Thần tọa

Chương 113: Long thế gia (2)


Cường giả trong tiên đạo có thần thông không thể biết được. Ở ngoài ngàn dặm truyền lại âm thanh, đan dược chỉ là tiểu thuật, ngoài ra còn có rất nhiều lực lượng mà thường nhân không thể tưởng tượng.

- Nhất định là xảy ra chuyện gì mà ta không biết, bằng không tỷ tỷ cũng không có khả năng thay ta giải vây.

Trong nội tâm Long Đan Ny âm thầm suy đoán.

Lúc trước khi nàng quỳ xuống thì kinh sợ, nhưng vào lúc này đứng thẳng lên đã khôi phục lại cơ linh, hoạt bát của Thánh nữ Liệt Dương Tông.

Thủ đoạn của người trong tiên đạo quả thật là quá cao thâm mạt trắc, bất luận là võ giả võ đạo thập trọng nào ở trước mặt võ giả Luyện Khí cảnh đều nhỏ bé giống như con sâu cái kiến, Long Đan Ny cũng là như thế.

Câu hỏi cuối cùng như ma xui quỷ khiến của nàng giống như là liều lĩnh, nhưng kỳ thật là một loại thăm dò.

Chuyện Ngũ Lôi Phái chiếm cứ Liệt Dương Sơn đã đến tai Long thế gia, tất cả mọi người đều biết rõ, nàng chỉ sợ không thể tránh khỏi một trận trừng phạt nghiêm khắc.

Dù sao nếu như không đạt được Tuyệt học Thánh Hoàng, mà Liệt Dương Tông lại bị diệt ở trong tay Ngũ Lôi Phái, hành động của nàng ở Liệt Dương Sơn liền không có chút ý nghĩa nào. Ít nhất, tuyệt đối không tồn tại vấn đề khen thưởng.

"Tỷ tỷ" đối với điểm ấy không hề đề cập chút nào, cái này ngược lại khiến cho trong lòng Long Đan Ny càng khẳng định tất nhiên là có đại sự gì đó trên người mình.

Bằng không, không có khả năng bỏ qua cho mình.

Đột nhiên một ý niệm lướt qua trong đầu, Long Đan Ny chợt cả kinh:

- Chẳng lẽ là vị ở phía trên kia...

Trong lúc nhất thời buông tay xuống, không biết rõ là vui hay buồn.

......

Nói đi cũng phải nói lại.

Ngay tại lúc Long thế gia khua chiêng gõ trống, hoan hỉ tiễn Long Đan Ny tiến về phía Thần Tiêu Tông. Một chiếc xe ngựa trèo đèo lội suối, cũng đồng thời tiến về Sơn mạch Thần Tiêu.

- Chưởng môn, qua tòa núi này chính là cảnh nội của Hoàng triều Thánh Thụ, phía trước chính là thành Thang Cốc.

Triệu Nhân ở bên ngoài kêu lên.

- Ừ, trước tiên tìm khách sạn trong thành Thang Cốc ở lại đi.

Lâm Hi nói.

Sơn môn của Tông phái tiên đạo đều là chỗ vắng vẻ, người ở thưa thớt. Lâm Hi đối chiếu với Đại thế giới Tiên đạo, Thang Cốc chính là thành trì gần với Sơn mạch Thần Tiêu nhất.

Qua đỉnh núi này, tiến vào thành Thang Cốc, dòng người rộn ràng, qua lại như thoi đưa. Lâm Hi vừa mới vào thành lập tức cảm thấy địa phương này không đồng dạng.

- Thiết cốt kỳ!

Lâm Hi lắp bắp kinh hãi, binh sĩ hộ thành trong thành Thang Cốc mặc tiên y nội giáp, lại có tu vi Thiết Cốt kỳ!

Phải biết, ngay cả ở trong tông phái, đệ tử có tu vi Thiết Cốt kỳ cũng không nhiều lắm.

Lúc Lâm Hi nhìn vào Hoàng triều Thánh Thụ được đề cập trong Đại thế giới Tiên đạo.

Nói Hoàng triều Thánh Thụ là một trong bốn hoàng triều cường đại nhất trong thiên hạ.

Trên đại lục, chỉ có thế lực bảo tồn được võ phong nồng đậm của hoàng triều thượng cổ, có được hoàng triều thượng cỗ khí tượng mới có thể xưng là hoàng triều. Những thứ khác đều là vương triều, ví dụ như Vương triều Đại Lương, Vương triều Hàn Sương.

Trong Đại thế giới Tiên đạo đã từng đề cập, Hoàng triều Thánh Thụ là một trong bốn hoàng thất kế thừa di sản hoàng triều thượng cổ còn sót lại.

Lâm Hi xem qua Đại thế giới Tiên đạo nên biết rõ hoàng triều này rất cường thế, nhưng lúc chính thức nhìn thấy vẫn là chấn động không thôi.

- Trước tiên tìm khách sạn, tận lực không nên trêu chọc những binh lính này.

Lâm Hi nhíu mày nói.

Một sĩ binh hộ thành đương nhiên Lâm Hi không để vào trong mắt. Nhưng mà vì một sĩ binh mà dẫn phát đến đối kháng với cả hoàng triều, đó chính là ngu xuẩn.

Trêu chọc một hoàng triều thì phiền toái sẽ liên tục không ngừng. Đương nhiên nếu như phiền toái quấn thân, Lâm Hi cũng sẽ không sợ.

Xe ngựa cô lục xuyên qua cửa thành, thuận lợi đặt chân ở một khách sạn.

Sáng sớm, sương mù mịt mờ, ở trong thành Thang Cốc vẫn còn có rất nhiều người đang ngủ say.

Kèn kẹt!

Sát đường là một tấm cửa sổ đột nhiên mở ra, Lâm Hi từ chỗ đó lộ đầu ra ngoài.

- Không sai biệt lắm, trước tiên đi dò thám đường.

Thân hình Lâm Hi nhảy lên, nhẹ như báo, lập tức từ trong cửa sổ nhảy ra.

Khoảng cách tới lúc thế giới tiên đạo chiêu thu đệ tử còn có một thời gian ngắn. Lâm Hi chuẩn bị trước tiên đi đến chỗ của Thần Tiêu Tông nhìn một cái.

Hành động lần này Lâm Hi đã giao phó qua, lại để cho hai người Lý Thanh Linh cùng Triệu Nhân ở trong khách sạn, hắn một thân một mình tiến về phía trước, như vậy không có gánh nặng trên người cũng thuận tiện cho hành động.

- Đi!

Lâm Hi nhảy lên, phịch một tiếng đột ngột rơi trên mặt đất, trong chớp mắt hóa thành một điểm đen biến mất ở bầu trời, sau đó hướng về ngoài thành rời đi.

Thủ vệ của thành Thang Cốc có thể đối phó với võ giả bình thường cùng với hải tặc. Nhưng đối với cường giả võ đạo đỉnh phong thì không thể đề phòng. Cho dù là tường thành có cao tới đâu cũng không ngăn được cường giả loại này nhảy qua.

Lâm Hi cũng không cần đi qua cửa thành, trực tiếp nhảy lên, phóng qua tường thành, hướng về phía Đông Bắc rời đi.

Dựa theo địa đồ thế giới trong Đại thế giới Tiên đạo chỉ ra, Thần Tiêu Tông ngay tại phía Đông Bắc của thành Thang Cốc.

Ra khỏi thành Thang Cốc, mặt đất gập ghềnh, địa hình càng ngày càng nghiêng, con đường cũng càng ngày càng khó đi. Nhưng đối với Lâm Hi vẫn là gặp núi trèo núi, gặp nước qua sông, như giẫm trên đất bằng.

Ước chừng hai canh giờ, Lâm Hi liền đi tới địa phương có tiêu chí của Thần Tiêu Tông trên bản đồ.

Ở đây hoang vu vắng vẻ, chung quanh đều là một mảnh hoang nguyên.

- Đây là Thần Tiêu sơn?

Lâm Hi nhìn qua trước mắt, lắp bắp kinh hãi.

Trước mắt, một ngọn núi vắt ngang cả vùng đất, ngọn sơn phong này không được gọi là nhỏ nhưng tuyệt đối cũng chưa được nói là lớn, càng không cần phải nói đến hùng vĩ, đồ sộ.

Chính là một ngọn núi bình thường.

Trên núi nhìn không thấy một cái kiến trúc gì, càng không thấy được khí tượng tiên đạo hùng vĩ tráng quan.

Ầm!

Thân hình Lâm Hi nhảy lên thật cao, trên không trung xẹt qua một đạo hình cung, trực tiếp rơi trên ngọn núi này. Đứng ở trên núi, cảnh tượng chung quanh nhìn không sót một cái gì, căn bản cũng không có chỗ nào kỳ lạ.

Mà ở phía sau ngọn núi, cách đó không xa chính là một mảnh đầm lầy vô cùng mênh mông.

Loại đầm lầy này không giấu được đồ vật gì, cũng căn bản không nhìn thấy được bất luận dấu hiệu gì của tông phái tiên đạo.

- Đây là có chuyện gì?

Lâm Hi ngẩn ngơ, nếu như không phải bên trong Đại thế giới Tiên đạo đã chỉ rõ ở đây, Lâm Hi còn tưởng rằng mình đã đi nhầm nơi.

Bất quá lúc ánh mắt của Lâm Hi đảo qua đầm lầy bỗng nhiên ngưng tụ.

- Hả? Có người?

Khoảng cách tới chỗ Lâm Hi vô cùng xa, một đạo nhân ảnh đang ở trên mặt đầm lầy tìm cái gì đó. Nếu như không cẩn thận, trong lúc nhất thời còn không dễ dàng phát hiện.

Cảm giác của đối phương hiển nhiên cũng rất mạnh, ở lúc Lâm Hi nhìn về phía hắn, đối phương cũng có lòng cảnh giác quay đầu lại nhìn về phía Lâm Hi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8 /10 từ 3 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status