Thần tọa

Chương 1449: Truyền thuyết trung tâm vũ trụ



Nhiệm Vụ trưởng lão ôn hòa cười cười, vạch trần chuyện cũ ngày xưa. Vị này bốn ngàn năm trước trong Tiên Đạo Đại Thế Giới vạn chúng chú mục, thiên chi kiêu tử độc nhất vô nhị, rốt cục vạch trần nguồn góc truyền thừa của hắn.

- Đúng là nương tựa vào truyền thừa trong động phủ, tuyệt học, đan dược, pháp khí, ta lúc đầu là đệ tử chẳng có tiếng tăm gì, đột nhiên nhảy ra thành đại sư huynh của Thần Tiêu Tông. Có thể nói chính là tòa động phủ này cải biến nhân sinh của ta. Mà ta cũng bái người trong bức họa làm sư, trở thành đệ tử cách đời của hắn.

Nhiệm Vụ trưởng lão ngẩng đầu lên, trong mắt lộ ra thần sắc nhớ lại.

Trong Tiên Đạo Đại Thế Giới, người đạt được kỳ duyên, đạt được tuyệt học truyền thừa rất nhiều, nhưng mà bái chủ nhân trong đó làm sư rất ít. Đó là bởi vì tu sĩ trong Tiên Đạo Đại Thế Giới chỉ có một "Sư phụ", chính là "Tông môn", quyết không thể nào dễ dàng sửa đổi cả.

Nhưng mà nhớ lại chuyện cũ, "Nhiệm Vụ trưởng lão" vui lòng phục tùng, không có bất kỳ ý đổi ý.

Hắn vốn chỉ là tu sĩ chẳng tiếng tăm gì, không có gia thế bối cảnh tốt, không có tài nguyên và nhân mạch cường đại. Nhân vật như hắn mặc dù là thiên tài, không có tiếng tăm gì cũng mai một mất, cũng không phải là chuyện quá kỳ lạ.

Người trong bức họa vật cho hắn, không chỉ là giao phó cho hắn tuyệt học cường đại, càng tạo ra truyền kỳ cả đời cho hắn; không chỉ cho hắn lực lượng cường đại, vào lúc nhân sinh của hắn sa sút thì càng để điểm khai ngộ cho hắn.

Thậm chí còn trong thời gian thật dài như vậy, dùng "Thiên cơ thần thông" không thể tưởng tượng nổi an bài ba lượt cơ hội cứu mạng cho hắn, vào thời điểm hắn nguy hiểm nhất cứu hắn thoát khốn.

Người trong bức họa tuy cách hắn vô số thời đại, nhưng mà ai dám nói "Hắn" chỉ là nhân vật trong bức họa? Có lẽ đã rất lâu rồi, trong nội tâm "Nhiệm Vụ trưởng lão" vẫn có một cảm giác -- kỳ thật hắn vẫn đang ở bên cạnh ta.

...

Bởi vì suy nghĩ này mới khiến cho nội tâm Nhiệm Vụ trưởng lão chân chân chính chính bái người trong bức họa làm "Sư". Loại cảm tình này cũng giống như Lâm Hi với "Chấp pháp trưởng lão" vậy, bất đồng duy nhất là sư phụ của Nhiệm Vụ trưởng lão cũng không sống sờ sờ trước mặt của hắn mà thôi.

"Nhận ân một giọt nước, báo đáp bằng dòng sông", tính cách của Nhiệm Vụ trưởng lão là như thế, năm đó tông môn biến hóa, tranh đoạt vị trí chưởng giáo thất bại, "Nhiệm Vụ trưởng lão" chịu nhục, lựa chọn ở lại Nhiệm Vụ đại điện làm trưởng lão tông môn, chính là vì nguyên nhân này.

Chỉ một hứa hẹn, một hết lòng tuân thủ đã trôi qua bốn ngàn năm!

...

Trên hải đảo im ắng, mặc dù là "Sinh Mệnh Chi Môn" cổ xưa nghe xong ngây ngốc.

- Theo như lời của ngươi nói, tuy sư phụ của ngươi không có mặt, nhưng lại mà lúc nào cũng có thể nghe được tiếng lòng của ngươi, trước đó làm đủ mọi an bài, đến nỗi mỗi lần như vậy ngươi đều cảm giác hắn đang đối diện trước mặt của ngươi, có phải hay không?

Sinh Mệnh Chi Môn hỏi.

- Xác thực như thế.

Nhiệm Vụ trưởng lão gật gật đầu.

"Thầm vận huyền cơ, thấy rõ thiên hạ", đây là mấy cái thiên cơ thuật số đơn giản nhất. Mặc dù cự ly cách xa, cường giả Tiên Đạo đỉnh cấp có thể tính ra chuyện ở vài vạn dặm.

Nhưng mà "Thiên cơ thuật số" tuy lợi hại, nhưng chỉ tính ra được chuyện quá khứ mà thôi, chuyện hiện tại và tương lai thì chẳng tính được, càng đừng nói tính toán chuyện của mấy ngàn năm.

Tính toán "Thời gian" tương lai nằm ngoài tầm với của "Thiên cơ thuật số". Càng là cường giả lợi hại cũng chỉ tính được chuyện sắp xảy ra với mình trong tương lai một chút mà thôi, mà thời gian này đạt tới một tháng đã là rất đỉnh phong, đại đa số chỉ tính được chuyện vài ngày, xưng là "Tâm huyết dâng trào".

"Vài ngày" cùng "Mấy ngàn năm", chênh lệch trong đó không phải dùng lời lẽ mà nói được.

Huống chi "Nhiệm Vụ trưởng lão" còn nói người trong bức họa dự đoán đo lường tính toán tinh chuẩn tới mỗi câu nói.

Như vậy năng lực "Biết trước" này dù là "Sinh Mệnh Chi Môn" cũng làm không được, bởi vì thần thông này vượt xa năng lực của nó.

- Chuyện như vậy ta từng nghe nói qua.

"Sinh Mệnh Chi Môn" trầm mặc sau nửa ngày, đột nhiên nói, giọng nói ung dung, để lộ ra hương vị tuế nguyệt.

- Trong thời đại kỷ nguyên cổ xưa, có lẽ Tiên Đạo Đại Thế Giới của các ngươi còn chưa sinh ra đâu, đã từng tồn tại một đám cường giả tuyệt thế có thần thông khủng bố. Nhưng mà khi đó ta không có gặp được, lúc ta sinh ra thì bọn họ đã biến mất.

- Biến mất?

Thị Huyết lãnh tụ kinh ngạc nói.

- Ân, biến mất. Đây là trước cả hỗn độn, là bí mật lớn nhất. Truyền thuyết trong vũ trụ hỗn độn có quan hệ tới bọn họ, nhưng mà cảnh giới của ta không thể tiếp xúc được.

"Sinh Mệnh Chi Môn" nói, nhớ lại chuyện cũ.

Thị Huyết lãnh tụ cũng vẻ mặt xuất thần, cường đại như vậy lực lượng cùng thời đại, ai không hướng tới.

Trong lúc nhất thời mọi âm thanh đều yên tĩnh, tất cả mọi người lâm vào trâm tư.

Tuy Lâm Hi giữ im lặng, nhưng mà trong nội tâm rung động, dù sao hắn cũng là người chấn động mãnh liệt nhất.

- Xảy ra chuyện gì..., tất cả đã xảy ra chuyện gì?

Tâm tư của Lâm Hi như nước thủy triều dâng:

- Chẳng lẽ linh hồn của ta hàng lâm chẳng phải ngẫu nhiên? Người trong bức họa có quan hệ tới ta sao? Vì cái gì lại giống mình như vậy?

Trong đầu Lâm Hi không tự chủ được nhìn qua bức họa kia, đạo nhìn qua bóng người. Hắn rất muốn tự nói với mình đây đều là ảo giác, bản thân mình và người trong bức họa là hai người, không hề liên quan, nhưng mà các loại suy nghĩ này trong đầu không thể ức chế hiển hiện ra trong lòng.

- Nếu như tất cả đã được an bài tốt, như vậy thân phận chân thật của ta rốt cuộc là ai?

Lâm Hi suy nghĩ một hồi, cảm nghĩ trong đầu rối loạn, trong nội tâm giờ khắc này vô cùng mê mang.

Cũng không biết qua bao lâu, có lẽ chỉ là trong tích tắc, hoặc là cả thế kỷ dài đằng đẳng, trong não của Lâm Hi xuất hiện cảm giác khác thường.

Ngẩng đầu lên Lâm Hi nhìn thấy ánh mắt của "Nhiệm Vụ trưởng lão", Thị Huyết lãnh tụ, Sinh Mệnh Chi Môn nhìn qua mình, nhưng mà những người và pháp khí này, Lâm Hi là tu sĩ trẻ tuổi nhất nhưng lại thần bí nhất.

- Chẳng lẽ ngươi không biết gì sao?

Thị Huyết lãnh tụ nhìn qua biểu hiện trên mặt Lâm Hi, nhịn không được nói.

Lâm Hi lắc đầu:

- Ta cái gì cũng không nhớ nổi.

Mọi người nghe vậy cũng lộ ra thần sắc thất vọng, tất cả hạch tâm chính là vì "Lâm Hi", nếu như nói Lâm Hi bản thân không biết, vậy thì người khác càng không có khả năng biết rõ.

Trong mấy người chỉ có Nhiệm Vụ trưởng lão cười cười, cũng không có lo lắng.

Những người khác lần đầu tiên tiếp xúc với chuyện này, nhưng hắn cũng đã tiếp xúc cả đời, đã thành thói quen.

Lâm Hi còn không biết, ngay từ đầu còn chưa biết gì, đợi thời cơ tới sẽ biết rõ.

- Lâm Hi, tuy ta cũng rất muốn giúp ngươi. Nhưng ta đã nói rồi, cứ đi tiếp thì ngươi sẽ rõ ràng. Là ngươi hoặc không phải ngươi, những chuyện này không phải trọng yếu. Trọng yếu là ngươi truy cầu có phải là thứ mình muốn hay không.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8 /10 từ 3 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status