Thần tọa

Chương 887: Kinh biến (1)


Đây là Thiên Địa thần linh, vạn vật Chí Tôn.

Đây là Lâm Hi!

- Đây là trí nhớ của Thái Cổ Chân Long sao?

Lâm Hi trong nội tâm thì thào tự nói.

Hắn cảm giác mình lúc này giống như hóa thành "Thái Cổ Chân Long" trong Vạn Hoàng Đồ vậy, toàn bộ thế giới, Thiên Địa vạn vật đều nằm trong khống chế của hắn, tất cả sinh linh đều run rẩy dưới uy áp của hắn.

Lâm Hi "Trợn" mắt, vì vậy Cự Long trong bóng tối cũng mở mắt ra, bắn ra hào quang chói mắt; Lâm Hi giật giật tay chân, Cự Long trong bóng tối cũng theo đó múa múa bốn chân, thân hình phập phồng.

- Đây là muốn cho ta quen thuộc vận động của Long sao?

Lâm Hi trong nội tâm có chút hiểu được.

Sự xuất hiện của bất cứ vật gì đều có nguyên nhân cả. Lâm Hi cũng không cho rằng lúc mình trúc cơ tu luyện "Thánh Long đại pháp", xuất hiện loại tình huống này lại là ngẫu nhiên.

Lâm Hi trầm ngâm một lát, lúc lại mở mắt ra thì trong "Long nhãn" bay vút ra một cổ hào quang trí tuệ.

- Rống! --

Một tiếng thét dài, Thái Cổ Chân Long cực lớn đột nhiên bắn ra, ngao du xoay quanh trong hư không... Ngay lúc Lâm Hi trầm mê trong thế giới tinh thần thì ở thế giới sự thật, Lâm Hi xếp bằng trên đất, dưới làn da kinh mạch trướng lên, hào quang màu vàng kim óng ánh tươi sáng bốc lên, thật giống như có một đầu long hình đang uốn lượn trong cơ thể Lâm Hi vậy.

Lúc bắt đầu vẫn còn tương đối ảm đạm, nhưng về sau ngày càng thịnh, càng lúc càng nhanh. Ở trên người hắn, dần dần hiển hiện một loại khí tức Long tộc không thuộc về bản thân hắn.

- Rống! --

Trong tiếng long ngâm, đột nhiên một đầu Chân Long cực lớn, uy nghiêm, thân hình xoay quanh, như uy như ngục, quấn quanh lấy thân thể Lâm Hi phảng phất như quấn quanh một cây cột vậy.

Đây là hình chiếu của "Thái Cổ Chân Long"!

Bước đầu tiên của "Thánh Long đại pháp" chính là phải từ trên người Thái Cổ Chân Long rút ra lực lượng tinh thần thuần túy, hình thành đầu "Chân Long hình chiếu" như thật như hư này.

Làm được một bước này, "Thánh Long đại pháp" cũng đã hoàn thành bước đặt trụ cột đầu tiên. Bất quá cách tiểu thành, đại thành chỉ sợ vẫn còn rất xa.

Công pháp càng cường đại càng khó tu luyện, chính là như thế.

Ông!

Lâm Hi mí mắt khẽ run, mở mắt ra. Đồng thời, hắn cũng giãy dụa ra khỏi thế giới Hắc Ám vô biên vô hạn cùng hình rồng kia.

"Thái Cổ Long Cương" trong cơ thể đã bình tĩnh lại, Lâm Hi phân tâm thân, chìm vào trong cơ thể, thình lình tìm được hai tấm phù lục nhỏ bé trong người.

Hai tấm phù lục nhỏ bé này, một tấm ở đan điền, một tấm ở đuôi xương cụt, đan điền lớn hơn chút, ước chừng bằng ngón tay, nơi đuôi xương cụt chỉ bằng móng tay ngón út.

Hai cái phù lục, một trước một sau, nhất chánh nhất phản, hô ứng lẫn nhau, ẩn ẩn có cảm giác hợp làm một thể, bổ sung cho nhau.

- Một môn tuyệt học hai loại phù lục, thật đúng là kỳ quái.

Lâm Hi trong nội tâm âm thầm kinh dị, bất quá, pháp môn đặt móng này mới chỉ là tầng thứ nhất, còn không thể nhìn ra môn đạo.

Ông!

Thân hình Lâm Hi nhoáng một cái, đùng BA~, một mảnh Long Lân như hoàng kim tạo thành từ trong làn da bắn ra, kể cả mười móng tay cũng lập tức dài ra gấp lại, ẩn ẩn hiện ra một ít Long tương.

- Thánh Long đại pháp của ngươi đã luyện thành công rồi sao?

Thanh âm của Âu Dương Nạp Hải từ bên cạnh truyền đến.

Chuyện Lâm Hi đạt được "Thánh Long đại pháp" cũng không giấu diếm hắn. Bất quá, Âu Dương Nạp Hải cũng không biết nhiều lắm, chỉ biết được cái tên thôi.

- Không có, đây là một loại pháp môn dùng thân thể chiến đấu, đối với Luyện Khí sĩ chúng ta mà nói, vẫn còn có chút khó khăn. Ta hiện tại chỉ mới luyện được da lông thôi.

Lâm Hi cười cười, động động ý niệm, chút ít dị trạng kia trên người đều biến mất vô tung.

- Ân. Nóng vội không ăn được đậu hũ nóng, từ từ sẽ đến a. Ta bên này vốn đã bỏ đi ý niệm, nhưng hiện giờ được ngươi đưa cho 20 vạn Tiên La Đan, nói không chừng phải tế luyện thêm một môn đạo quả rồi!

Âu Dương Nạp Hải nói:

- Ta và ngươi không giống nhau. Tích lũy không đáng sợ như ngươi, 20 vạn Tiên La Đan, bản thân lại hơi cố gắng một chút, tế luyện thêm một môn đạo quả cũng không phải vấn đề gì.

Âu Dương Nạp Hải nói, trong mắt sáng như tuyết. Hắn trong khoảng thời gian này, đều đang chải vuốt tuyệt học, chuẩn bị lần nữa tế luyện đạo quả.

- Ha ha, đợi khi trở lại Thần Tiêu Tông, ngươi nếu như có cần gì thì cứ tới tìm ta!

Lâm Hi nói.

Hắn và Âu Dương Nạp Hải hiện giờ quan hệ rất gần, cũng được hắn trợ giúp nhiều lần. Nếu như có thể trợ giúp Âu Dương Nạp Hải đề thăng thực lực, Lâm Hi tuyệt sẽ không keo kiệt. Nói cho cùng, thực lực Âu Dương Nạp Hải càng cao, trợ lực đối với hắn cùng càng lớn.

Ông!

Nghỉ ngơi trong chốc lát, ba người Lâm Hi, Âu Dương Nạp Hải, Bạch Nguyên lại lần nữa bay lên trời.

Một đường vô sự, trong nháy mắt, lại vài ngày qua đi.

XÍU. . . UU! ! --

Bỗng nhiên ngay lúc đó, một tiếng rít gào bén nhọn xẹt qua bầu trời, đánh vỡ yên tĩnh.

- Là pháp phù của đệ tử Thần Tiêu Tông chúng ta! --

Ba người đều giật mình, nhìn qua hướng bên tay phải, chỉ thấy một đạo thải quang bắn nhanh về phía ba người. Nhìn thải quang thì đúng là pháp phù của Thần Tiêu Tông nhất mạch.

- Là pháp phù cầu cứu.

Âu Dương Nạp Hải vươn tay tiếp lấy, nhìn thoáng qua, ngẩng đầu, lập tức nhìn về phía Lâm Hi.

Lâm Hi biết rõ Âu Dương Nạp Hải đang trưng cầu ý kiến của mình, hơi suy nghĩ liền nhẹ gật đầu:

- Qua xem thử! -- đệ tử bổn môn không thể thấy chết mà không cứu được.

- Ân.

Bạch Nguyên phụ họa gật đầu.

- Vậy đi thôi, nếu đã gặp thì phải quản rồi. Cũng không biết đụng phải vấn đề gì nữa!

Âu Dương Nạp Hải nói.

Hắn kỳ thật đều có chủ kiến, bất quá, đều là đồng môn, tóm lại cũng phải hỏi ý kiến một chút.

- Hô! --

Ba người thay đổi phương hướng, lập tức bay về phía pháp phù phát ra.

XÍU. . . UU! ! --

Sau một lát, lại một hồi tiếng xé gió truyền đến. Chỉ bất quá lần này không phải một, mà là ba miếng pháp phù cầu cứu.

- Trong khoảng thời gian ngắn lại gặp phải hai đợt pháp phù cầu cứu. Xem ra tình huống phi thường khẩn cấp.

Âu Dương Nạp Hải thần sắc ngưng trọng:

- Chúng ta nhanh đuổi qua đi. Để muộn chỉ sợ không kịp!

Lâm Hi không nói gì, nhưng tay nắm lấy pháp phù, lại hơi hơi nhíu mày, không biết vì sao mà trong lòng của hắn đột nhiên có chút bất an.

- Có lẽ là ta nghĩ nhiều rồi.

Lâm Hi trong nội tâm tự giễu cười cười, cũng không nghĩ nhiều nữa:

- Đi thôi!

Tình huống khẩn cấp, lại là đệ tử bổn phái, nếu lúc này mà không để ý đến thì còn ra thể thống gì nữa.

Bay vút mà đi, thoáng qua đã vượt qua bảy, tám trăm dặm

XÍU. . . UU! ! --

Đợt thứ ba lần nữa không hẹn mà gặp.

- Đi! !

Âu Dương Nạp Hải gấp giọng nói.

- Chờ một chút!

Lâm Hi đột nhiên gọi Âu Dương Nạp Hải lại.

- Làm sao vậy?

Âu Dương Nạp Hải quay đầu, ngạc nhiên nói, vẻ mặt khó hiểu.

- Chuyện này, có chút vấn đề.

Lâm Hi đột nhiên nói.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8 /10 từ 3 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status