Thần khống thiên hạ

Chương 310: Bái Nhập Dược Phong​


Linh thảo rơi vào trong dược đỉnh lập tức khô lại, vài giọt dược lực tinh hoa bị đề luyện ra.

Động tác của Lăng Tiếu không dừng lại chút nào, cầm một góc linh dược trên bàn ném vào trong dược đỉnh.

Rất nhanh trong đại điện tràn ngập mùi thuốc.

- Nam Cung lão đầu, tiểu tử này thật sự là Luyện dược sư!

Phong chủ Luyện Khí Phong có quan hệ tốt nhất với Nam Cung Thường Nhạc lên tiếng nói.

Nam Cung Thường Nhạc trùng trùng điệp điệp gật đầu đáp:

- Chỉ nhìn thủ pháp khống hỏa của hắn thì tuyệt đối không phải nhất phẩm Luyện dược sư bình thường có thể so sánh được, tiểu tử này mới bao nhiêu ah, cho dù hắn không đạt tới nhị phẩm ta cũng nhất định phải thu,thiên phú luyện đan của hắn còn khủng bố hơn ta vài lần, lúc trước ta lớn như hắn mới miễn cưỡng đạt tới nhất phẩm Luyện dược sư mà thôi.

Chúng trưởng lão nhìn qua Lăng Tiếu đang luyện đan, thần sắc phức tạp, cũng không biết bọn họ suy nghĩ gì.

Nửa canh giờ sau, hai tay của Lăng Tiếu áp vào nhau, hét lớn một tiếng:

- Ngưng cho ta!

Bồng!

Dược đỉnh xuất hiện tiếng lộp bộp, tiếng tuy nhỏ nhưng trong đại điện yên tĩnh thì nó rất được chú ý.

- Hô, đan thành, thỉnh chúng trưởng lão xem qua!

Lăng Tiếu dùng tay lau mồ hôi trên trán, sau đó nhìn qua tám viên đan dược trong dược đỉnh.

Tại sao là tám khỏa đan dược, mà không phải mười khỏa?

Đó là do Lăng Tiếu cố ý gây nên, hắn hiện tại cũng không muốn người ta biết tỷ lệ thành đan của hắn là trăm phần trăm, bằng không thì người khác chỉ sợ sẽ đối đãi hắn như quái vật.

Mặc dù một lần luyện thành tám khỏa, nhưng mà cũng đủ làm mọi người ở đây phải hoảng sợ rồi, nhất là Luyện dược sư Nam Cung Thường Nhạc.

Hắn tiếp nhận đan dược của Lăng Tiếu, xem tỷ lệ và ngửi hương vị, sắc mặt vui mừng hiện trên mặt.

- Tốt... Đan dược tốt, người rất tốt ah, về sau ngươi chính là đệ tử Dược Phong.

Nam Cung Thường Nhạc nhìn Lăng Tiếu khen không dứt miệng.

- Đồ nhi Lăng Tiếu bái kiến sư phó!

Lăng Tiếu thừa cơ quỳ hành lễ trước mặt Nam Cung Thường Nhạc.

Chuyện này làm vài tên trưởng lão muốn thu Lăng Tiếu làm đồ đệ sắc mặt biến thành khó coi, nhất là Mộc Hòe sắc mặt như sắp khóc

Thuộc tính tinh khiết có thể đạt tới 70% xưng là thiên tài, mà đạt tới 80% xưng là tuyệt đỉnh thiên tài, như vậy đạt tới 90% có thể coi là thiên tài nghịch thiên, về phần đạt tới trăm phần trăm hoàn toàn có thể xưng là yêu nghiệt.

Thuộc tính tinh khiết đạt tới trăm phần trăm cơ hồ là mấy trăm năm thậm chí là ngàn năm khó gặp được một người, mà trước mặt có một kẻ như vậy, đáng tiếc lại không phải đồ đệ của hắn, hắn chịu sao nổi?

Đây quả thực còn khó chịu hơn cả lão bà bị đoạt.

Thế nhưng mà người ta đã bái sư rồi, còn không biết xấu hổ đi cướp người sao?

- Tốt, nếu Lăng Tiếu bái vào Dược Phong, là đệ tử Dược Phong, nhưng mà luyện đan không được sơ sẩy luyện công!

Vân Hùng giảng hòa nói ra.

- Dạ tông chủ, đệ tử nhớ kĩ!

Lăng Tiếu đáp.

- Tốt, đều tán đi!

Vân Hùng thật sự không ngờ có kết quả như vậy, đám trưởng lão sắc mặt xanh mét, cũng không hề có ý định thương nghị cái gì, lúc này phất tay tan họp.

- Đi thôi, theo ta quay về Dược Phong đi!

Nam Cung Thường Nhạc phi thường hiền lành nhìn Lăng Tiếu nói.

Dược Phong tương đối ít đệ tử, đều bởi vì muốn trở thành một gã Luyện dược sư điều kiện phi thường hà khắc, thiên phú cực kỳ quan trọng.

Năm nay có thể tìm được một gã đệ tử thiên tài quá khó, Nam Cung Thường Nhạc cực kỳ thoả mãn, bây giờ có được một đệ tử thiên phú xuất chúng hắn càng vui vẻ, điều này có thể nói hắn không mừng như điên sao?

Lăng Tiếu hành lễ với mọi người, lại lườm Vân Mộng Kỳ, dứt khoát theo Nam Cung Thường Nhạc rời khỏi.

- Thật không biết nên hình dung tiểu tử này thế nào, chỉ hy vọng hắn lựa chọn con đường này chính xác.

Trong lòng Vân Hùng suy nghĩ mà cảm khái. Kỳ thật trong lòng hắn vẫn hy vọng Lăng Tiếu chuyên tâm tu luyện võ đạo càng nhiều càng tốt, nhưng mà việc đã đến nước này, hắn cũng chỉ có thể tùy theo.

...

Một ngày sau trên ngọn núi đầy linh khí.

- Lão đại, thì ra ngươi là nhị phẩm Luyện dược sư ah, ngươi quá không có phúc hậu, không ngờ chẳng sớm nói với ta biết.

Hoa Hiểu Quế vẻ mặt sùng bái nhìn qua Lăng Tiếu.

Hắn vừa được thu vào Dược Phong, lại phát hiện Lăng Tiếu đã đi trước tới nơi này, hôm nay mới biết được Lăng Tiếu còn là Luyện dược sư, hơn nữa đã đạt tới nhị phẩm.

Lăng Tiếu cười cười nói:

- Ngươi không có hỏi qua ta, ta đâu cần phải nói, hơn nữa ta sợ nói ra ngươi sẽ bị đả kích lớn, lão đại suy nghĩ thay ngươi đấy.

- Nhìn ngươi nói về sau chúng ta là đồng môn sư huynh đệ, lão đại ngươi có thể chiếu cố ta nha.

Hoa Hiểu Quế cực kỳ nịnh nọt nói.

Hôm nay Lăng Tiếu không còn là trước kia, trước kia không biết Lăng Tiếu là Luyện dược sư, hắn thường lấy mình là nhất phẩm Luyện dược sư ra khoe khoang trước mặt Lăng Tiếu. Nhưng mà bây giờ cho dù bây giờ luyện dược đều kém xa Lăng Tiếu, trong lòng của hắn có tự ti.

Lăng Tiếu vỗ vỗ vai Hoa Hiểu Quế nói

- Tiểu quy, ngươi thiên phú không dưới ta, chỉ cần ngươi chịu cố gắng, một ngày nào đó sẽ vượt qua ta.

- Lão đại, ta biết rõ ngươi là đang an ủi ta, nhưng mà vì ước hẹn ba năm, ta nhất định có thể trở thành Tam phẩm Luyện dược sư!

Hoa Hiểu Quế nắm chặt nắm đấm tràn ngập tin tưởng nói.

- Ân, vậy mới đúng mà, nhưng mà ngươi bây giờ nhiệm vụ thiết yếu chính là đột phá Huyền Sĩ giai, bằng không ngươi muốn trở thành nhị phẩm Luyện dược sư cũng khó khăn!

Lăng Tiếu gật đầu đáp.

- Ta đây cũng biết, lão gia tử nhà ta cũng thưởng lải nhãi, nói nhất định phải đột phá đến Huyền Sĩ chuyển hóa thuộc tính sau đó mới có thể luyện chế đan dược nhị phẩm, nhưng mà bây giờ ta chỉ là Huyền Giả trung giai, hơn nữa còn ăn đan dược lên cấp, muốn ta trong ngắn hạn đột phá đến Huyền Sĩ giai nói dễ vậy sao ah!

Hoa Hiểu Quế buồn rầu nói.

Lăng Tiếu nhìn qua Hoa Hiểu Quế vẻ mặt đắng chát, trong nội tâm hơi động một chút.

Hắn sớm xem Hoa Hiểu Quế là huynh đệ, tiểu tử này thực lực tuy kém một ít, nhưng mà rất giảng nghĩa khí, điểm này ở Tử Thiên Thành Lăng Tiếu đã biết rõ.

- Ngươi đã là huynh đệ Lăng Tiếu ta, ta sẽ giúp ngươi một chút.

Lăng Tiếu âm thầm quyết tâm.

Quyết tâm ngày sau giúp Hoa Hiểu Quế trở thành cao phẩm Luyện dược sư được người ta kính nể, còn sau này tạm thời không nói.

- Tiểu quy, ngươi phải chẳng nhận ta làm lão đại cả đời?

Lăng Tiếu phi thường nghiêm túc hỏi.

Hoa Hiểu Quế thấy Lăng Tiếu lần đàu tiên nghiêm túc như thế, lúc này cũng thu liễm tùy ý, nhìn Lăng Tiếu gật đầu nói

- Lão đại ngươi nói cái gì vậy, trên đường tới Tử Thiên Tông cũng chỉ có ngươi xem ta là bằng hữu, Hoa Hiểu Quế ta mặc dù không có năng lực gì, nhưng mà ta chưa từng bán huynh đệ, lão đại ngươi vĩnh viễn là lão đại của ta, cho dù ngươi cầm dao đâm ta, ta cũng không nhíu mày.

- Tốt, hảo huynh đệ, về sau ngươi là huynh đệ của Lăng Tiếu ta!
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 6.5 /10 từ 2 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status