Thần y ở rể

Chương 1352





Chương 1352: Em tin tưởng anh

“Anh chữa mắt cho em ư?”

Lý Ái Vân hơi sửng sốt, sau đó cô lắc đầu

nói.

“Bỏ đi, Phan Lâm à, anh đừng lãng phí

sức lực làm gì, ngay cả tình huống hiện tại

của em như thế nào, anh còn không biết thì

sao có thể chữa khỏi mắt cho em được chứ?

Hơn nữa, em cũng không phải chỉ cần chữa

khỏi cho hai mắt là có thể khỏi hẳn ”

Giọng nói của Lý Ái Vân rất suy yếu, bởi

vì vừa mới thức dậy, cho nên ngay cả việc hít

thở, Lý Ái Vân đều phải cố hết sức.

Phan Lâm không muốn giải thích quá

nhiều với cô.

“Em có thể để cho anh thử một lần

không?” Phan Lâm chỉ hỏi một câu rất đơn

giản.

Lý Ái Vân mấp máy môi, nhỏ giọng nói.

“Tùy anh.”

Cho dù không tin, ngày thường Lý Ái Vân

cũng sẽ không từ chối một số yêu câu không

tính là quá đáng của Phan Lâm.

Phan Lâm đi đến bên cạnh Lý Ái Vân, ánh

mắt của anh nhìn qua gương mặt tái nhợt và

đôi mắt bị quấn băng gạc trắng kia, trong

lòng không khỏi co rút.

“Rất xin lỗi, để em phải chịu khổ rồi.”

Phan Lâm khàn giọng nói.

Lý Ái Vân giật mình, sau đó cô lắc đầu

nói.

“Việc này không liên quan gì đến anh cả,

chuyện này chỉ có thể nói là do em tự mình

xui xẻo, người bên ngoài đều cho rằng em có

quan hệ tình cảm với bác sĩ Lâm, khiến cho

kẻ thù của bác sĩ Lâm ra tay với em, uy hiếp

bác sĩ Lâm... Đây không phải là xui xẻo thì là

gì?”

Phan Lâm không nói gì, anh mở túi kim

châm cứu ra, chuẩn bị châm cứu chữa bệnh.

Lý Ái Vân rất phối hợp.

Cô vừa tán gẫu với anh, đồng thời cũng

nói ra một câu mà mình vẫn luôn muốn hỏi.

“Người bên ngoài vẫn luôn cho rằng giữa

em và bác sĩ Lâm có quan hệ mập mờ, vì sao

cho đến bây giờ đối với chuyện này, anh vẫn

luôn không quan tâm?”

Vấn đề này vừa hỏi, bàn tay đang châm

cứu của Phan Lâm không tránh khỏi cứng đờ.

Một lát sau, anh yên lặng cười một tiếng,

thuận miệng nói.

“Anh tin tưởng em không phải là người

như thể”

“Thật ư?” Lý Ái Vân không nói gì thêm

nữa.

Quá trình chữa trị diễn ra hết sức thuận

lợi.

Chờ đến khi bôi thuốc xong, Lý Ái Vân

cũng thấy dê chịu hơn nhiều.

“Chắc hẳn là sau mười ngày sẽ có kết

quả, đến lúc đó em có thể tháo băng gạc ra,

tiến hành huấn luyện khôi phục thị lực.” Phan

Lâm nhẹ nhàng thở ra, cười nói với Lý Ái Vân.

“Huấn luyện khôi phục thị lực ư?” Lý Ái

Vân có chút khó mà tin tưởng được, cô hỏi

lại Phan Lâm.

“Đây là nói mắt của em được chữa khỏi

ư?”

“Có lẽ là thế.”

“Làm sao lại như thế được? Ngay cả bác

sĩ Lâm cũng không thể chữa khỏi mắt cho

em, Phan Lâm, anh... Sao anh có thể làm

được?”

“Cho nên ở trong mắt em, anh không

bằng bác sĩ Lâm ư?” Phan Lâm hỏi ngược lại

một câu.

Lý Ái Vân há to miệng, sau đó ngập

ngừng nói.

“Em không có ý đó..”

“Ái Vân, em nghĩ ngơi cho thật tốt đi, tuy

mắt của em không còn vấn đề gì đáng ngại,

nhưng độc tố trên người em vẫn cần phải

điều trị, anh sẽ nấu thuốc cho em, để em

uống, chậm rãi giúp em loại trừ độc tổ.”

Sau khi nói xong, Phan Lâm quay người

đi ra khỏi phòng bệnh.

“Phan...”

Lý Ái Vân còn muốn gọi Phan Lâm lại,

thế nhưng lời đến khóe miệng lại dừng.

Cô thở dài một tiếng, nhắm hai mắt lại,

cô không muốn suy nghĩ đến vấn đề phiền

não này nữa.

Mấy ngày sau đó, Phan Lâm vẫn luôn ở

lại học viện Phái Nam Y để chăm sóc cho Lý

Ái Vân, thuận tiện làm phẫu thuật cho Tô Vũ

Nhi.

Tình trạng của Tô Vũ Nhi xấu hơn Lý

Cẩm rất nhiều, tuy có Kỳ Dược Thượng Cổ

trợ giúp, nhưng bởi vì não bộ của cô ta bị

thương tổn, cho dù có chữa khỏi, phần lớn sẽ

là người thực vật, kết quả tốt nhất chính là

mất trí nhớ cộng thêm năng lực giảm sút.

Phan Lâm có chút đau khổ.

Tô Vũ Nhi vì anh mà chết, cho dù như thế

nào, Phan Lâm cũng phải chữa khỏi cho cô

ta.

“Vẫn cần phải thu gom một số dược liệu

khác.” Đi ra khỏi phòng bệnh, Phan Lâm lẩm

bẩm.

Tỉng ting ting...

Đúng lúc này, chuông điện thoại của

Phan Lâm vang lên.

Phan Lâm lấy điện thoại di động ra nhìn

thoáng qua màn hình hiển thị, anh không

khỏi giật mình.

Nhìn mã vùng của điện thoại, hình như là

của bên Yến Kinh.

Phan Lâm lại nhìn kỹ đuôi số điện thoại...

Hình như là người của nhà họ Phan.

Anh nhớ rõ lần trước người nhà họ Phan

đã dùng số điện thoại này để gọi điện cho

anh.

Vốn dĩ Phan Lâm không muốn nghe,

nhưng hiện tại là thời điểm quan trọng, tương

đối nhạy cảm, suy nghĩ một lúc, Phan Lâm

quyết định ấn nút nghe.

“Xin hỏi đây có phải là số điện thoại của

cậu chủ Phan Lâm không?”

Đâu dây bên kia điện thoại truyên đến

một giọng nói có vẻ cung kính.

“Cậu chủ Phan Lâm ư?” Phan Lâm

nhướng mày.

“Ông là người của nhà họ Phan à?”

“Thưa cậu chủ Phan Lâm, đúng thế, tôi

gọi là Phan Trường Phúc, cậu chủ có khỏe

không, xin lỗi vì đã tự ý gọi điện thoại đến

cho cậu, làm phiên đến cậu chủ.”

Giọng nói ở đầu dây bên kia điện thoại vô

cùng khách khí và khiêm tốn.

Điều này khiến cho Phan Lâm vô cùng

ngạc nhiên.

“Đây là lần đầu tiên tôi nghe thấy người

nhà họ Phan gọi tôi là cậu chủ đấy, từ lúc tôi

sinh ra đến giờ, người nhà họ Phan luôn gọi

tôi bằng hai chữ “con hoang”, hôm nay mặt

trời mọc ở hướng tây à? Hay ông là người

mới đến?” Phan Lâm buồn cười hỏi.

“Cậu chủ Phan Lâm, cậu hiểu lầm rồi,

thật ra là ba cậu đã đồng ý tiếp nhận cậu.”

Bên kia, Phan Trường Phúc cung kính đáp.

“Tiếp nhận ư?” Phan Lâm cứng đờ ngay

tại chỗ.

“Đúng thế, tiếp nhận, từ hôm nay trở đi,

cậu chính là người của nhà họ Phan, ba cậu

đã thừa nhận địa vị của cậu ở nhà họ Phan

rồi, cậu đương nhiên là cậu chủ nhỏ của nhà

họ Phan chúng ta rồi.” Phan Trường Phúc

cười nói.

“Chuyện này là như thế nào?” Phan Lâm

nghĩ mãi không thông.

Anh vẫn luôn bị ba mình xem như là nỗi

sỉ nhục, là chướng ngại vật lớn nhất cho con

đường thăng tiến của ông ta.

Sao ba anh lại đột nhiên tiếp nhận vậy?

“Có thể nói cho tôi biết nguyên nhân

được không?” Phan Lâm ổn định lại tâm

trạng, bình tĩnh hỏi.

“Chuyện này... Chính tôi cũng không biết,

có lẽ là do... Ba của cậu nhớ con trai.” Phan

Trường Phúc miễn cưỡng lộ ra nụ cười, đáp.

“Ha ha ha, nhưng đứa con trai này cũng

nhớ mẹ, ông hỏi ông ta xem, mẹ tôi thì sao?”

Phan Lâm cười khẩy, cúp điện thoại.

Nhưng không bao lâu sau, Phan Trường

Phúc lại gọi điện thoại đến.

Phan Lâm không nghe máy, nhưng Phan

Trường Phúc vẫn tiếp tục gọi đến.

Phan Lâm chần chờ một lúc, sau cùng

vẫn bấm nút nghe.

“Còn có việc gì không?”

“Cậu chủ, cậu đừng tức giận như thế,

thật ra ông chủ cũng biết mình đã sai, nếu

không, sao ông chủ lại tự mình ra lệnh cho

Phan Trường Phúc mang theo quà đến Giang

Thành thăm hỏi cậu chủ chứ.” Phan Trường

Phúc thở hổn hển nói.

“Thăm hỏi tôi ư?” Phan Lâm càng thêm

ngoài ý muốn.

Cũng càng cảm thấy sự việc không thích

hợp.

Đang yên đang lành, người nhà họ Phan

bị động kinh à?

“Cậu chủ, cậu đang ở đâu thế? Tôi đã

đến Giang Thành rồi, tôi nên đem những

món quà mà ông chủ gửi đến giao cho cậu.”

Phan Trường Phúc cười nói.

“Cái gì? Ông đã đến Giang Thành rồi ư?”

Sắc mặt Phan Lâm căng thẳng, sau khi

suy nghĩ một lúc, Phan Lâm trâm giọng nói.

“Tôi ở đường Vĩnh Hòa”

“Được tôi sẽ lập tức đến đó ngay.”

Sau khi nói xong câu này, Phan Trường

Phúc cúp máy.

Phan Lâm cau mày, chần chờ một lúc,

anh gọi cho Huỳnh Lam.

Không lâu sau, Huỳnh Lam chạy chậm

đến.

“Chủ tịch Lâm”

“Dẫn theo mấy người đến đường Vĩnh

Hòa một chuyến!” Phan Lâm trầm giọng nói

nhỏ vào tai Huỳnh Lam mấy câu.

Huỳnh Lam trịnh trọng gật đầu, tràn đây

tự tin nói.

“Chủ tịch Lâm yên tâm đi, việc này tôi rất

quen thuộc, cứ giao cho tôi.”

Sau khi nói xong, ông ta lái xe rời khỏi

học viện Phái Nam Y.

Cùng lúc đó một chiếc xe Lincoln màu

đen đỗ ở ven đường Vĩnh Hòa.

Sau đó một người đàn ông hơi mập bước

xuống xe.

Ông ta mở cốp sau của xe, đem một

lượng lớn quà tặng đặt ở ven đường, sau đó

cầm điện thoại đi động gọi cho Phan Lâm.

Nhưng sau mấy lần gọi, trong điện thoại

chỉ truyền đến một giọng nói.

“Xin lỗi thuê bao quý khách vừa gọi đã

tạm khóa.”

“Hả? Xảy ra chuyện gì thế?” Người đàn

ông mập mạp sửng sốt.





Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.4 /10 từ 1834 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status