Thần y ở rể

Chương 1437





Chương 1437: Hái xong rồi

 

Nghe thấy những lời này của Phan Lâm,

đám Trịnh Mai Anh sợ tới mức toàn thân run

rẩy, gương mặt cả đám vô cùng khó coi.

 

Một lát sau, bọn họ vội vàng xua tay.

 

“Không cần, không cần!”

 

“Có một cây cỏ Dạ Quang là đủ rồi,

không cần hái nữa!”

 

“Đúng vậy đúng vậy...

 

Mấy người vội vàng nói.

 

“Vậy sao... Được rồi, các vị, cỏ Dạ Quang

đã hái về rồi, như vậy có phải là chúng ta có

thể trở về rồi hay không?” Phan Lâm cười hỏi.

 

“Đâu dễ dàng như vậy?” Trịnh Mai Anh

hừ lạnh một tiếng, mở miệng nói: “Còn có

nhiệm vụ muốn giao cho anh làm! Anh lại đi

con đường vừa rồi, tiếp tục đi về trước bốn

năm phút, có một loại thảo dược tên là hoa

Ma Du, anh đi hái tới đây!”

 

“Lại đi con đường đó sao?” Phan Lâm

liếc mắt nhìn đám người này một vòng,

không nhịn được nói: “Nhưng mà cô à, tôi

thấy hai tay các cô trống trơn, không đi hái

thuốc sao? Vì sao các cô luôn bảo mình tôi

đi hái thuốc?”

 

“Anh nói mấy lời vô nghĩa làm gì? Bảo

anh đi thì anh cứ đi đi! Nếu anh không muốn

đi, vậy thì trở vê, nhưng chúng tôi sẽ dựa

theo quy củ trừng phạt Phan Nhã Nam!”

Trịnh Mai Anh hừ lạnh nói.

 

Phan Lâm làm bộ như không cam lòng,

nghiến chặt răng, cuối cùng thở dài một hơi,

xoay người đi con đường lúc trước.

Đám người Trịnh Mai Anh đứng tại chỗ

nhìn anh rời đi.

 

Một lúc lâu sau, bóng dáng Phan Lâm

biến mất dưới ánh trăng mông lung.

 

Lúc này mọi người mới nhẹ nhàng thở ra.

 

“Sư tỷ, chuyện này là sao đây? Vậy mà

tên kia thật sự hái được cỏ Dạ Quang... Em

nhớ rõ bên đó căn bản không có cỏ Dạ

Quang mài Hơn nữa hoàn cảnh ở nơi đó

không thích hợp sinh trưởng cỏ Dạ Quang!”

Đệ tử ở bên cạnh vội vàng nói.

 

“Hơn nữa ở hướng đó... Anh ta đến gân

rồi, vậy mà không làm kinh động quái nhân

kia... Quá kỳ lạ rồi...”

 

“Sao có thể như vậy được?”

 

“Chẳng lẽ quái nhân kia không có ở đó?”

 

“Không rõ lắm!”

“Sư tỷ, bây giờ chúng ta nên làm gì đây?”

 

Mọi người nhao nhao nhìn về phía Trịnh

Mai Anh.

 

Trịnh Mai Anh chần chừ một lát, hừ lạnh

trâm giọng nói: “Chúng ta lại đợi thêm một

lát nữa, chị không tin vận may của người này

tốt tới mức ấy! Lúc này còn có thể bình yên

trở vê!”

 

“Sư tỷ, nếu quái nhân thật sự ở hướng đó,

với thực lực của tên ngốc này, e rằng không

biết chết bao nhiêu lân rồi. Em nghĩ là rất có

khả năng quái nhân kia đã rời đi, cho nên anh

ta không gặp phải! Anh ta lại qua đó trăm

ngàn lần nữa, có lẽ cũng không xảy ra

chuyện gì đâu!” Lúc này, Mai Tuyết Hương

đột nhiên nói.

 

“Đứa ngốc như em thì biết gì?” Trịnh Mai

Anh lạnh lùng lườm cô ta một cái, vẻ mặt

không đổi nói: “Em cho rằng trên đoạn

đường đó chỉ có quái nhân ở sao? Nếu

không biết thì để chị nói cho em nghe, từ nơi

đó tiếp tục tiến lên, sẽ là một vùng đầm lầy,

nơi đó không chỉ tràn ngập khí độc, còn có

rất nhiều mãnh thú hung mãnh thường lui tới,

khí độc ở nơi đó không màu không vị, một

khi ngửi trúng, con người sẽ vô lực trong

vòng một tiếng, khó có thể nhúc nhích, đến

lúc đó bất kỳ một con mãnh thú nào, đều có

thể xé anh ta ra thành mảnh nhỏ! Chị bảo

anh ta vào đó, không phải trông cậy quái

nhân kia giết anh ta, mà trông cậy vào những

dã thú diệt anh ta!”

 

Mai Tuyết Hương ngạc nhiên.

 

Đám đệ tử vô cùng vui sướng.

 

“Sư tỷ đúng là anh minh!”

 

“Sư tỷ quá tuyệt vời!”

“Sư tỷ thật lợi hại!”

 

“Thật sự không hổ là sư tỷ!”

 

Mọi người nhao nhao hoan hô, đều vuốt

mông ngựa Trịnh Mai Anh.

 

“Ồ, các em còn quá trẻ người non dại”

Trịnh Mai Anh rất hưởng thụ, mỉm cười nói:

“Với năng lực của tên kia, có khả năng không

kiên trì nổi nửa tiếng, chúng ta đợi ở đây nửa

tiếng đi!”

 

“Dạt”

 

Mọi người gật đầu, kiên nhẫn chờ đợi.

 

Rống!

 

Lúc này, chỗ Phan Lâm rời đi đột nhiên

vang lên tiếng gầm gừ.

 

Tuy không tính là vang dội, nhưng ở

trong cánh rừng yên tĩnh này, thì vô cùng rõ

ràng.

 

“Là dã thú!”

 

Có đệ tử kinh hãi kêu lên.

 

“Sư tỷ, chẳng lẽ.. ”

 

“Nhất định là tên kia gặp phải dã thú rồi!

Nhất định là như vậy!”

 

“Ha ha, mưu kế của sư tỷ thành công rồi!”

 

“Sư tỷ đúng là lợi hại!”

 

Các đệ tử vô cùng vui sướng.

 

Phan Lâm vừa chết, bọn họ có thể sớm

rời khỏi nơi quỷ quái này rôi.

 

“Ha ha, người này đúng là không gặp

may, nếu gặp quái nhân kia, nói không chừng

còn có thể chết thống khoái chút, nhưng mà

quái nhân kia không ở đây, anh ta chỉ có thể

chết dưới miệng dã thú, đám dã thú này sẽ

không trực tiếp giết chết anh ta, chúng nó sẽ

chậm rãi cắn anh ta, trước khi anh ta chết,

chắc chắn sẽ vô cùng đau đớn.” Trịnh Mai

Anh cười híp mắt, trên mặt tràn ngập đắc ý.

 

“Đi thôi, chúng ta trở vê phục mệnh!”

 

“Dạ sư tỷ!"

 

“Cuối cùng cũng có thể rời khỏi nơi quỷ

quái này rồi!”

 

“Mình phải đi về tắm nước nóng mới

được!”

 

Mọi người hoan hô, đi theo đường cũ trở

vê.

 

Nhưng đúng lúc này, một tiếng gọi âm ĩ

truyền tới.

 

“Cô Mai Anh, cô Tuyết Hương, hai người

đi đâu thế?”

Những lời này vang lên, gương mặt mọi

người lập tức trắng bệch như tờ giấy.

Trịnh Mai Anh như bị sét đánh, ngây

ngẩn tại chỗ, người giống như choáng váng.

“Chuyện này... Không có khả năng...”

Trịnh Mai Anh lẩm bẩm.

 

Mai Tuyết Hương và các đệ tử khác cũng

ngây dại.

 

Đại não của mỗi người đều trống rỗng.

 

Giống như nhìn thấy chuyện gì vô cùng

đáng sợ.

 

Chỉ thấy trên con đường nhỏ bên kia có

một bóng người chạy tới lân nữa.

 

Người đó đúng là Phan Lâm!

 

Nhưng mà lúc này Phan Lâm không

giống như vừa rồi.

Toàn thân anh đều là máu!

 

Mà ở sau lưng anh là một thứ gì đó rất to.

 

Đợi anh tới gân đám Trịnh Mai Anh, thì

lập tức ném thứ rất to kia xuống đất.

 

Vừa nhìn, rõ ràng là một lão hổ bị đánh

chết!

Đám Trịnh Mai Anh kinh hãi lùi về sau

theo bản năng.

 

“Cô Trịnh Mai Anh, hoa Ma Du cô cần

đây!” Phan Lâm lấy một đóa hoa màu đỏ

trong túi áo ra, đưa tới nói.

 

“Thật sự là hoa Ma Du sao?”

 

Đại não của Trịnh Mai Anh ong ong, có

cảm giác như mình đang nằm mơ.

 

Cô ta trợn to mắt nhìn Phan Lâm: “Thứ

này chỉ sinh trưởng bên cạnh đầm lầy, anh...

Đến bên cạnh đầm lầy phía trước rồi sao?”

 

“Đến rôi, nhưng mà nói đi nói lại, nơi đó

có quá nhiều khí độc!”

 

“Đã có khí độc, vậy sao anh có thế không

bị sao? Còn... Còn giết được con hổ già này?

Người bình thường tuyệt đối không thể làm

được, anh... Rốt cuộc là anh làm kiểu gì thế?”

Trịnh Mai Anh run rẩy hỏi, rất muốn biết đáp

án.

 

Nhưng mà Phan Lâm lắc đầu, lạnh nhạt

nói: “Thưa cô, tôi chỉ giúp các cô hái thuốc

về thôi, vê chuyện của tôi, tôi không cân thiết

phải nói cho các cô nghe†”

 

“Anh...”

 

Trịnh Mai Anh cảm thấy khó thở, nhưng

không biết phản bác thế nào.

 

Đệ tử ở bên cạnh lập tức kéo cô ta sang

một bên.

 

“Sư tỷ, xem ra dựa vào khí độc và dã thú

sẽ không giết được anh ta, quanh đi quấn lại,

vẫn nên dựa vào quái nhân kia thì hơn!” Một

người phụ nữ tóc dài nhỏ giọng nói.

 

“Vậy em có ý kiến gì?” Trịnh Mai Anh tức

giận hỏi.

 

“Nếu hôm nay quái nhân kia không ở đây,

không bằng chúng ta tạm về trước, để cho

anh ta sống lâu thêm mấy ngày, chúng ta lại

xin với cốc, ba ngày sau sẽ tới hái thuốc nữa,

thế nào?” Người phụ nữ đề nghị.

 

Trịnh Mai Anh nghe thấy thế, chân chừ

một lát rồi im lặng gật đâu.

 

“Thôi, một khi đã như vậy, vậy thì nghe lời

em!”

Trịnh Mai Anh rất không tình nguyện vẫy

tay với Phan Lâm: “Được rồi, Kỳ Lân, anh làm

rất tốt! Đi thôi, chúng ta trở về đi!”

 

“Bây giờ trở vê sao?”

 

“Sao thế? Anh còn muốn ở đây một đêm

à?”

 

“Không phải, tôi chỉ thấy hình như các cô

không hái được thứ gì.”

 

“Bớt nói linh tỉnh đi!”

 

Trịnh Mai Anh chẳng muốn giải thích,

thâm mắng một tiếng, dẫn người xoay người

rời đi.

 

Nhưng khi bọn họ vừa mới quay người

lại, mới bất ngờ phát hiện, phía sau bọn họ...

Có một người đang đứng!





Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.4 /10 từ 1834 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status