Thần y ở rể

Chương 1379





Chương 1379: Nhà họ Phan chúng ta đuổi yêu nghiệt này ra ngoài

Bụi đất xung quanh cuốn lên, hòn non bộ

xung quanh đều bị nổ tung, đất bị xới tung

lên, tường bao sụp đổ, những gốc đại thụ

cũng gãy đổ.

Dưới vụ nổ khủng khiếp này, xung quanh

đều bị san bằng.

Về phần những công sự phòng ngự được

bố trí ở lối vào cấm địa đã sớm bị hư hỏng,

những người phụ trách canh giữ ở cấm địa

đều năm la liệt trên mặt tất, từng người đều

bị thương nặng, hoặc là hấp hối.

Đám người Phan Côn Luân, Dạ Kiếm

Thần, chật vật bò lên.

Sau lưng bọn họ truyên đến cảm giác

đau rát, phần áo sau lưng đều bị rách tả tơi,

hơn nữa trên lưng bọn họ còn để lại những

vết máu vô cùng đáng sợ, giống như bị lưỡi

dao sắc bén chém qua.

“Mọi người không sao chứ?” Người đàn

ông mặc áo đạo bào màu đỏ vịn vào tảng đá

bên cạnh để đứng dậy.

“Không sao...”

“Làm thế quái nào mà chuyện này lại xảy

ra vậy?” Vẻ mặt Phan Côn Luân tràn ngập

giận dữ, ông ta nghiến răng nghiến lợi nói

“Uy lực như thế, tuyệt đối không phải là

do sức người, chắc hẳn là do cơ quan nào đó

trong cấm địa tạo thành.” Người đàn ông

mặc đạo bào màu đỏ nói.

“Cơ quan?” Phan Côn Luân khẽ giật mình.

“Ý của ông là..”

“Chúng ta trúng kế rồi.”

Người đàn ông mặc áo đạo bào màu đỏ

lắc đầu, thấp giọng nói.

“Vừa rồi người của chúng ta phát hiện ra

bên trong gọi điện thoại, trên thực tế là kẻ

trộm ở bên trong đã gọi điện cho đồng bọn

của cậu ta, ra lệnh cho đồng bọn của mình

lùi lại phía sau, bởi vì bọn chúng biết nơi này

chuẩn bị nổ tung.”

“Thì ra là thế...” Phan Côn Luân hít vào

một hơi lạnh.

“Trong cấm địa lại có một thứ cường đại

như vậy sao? Còn bị kẻ kia lấy được... Đây

chẳng phải nói, cấm địa của chúng ta bị cậu

ta cướp sạch à?” Sắc mặt của Dạ Kiếm Thần

trăng bệch, nói.

“Nhanh, nhanh, nhanh qua bên kia nhìn

xem.”

Người đàn ông mặc áo đạo bào màu đỏ

cũng run lên, đột nhiên khiếp sợ, vội vàng

chạy về phía lối vào của cấm địa.

Dọc theo đường đi có thể nhìn thấy

không ít người của nhà họ Phan bị đánh bay

xuống đất, nằm trên mặt đất rên rỉ.

Nhưng lúc này bọn họ không quan tâm

nổi, mục tiêu của bọn họ chỉ có một, chính là

kẻ trộm đã tự ý xâm nhập vào trong cấm địa.

Ngay tại lúc bọn họ còn chưa đuổi đến

lối vào, ba người không hẹn mà gặp, toàn bộ

đều dừng lại, chỉ thấy phía trước bụi đất tung

bay, đá bay tán loạn.

Nhưng ở trước khung cảnh tràn ngập bụi

đất đó, có một người đàn ông đeo mặt nạ sắt

đứng hiên ngang ở đó.

Người đàn ông này mặc âu phục, dáng

người thẳng tắp, đôi mắt dưới tấm mặt nạ kia

sáng ngời có thần.

Trong lúc ba người quan sát anh, anh

cũng quan sát ba người này.

Phan Côn Luân và người đàn ông mặc

áo đạo bào màu đỏ đều run lên.

Tuy người đàn ông này đeo mặt nạ,

nhưng từ ánh mắt và làn da để lộ ra bên

ngoài, bọn họ có thể đánh giá đại khái, tuổi

của người này không lớn lắm, chỉ khoảng 20

mà thôi.

Trẻ tuổi như thế lại có thể đơn phương

độc mã xông vào trong cấm địa nhà họ

Phan, đồng thời còn có thể toàn thân trở ra...

Sao anh lại làm được điều đó chứ?

“Cậu là ai?” Người đàn ông mặc áo đạo

bào màu đỏ khẽ hít một hơi thật sâu rồi hỏi.

“Nếu như tôi muốn để lộ thân phận, tôi

còn đeo mặt nạ làm gì chứ?” Người đàn ông

kia lắc đầu nói.

“Hừ, giấu đầu lộ đuôi thì tính là đàn ông

dũng cảm gì chứ?” Phan Côn Luân hừ lạnh,

nói.

“Làm như thế cũng chỉ vì muốn giảm bớt

chút phiên phức mà thôi mặt khác, người

nhà họ Phan các người cũng xứng nói đến

dũng cảm ư? Những chuyện mà trước kia

các người đã làm, thật sự cho rằng thiên hạ

này không ai biết được sao?”

Câu này vừa nói ra, sắc mặt của Phan

Côn Luân thay đổi.

“Cậu có phải là người của nhà họ Phan

không?” Lúc này, người đàn ông mặc áo đạo

bào màu đỏ trâm giọng hỏi.

Người kia lắc đầu.

“Như vậy cửa ở cấm địa, làm sao cậu có

thể mở được.”

Người kia không nói chuyện, chỉ giơ tay

lên, trên đó có một lỗ thủng rất rõ ràng.

Người đàn ông mặc áo đạo bào màu đỏ

run lên, đồng tử trợn to hơn mấy phần.

Ông ta lập tức nói.

“Cậu dùng máu của mình để mở cánh

cửa kia, cậu nhất định là người nhà họ Phan,

việc này không thể nghi ngờ, cho dù cậu

không thừa nhận cũng vô dụng, trong máu

của cậu chảy huyết thống của nhà họ Phan!”

“Thật ư? Vậy tôi thật đúng là dơ bẩn”

Người kia cười nói.

“Người anh em, nếu như cậu đã là người

nhà họ Phan, vậy chúng ta chính là người

một nhà, cậu tài giỏi như thế, nếu có thể

quay về nhà họ Phan thì chính là phúc của

nhà họ Phan chúng ta, hay là như thế này đi,

cậu chờ một lát, tôi sẽ lập tức đi mời tộc

trưởng, chúng tôi sẽ chính thức mời cậu vê,

bất kỳ vật gì trong cấm địa, chỉ cân cậu

muốn, tất cả đều thuộc về cậu, chỉ cần cậu

nguyện ý trở vê nhà họ Phan chúng tôi, cho

dù là yêu câu gì, chúng tôi cũng sẽ đồng ý.”

Người đàn ông mặc áo đạo bào màu đỏ lập

tức nói, ánh mắt ông ta cũng lộ ra vẻ nóng

rực

Một thiên tài tuyệt thế như vậy lại ở bên

ngoài, chỉ sợ một gia tộc nào cũng sẽ muốn

tranh cướp.

Sao nhà họ Phan của ông ta lại không

tranh chứ?

Nếu có được một thiên tài yêu nghiệt

như thế, chuyện của đại hội còn cần gì phải

sầu lo, đến khi đó nhà họ Phan nhất định sẽ

một bước lên trời, từ trên cao nhìn xuống

quân hùng.

Nghĩ đến đây, người đàn ông mặc áo đạo

bào màu đỏ đã cảm thấy vô cùng kích động.

“Chúng ta nhất định phải mời được

người này, nhất định phải biết rõ được thân

phận của cậu ta!” Người đàn ông mặc áo

đạo bào màu đỏ không ngừng lẩm bẩm.

Phan Côn Luân và Dạ Kiếm Thần cũng

đột nhiên lấy lại tinh thân.

Đúng thế, nếu như đối phương đã là

người nhà họ Phan, còn có gì mà không nói

được chứ?

Nếu có thể mời người này ở lại nhà họ

Phan, những tổn thất kia có tính là gì chứ?

Ngay tại lúc người đàn ông mặc áo đạo

bào màu đỏ kia muốn giữ người kia lại, người

đàn ông đeo mặt nạ lại lắc đầu.

“Trở lại nhà họ Phan ư? Thật đúng là nực

cười, ban đầu chính các người đuổi tôi ra

khỏi nhà họ Phan, hiện tại lại cầu xin tôi trở

về?”

“Cái gì?” Sắc mặt của người đàn ông

mặc áo đạo bào màu đỏ thay đổi.

“Được rồi, tôi đã lấy được thứ mình cân,

tôi sẽ không ở lại nữa, tạm biệt, tôi tin không

lâu nữa, chúng ta sẽ gặp lại. Người kia lạnh

nhạt nói, sau đó quay người nhảy lên cao, dự

định rời đi.

“Đứng lại!"

“Cậu muốn chạy đi đâu!” Ba người Phan

Côn Luân vội vàng hò hét, lập tức xông lên

phía trước để ngăn cản.

Thế nhưng tốc độ của người kia quá

nhanh, ba người bọn họ lại không ai có thể

đuổi kịp được.

Lúc này một giọng nói vô cùng lạnh lếo

đột nhiên truyền đến.

“Tới nhà họ Phan chúng tôi, còn xông

vào bên trong cấm địa, sao có thể nói đi là

đi? Ở là ở?”

Sau khi giọng nói này vang lên, một

luông hơi thở giống như sóng lớn lướt qua

trời cao, đập thẳng về phía người đàn ông

đeo mặt nạ kia.

Thế nhưng người đàn ông đeo mặt nạ lại

không chút sợ hãi, trở tay đánh ra một quyền,

chấn động đến sóng khí.

Bịch.

Sóng khí trực tiếp nổ tung.

Nhưng người kia lại bình an vô sự.

“Thế mà có thể vững vàng chống đỡ một

kích của tiên sinh?” Phan Côn Luân hít vào

một hơi lạnh.

“Thực lực của người này mạnh hơn ba

người chúng ta.” Dạ Kiếm Thần khàn giọng

nói.

“Nhà họ Phan chúng ta... Đuổi thiên tài

như thế này khỏi gia tộc ư? Kẻ nào lại làm

chuyện ngu xuẩn như thế”

Người đàn ông mặc áo đạo bào màu đỏ

cảm thấy không thể tin được, trong đầu

trống rỗng.

“Thật đúng là thú vị, nhìn một chưởng

của tôi đây.”

Lúc này trên trời cao lại xuất hiện một

bóng người.

Ngay sau đó xuất hiện một luồng áp lực

khiến cho người ta hít thở không thông, cảm

thấy ngột ngạt, mây trên trời đều tản ra, một

luông sóng khí giống như thác nước theo

bóng dáng kia buông xuống, hung hăng đánh

vê phía người đàn ông đeo mặt nạ kia.

Rầm một tiếng, âm thanh trâm đục vang

lên, ngay cả mặt đất cũng rung chuyển.

Một sóng khí dâng trào, tràn ra khắp

xung quanh.

Ba người đều bị luông khí lưu này thổi

đến mức khó lòng mà đứng vững, liên tiếp lùi

vê sau.

Chờ đến khi bọn họ đứng vững nhìn sang

một bên, tất cả đều trợn tròn mắt.

Nắm đấm của người đàn ông đeo mặt nạ

kia đang chống đỡ lên lòng bàn tay của vị

cường giả nhà họ Phan.

Cơ thể của cường giả nhà họ Phan đang

lơ lửng giữa trời, một chưởng đánh xuống,

cánh tay của người đàn ông đeo mặt nạ giơ

lên cao, sừng sững đứng đó.

Hai người duy trì tư thế như vậy.

“Cậu ta thế mà... Dùng một tay để chống

đỡ công kích của tiên sinh ư? Không thể như

vậy được... Chuyện này không thể như vậy

được!” Da đầu của Phan Côn Luân tê dại, cơ

bản không cách nào tiếp nhận được.

“Người này còn trẻ như thế... Cậu ta còn

trẻ như vậy!” Dạ Kiếm Thần cũng không thể

khống chế bản thân được nữa.

“Đây rốt cuộc là cấp bậc thiên tài gì thế?”

Người đàn ông mặc áo đạo bào màu đỏ có

chút tuyệt vọng.

“Nhà họ Phan chúng ta đã từ bỏ một

thiên tài như thế ư?”





Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.4 /10 từ 1834 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status