Thần tọa

Chương 1438: Vũ trụ chi thìa (2)


Chưởng giáo Thần Tiêu nhìn "Nhiệm Vụ trưởng lão" và mỉm cười, lại tiếp tục nói tiếp:

- Những năm này ta vẫn tự hỏi. Rốt cuộc là người nào mà trọng yếu như vậy. Cần Đại sư huynh ẩn nhẫn phụ trọng trong Thần Tiêu Tông mấy ngàn năm, cho dù dùng thực lực của ngươi, hình phạt của chưởng môn năm đó có lẽ hoàn toàn trói không được ngươi.

- Ở lại bổn môn cũng không có ích gì, dùng năng lực của ngươi thì tông môn cũng chẳng trói ngươi được, mà cũng không có ích, nhưng ngươi rõ ràng yên lặng ẩn nhẫn. Chuyện này nói không thông.

- Ta tuyệt đối sẽ không làm chuyện không ý nghĩa, ở lại trong tông tất nhiên là có lý do của ngươi. Nghĩ tới nghĩ lui ta chỉ xác định một điểm, ngươi lưu lại chính là đợi người này, phải ở lại trong tông, mới có thể đợi được, hơn nữa còn phải dùng thân phận Nhiệm Vụ trưởng lão mới thuận tiện cho ngươi gặp hắn.

Chưởng giáo Thần Tiêu vừa nói thì vừa quan sát phản ứng của "Nhiệm vụ trưởng lão".

Nhiệm Vụ trưởng lão tuy vẫn không mở miệng như trước, nhưng mà thần sắc không còn thong dong như trước.

- A, chuyện này đã mấy ngàn năm, ta xác thực vẫn chú ý ngươi. Vừa bắt đầu ta còn nghĩ ngươi còn đợi đệ tử Nhiệm Vụ đại điện, nhưng mà mấy ngàn năm đệ tử một đám đổi một đám, tuy ngươi thu bọn họ, nhưng đối với bọn họ mặc kệ không hỏi, căn bản không có truyền tuyệt học, chính thức là hữu danh vô thực.

- Một lúc sau ngay cả ta cũng bắt đầu quên lãng. Cho rằng thực sự là do mình đa nghi. Thẳng đến khi kẻ này xuất hiện.

Ánh mắt Chưởng giáo Thần Tiêu nhếch lên, nhìn qua hư không, nhìn qua chỗ có vô số vì sao.

- Ngươi tiếp xúc với đệ tử trong mấy ngàn năm qua chỉ đếm trên đầu ngón tay, chỉ có kẻ này cho ngươi đối đãi khác. Hơn nữa khi còn là Luyện Khí Cảnh đã mang Phấn Toái Đại Pháp của Thái Nguyên Cung truyền cho hắn. Đối với hắn ân đãi, thật sự là dày. Đây là người mà ngươi chờ mấy ngàn năm, tình nguyện chịu nhục đúng không?

Chưởng giáo Thần Tiêu mở miệng nói.

- Ta không biết ngươi đang nói cái gì, tất cả chỉ là do ngươi đoán mà thôi, trên người hắn có Phấn Toái Đại Pháp xác thực là ta truyền lại. Nhưng mà chỉ là hưng phấn nhất thời, ngẫu nhiên mà thôi. Bốn ngàn tuổi dài đằng đẵng, ngẫu nhiên nhìn trúng một đệ tử, ban thưởng cho một tuyệt học cũng không quá kỳ quái.

Nhiệm Vụ trưởng lão bình tĩnh nói.

- Xác thực không có gì kỳ quái. Ngươi truyền cho hắn Phấn Toái Đại Pháp, ta vốn nghĩ muốn thu hắn làm đệ tử, không nghĩ tới hắn lại bái nhập Chấp Pháp điện Hình Tuấn Thần. Ta cũng hoài nghi là có phải mình tính sai. Nhưng mà cơ hồ tất cả hoài nghi đều tan thành mây khói khi ngươi ra tay. Hiện tại ta đã có thể khẳng định ngươi ngồi trong Nhiệm Vụ đại điện mấy ngàn năm chính là chờ kẻ này.

Chưởng giáo Thần Tiêu cười nói:

- Ngươi không thừa nhận cũng không có vấn đề gì, trong chốc lát ta thu Vạn Thần Thần Đồ, cầm kẻ này lại tra khảo là được.

Chưởng giáo Thần Tiêu nói.

- Ai!

Một tiếng thở thật dài, Nhiệm Vụ trưởng lão ngẩng đầu lên:

- Ngươi bức ta ra tay vì chuyện này?

- Có rắn độc bên cạnh giường ai có thể ngủ say, có sư huynh ở đây thì sư đệ rất bất an.

Chưởng giáo Thần Tiêu nói.

- Ngươi đúng là để mắt ta đấy. Mấy ngàn năm thật sự là dụng tâm lương khổ ah. Ta nghĩ ta không thừa nhận hiện tại chẳng làm được gì, nhưng mà ngươi phí nhiều tâm tư như vậy là làm gì? Cho dù ta lui về Nhiệm Vụ đại điện ẩn cư mấy ngàn năm vì chờ kẻ này, cũng chỉ là việc tư của ta, chẳng quan hệ tới tông phái. Ngươi cần gì phải phí công như thế?

Nhiệm Vụ trưởng lão nói.

- Xác thực không quan hệ tới ta, nếu như đại sư huynh năm đó thống khoái giao ‘cái chìa khóa’ thì đâu có chuyện hôm nay, sư đệ cũng không cần phí nhiều tâm tư giám thị sư huynh mấy ngàn năm. Mặc dù vị trí chưởng môn do sư huynh đến ngồi, làm sao cần chịu hình phạt gông xiềng?

Chưởng giáo Thần Tiêu nói.

- Rốt cục nói ra, quả nhiên vẫn là thứ này ah, nhiều năm như vậy các ngươi quả nhiên vẫn chưa từ bỏ ý định.

Nhiệm Vụ trưởng lão buồn bã nói ra, trong giọng nói toát ra cô tịch cùng bất đắc dĩ.

- Hừ! Vũ trụ chi thìa, tổng cộng chỉ có tám thanh, phân tán tới các nơi trong thiên địa. Tám thanh chìa khóa này mỗi cái ẩn chứa huyền bí lớn lao, trong đó chỉ chỉ có một thanh quan hệ đến ‘thần tọa’. Sư huynh đạt được vật ấy nhưng vẫn che dấu, nếu không phải Thần Tiêu Tông chúng ta trong vũ trụ có Thái Thượng trưởng lão dòm phá bí mật, chẳng lẽ không phải vĩnh viễn không có ai biết?

Chưởng giáo Thần Tiêu nói.

- Ngươi nói bậy bạ gì đó!

Thị Huyết lãnh tụ nhịn không được kêu lên:

- Cái gì là chìa khóa, chỉ là nghe lầm đồn bậy, sư huynh có chìa khóa gì đó thì há lại bị các ngươi tiết chế.

- Hừ! Có phải nghe nhầm đồn bậy hay không, các sư thúc Thái Thượng trưởng lão há không biết. Năm đó truyền thuyết sư huynh được Thánh hoàng truyền thừa, nhưng mà ta điều tra cũng là Thánh hoàng truyền thừa, Thái Bạch hoàng triều năm đó không có kinh diễm như thế. Lại nói trở lại, sư huynh lúc trước có thể tiến nhập Địa Ngục Thâm Uyên ba tháng mà lông tóc không tổn hao gì quay về, đến nay vẫn không ai làm được như vậy. Đây cũng không phải là truyền thừa Thánh hoàng có thể giải quyết.

Chưởng giáo Thần Tiêu nói.

- Hơn bốn nghìn năm trước, chưởng giáo cầm việc này ép ta, cho ta thụ gông hình; không thể ngờ bốn ngàn năm sau ngươi dùng việc này ép ta, ta đã đầy đủ né tránh, không ngờ là chẳng thoát.

Nhiệm Vụ trưởng lão lắc đầu, cảm khái nói.

- Hừ! Ngươi vẫn quá ích kỷ, thân là đệ tử tông phái, ngươi cho rằng kỳ ngộ của ngươi là thuộc về ngươi sao? Thần Tiêu Tông cuối cùng không thể phát dương quang đại chính là không có đủ cơ duyên, bây giờ há có thể bỏ qua. Nếu như ai cũng như ngươi không để ý toàn bộ đại cục tông phái, tông phái còn thể thống gì? Vũ trụ chi thìa quan hệ trọng đại, không phải ngươi một người có thể độc chiếm. Bất kể là vũ trụ chi thìa hay là Vạn Hoàng Đồ, cuối cùng vẫn quy cho tông phái.

Chưởng giáo Thần Tiêu nói.

- Huyền Lãm, ngươi sai rồi, không phải cơ hồ tất cả đồ vật đệ tử tông phái, môn phái đều được. Nơi cuối cùng của vũ trụ, tụ tập tất cả vĩ đô của vũ trụ, từ xưa đến nay mấy chục vạn, trăm vạn năm đều là như vậy. Thần Tiêu Tông lập phái cũng không cao hơn một vạn năm, tuy trong Tiên Đạo Đại Thế Giới độc bá nhất phương, nhưng ở trong vũ trụ chỉ là hạt bụi mà thôi. Loại đồ vật này không phải môn phái có thể ngấp nghé. Mặc dù đạt được cũng chỉ rước lấy họa mà thôi.

Nhiệm Vụ trưởng lão chậm rãi nói:

- Mọi sự vạn vật đều có duyên pháp của nó. Ta mặc dù có chút duyên, cũng bởi vậy quật khởi, tiến vào tiên môn, trở thành đại sư huynh trong miệng của các ngươi. Nhưng mà vật đó dù là ta cũng không cách nào nuốt được. Người lựa chọn pháp khí, pháp khí cũng chọn người. Các ngươi nghĩ quá nhiều nhưng mà biết quá ít.

- Trong vũ trụ mạnh được yếu thua, người thắng làm vua. Nhưng người dù sao cũng không phải động vật, các ngươi xem đệ tử tông phái mấy ngàn năm trước, chưởng giáo là như thế, về sau ngươi cũng vậy, cho tới bây giờ ngươi lựa chọn ‘Thần tử’ cũng như thế. Tâm tính lương bạc khắc nghiệt.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8 /10 từ 3 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status