hoa cỏ chung quanh bị cuồng phong bứng cả rễ lên.

Chương Cuồng lui trăm mét, trên gương mặt của hắn hiện ra thần sắc kinh hãi.

- Thánh... Thánh giả trung giai, ngươi... Ngươi chính là Phong gia Phong Thanh Duyên?

Phong Thanh Duyên thân là lão tổ của Phong gia, là nữ cường nhân hiếm thấy trong thế hệ trước, nàng vừa động thì phong chi lực đã khuếch tán ra chung quanh.

Từ phong đặc tính của nàng mà phân tích, Chương Cuồng tìm tòi tư liệu trong trí nhớ của mình cũng chỉ có Phong gia Phong Thanh Duyên mới có năng lực này.

Hắn không rõ vì sao Phong Thanh Duyên lại xuất hiện ở chỗ này, hơn nữa thực lực còn mạnh hơn tưởng tượng của người ta nhiều lắm, hắn không cách nào động thủ được.

- Đã biết rõ danh hiệu của ta, vậy ngươi còn không tự sát đi, còn chờ ta động thủ với ngươi sao?

Phong Thanh Duyên nói một câu.

Không thể không nói Phong Thanh Duyên nhìn qua dáng người yểu điệu, thế nhưng mà nàng bây giờ bày ra thực lực và khí tràng bá đạo khiến người ta cảm thấy bạo lực.

- Phong Thanh Duyên, Phong gia các ngươi không nên nhúng tay vào vũng nước đục này, chẳng lẽ Phong gia các ngươi không sợ Hắc Ma Môn báo thù sao?

Chương Cuồng không dám loạn động, hắn biết rõ tốc độ của Phong gia quá nhanh, đối chiến thì hắn thua nhiều thắng ít, chỉ có thể dùng thế lực áp chế Phong Thanh Duyên, hy vọng nàng biết khó mà lui.

- Hắc Ma Môn thì như thế nào, chỉ cần giết sạch các ngươi, Hắc Ma chưa hẳn biết là ai làm.

Phong Thanh Duyên nói.

- Hừ, ngươi đúng là quá xem trọng mình rồi!

Chương Cuồng biết rõ Phong Thanh Duyên muốn nhúng tay, hắn cũng sẽ không ngồi chờ chết, hắn hừ lạnh một tiếng, hắn gọi linh thú của mình ra.

Đây là Song Thủ Dạ Khuyển, toàn thân của nó ngâm đen và không có cọng lông nào cả, hai cái chân trước to lớn, nó nhe răng sắc bén đầy khát máu, nước miếng không ngừng chảy dài, trong ánh mát tràn ngấp sát khí hung tàn.

Đạt tới bát giai cũng không phải linh thú này cũng biến hóa thành hình người, mà Song Thủ Dạ Khuyển này là loại không biến thành hình người, bọn chúng cảm thấy bản thể càng dễ dùng hơn.

- Dạ Khuyển, giúp ta giết nữ này này!

Chương Cuồng nói xong trong tay xuất hienj một thanh liêm đao.

Bá bá!

Chương Cuồng xuất tay rất mạnh, trên liêm đao của hắn không ngừng có hào quang bắn ra ngoài, trong nháy mắt chém phá không gian tới gần Phong Thanh Duyên.

Lúc này từng đạo đao cương không ngừng chém lên người Phong Thanh Duyên, đáng tiếc đây chỉ là tàn ảnh của nàng.

Chương Cuồng sớm đoán được Phong Thanh Duyên không có khả năng dễ dàng trúng chiêu như vậy, Dạ Khuyển bên cạnh hắn khứu giác trời sinh linh mẫn, trong nháy mắt nó đã cảm ứng được phương hướng của Phong Thanh Duyên và tấn công qua.

- Linh thú rất tốt, phải bức bản thánh ra tay mới được!

Phong Thanh Duyên đã tức giận và xuất chiêu.

Cụ Phong Thao Đào!

Bên cạnh nàng có từng cơn gió lốc khổng lồ hiện ra, lúc này tiếng gió lốc gào thét như biển gầm, cho người ta cảm giác sợ hãi.

Cho dù là kẻ nào, thực lực lên cao cần tích lũy thực lực và cảm ngộ thiên địa thạt cao sâu và to lớn, tốc độ tiến giai của kẻ đó cũng chậm dần xuống.

Kỳ thật Lăng Tiếu ở tại Phong gia thấy Phong Thanh Duyên, khi đó nàng chỉ là Thánh giả thấp giai, còn chưa có đạt tới Thánh giả trung giai như bây giờ.

Sở dĩ nàng có thể trong vài năm ngắn ngủi như vậy tiến vào trung giai, đều bởi vì nàng đạt tới Thánh giả thời gian cũng không ngắn, tích lũy lực lượng đã xem như tràn đầy, hơn nữa trước đó nàng đã gặp qua Tà Đế mấy ngày, Tà Đế tự nhiên lợi dụng một ít thiên tài địa bảo trong Thiên Vực tăng thực lực của nàng lên.

Dựa vào thực lực của nàng hôm nay đối phó Chương Cuồng và Song Thủ Dạ Khuyển là có thừa.

Hai Thánh giả đại chiến kinh thiên động địa, không gian chung quanh chấn động không ngừng sụp xuống.

Cũng may bọn họ dần rời xa Tiếu Ngạo Cung, không có tạo thành ảnh hưởng quá lớn.

Thân làm cung chủ Lăng Tiếu cũng đã sớm theo người Tiếu Ngạo Cung dùng truyền thâu trận đi ra ngoài.

Vừa mới cử hành đại điển khai tông đã bị địch nhân tập kích, bọn họ tuyệt đối phải đánh một trận thật đẹp, như vậy sẽ đánh ra uy danh của Tiếu Ngạo Cung.

Sở dĩ Hàn Khai không có lập tức ra tay tham gia vào Thánh giả chi chiến đó là bởi vì hắn thủ bên cạnh Lăng Tiếu, hắn cũng không muốn để Lăng Tiếu có chút nguy hiểm nào.

Chính yếu nhất vẫn Phong Thanh Duyên ra tay, Hàn Khai cảm thấy nắm xương già của hắn không nên bạo lộ khi chưa tới then chốt, đợi đến chỗ mấu chốt cho bọn chúng một kích trí mạng đó mới là điểm chết người nhất.

Lăng Tiếu tổng cộng mang theo ba ngàn người ra chiến, người thực lực chưa đủ phải ở lại trong cung.

Hắn đi về phía truyền thâu trận, lập tức cảm giác được phương xa có nhiều khí tức đang ẩn nấp, dù khí tức của chúng rất nhỏ nhưng mà không thoát khỏi cảm ứng của Lăng Tiếu và Hàn Khai.

- Hàn lão, chiến đấu giao cho chúng ta, chỉ có trải qua chiến đấu thì bọn họ mới trưởng thành được, ngươi lưu thủ ở đây, không nên bị phá hư cửa cung là được.

Lăng Tiếu nhìn Hàn Khai thì thầm một câu.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 6.5 /10 từ 2 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status