Thần y ở rể

Chương 1476





Chương 1476: Trời không tuyệt đường của con người

 

Những lời nói của Phan Lâm, giõng như

tuyên án tử hình với đám người này.



Mọi người trợn to mắt, cơ thể hơi run rẩy,

trong đầu tràn ngập sợ hãi.



Cuôi cùng dưới khí tràng của Phan Lâm,

đám người này buông ra cho xong chuyện.



An Mạn vội vàng tránh thoát, lảo đảo

chạy tới.



“Chủ tịch Lâm!”



Cô ta trốn sau lưng Phan Lâm, run lẩy

bẩy.



Mà đám người đàn ông vạm vỡ quy trên

đất, vội vàng la lên: “Chủ tịch Lâm, tha cho

chúng tôi đi, đừng giết chúng tôi... Chúng

tôi... Chúng tôi chỉ là người hầu, phụng mệnh

làm việc mà thôi...



“Nếu tôi muốn giết các người, các người

đã sớm chết rồi, tôi chỉ muốn hỏi các anh

một vấn đề, hy vọng các anh có thể thành

thật trả lời!”

 

“Chủ tịch Lâm mời nói, chúng tôi nhất

định hề biết thì sẽ nói!"



Mọi người vội đáp.



Vì mạng sống, bọn họ chỉ có thế làm vậy.



Dù sao bác sĩ vang danh thiên hạ này,

cũng là người giết người không chớp mắt.



Bọn họ đều từng nghe nói tới, người đàn

ông này đã diệt cả thôn Dược Vương...



“Tôi nhớ rõ trợ lý của tôi có thiệp mời,

theo lý mà nói, cô ấy và tôi đều là bạn của

sơn trang Huyết Kiếm các anh, vì sao các

anh còn tập kích giết chúng tôi? Chẳng lẽ

đây là đạo đãi khách của sơn trang Huyết

Kiếm các anh à?” Phan Lâm nhận lấy thiệp

mời An Mạn đưa tới, vẻ mặt không đổi hỏi.



“Chuyện này..." Vẻ mặt người đàn ông

vạm vỡ lúng túng, do dự một lát không nói

chuyện.



“Sao thế? Không tiện nói à? Nếu là như

vậy, tôi chỉ có thể nghĩ biện pháp khác biết rõ

chuyện này rồi.” Phan Lâm híp mắt tiến lên

trước.



Bốn chữ “nghĩ biện pháp khác” của anh

rất đặc biệt.



Mấy người đàn ông vạm vỡ này bị dọa sợ.



Phương pháp của bác sĩ Lâm, chắc chắn

khác với người thường.

Đến lúc đó e rằng có thể giữ được mạng,

nhưng sống không bằng chết.



“Chủ tịch Lâm! Đừng đừng đừng, tôi nói,

tôi nói!” Người đàn ông vạm vỡ vội đáp.



“Kiên nhẫn của tôi có hạn.” Phan Lâm

bình tĩnh nói.



Người đàn ông vạm vỡ cắn môi dưới,

nhỏ giọng nói: “Chủ tịch Lâm, thực tế ý của

sơn trang Huyết Kiếm chúng tôi là bắt người

của anh và anh... Sơn trang Huyết Kiếm

chúng tôi... Bắt sống...”



“Bắt tôi?” Vẻ mặt Phan Lâm mờ mịt: “Tôi

và sơn trang Huyết Kiếm các anh không thù

không oán, đang yên đang lành vì sao lại bắt

tôi?”



“Chuyện này... Có hai nguyên nhân... Thứ

nhất là vì nhà họ Phan ở Yến Kinh...”

 “Nhà họ Phan sao? Bọn họ liên minh với

sơn trang Huyết Kiếm rồi hả?”



“Đúng vậy, nhà họ Phan phái đại diện tới,

anh và nhà họ Phan có thù oán mọi người

đều biết, trang chủ muốn dùng anh tỏ thái độ

với nhà họ Phan!”



“Vậy sao? Hừ, vậy vận mệnh của sơn

trang Huyết Kiếm các anh cũng quá nhỏ rồi,

tuy nhà họ Phan mạnh, nhưng Dương Hoa

tôi không yếu, vì nhà họ Phan vô duyên vô cớ

có thêm một kẻ thù, chẳng phải là mất nhiều

hơn được sao?” Phan Lâm lắc đầu.



“Chủ tịch Lâm, nếu anh nghĩ như vậy thì

mười phần sai rồi, mục đích bắt anh không

phải chỉ vì tỏ thái độ với nhà họ Phan, quan

trọng nhất là nguyên nhân thứ hai!”



“Nguyên nhân gì?”



Người đàn ông vạm vỡ chần chừ một lát,

chậm rãi nói ba chữ.



“Hồng Nhan Cốc!”



Nghe thấy ba chữ này, Phan Lâm lập tức

hiểu ra.



“Hóa ra sơn trang Huyết Kiếm là muốn tỏ

thái độ với Hồng Nhan Cốc...”



“Chuyện về Hồng Nhan Cốc đã truyền ra,

so với nhà họ Phan, tất nhiên là sơn trang

Huyết Kiếm chúng tôi càng thích liên minh

với Hồng Nhan Cốc hơn! Sắp tới đại hội rồi,

nhu cầu cấp bách của sơn trang Huyết Kiếm

là viện trợ từ ngoài, tuy Phiêu Nhai Các và

nhà họ Phan làm viện trợ, nhưng còn xa mới

đủ, nếu có được sự ủng hộ to lớn của Hồng

Nhan Cốc, tất nhiên là sơn trang Huyết Kiếm

có thể tung hoành vô địch! Bởi vậy trang chủ

biết được anh và cốc chủ của Hồng Nhan

Cốc nảy sinh ân oán xong, lập tức xếp anh

vào danh sách đen, không chỉ anh, ngay cả

người bên cạnh anh cũng y như vậy! Một khi

phát hiện, lập tức tróc nã, nếu phản kháng

giết!” Người đàn ông vạm vỡ trầm giọng nói.



Đôi mắt Phan Lâm bình tĩnh, không có

chút tức giận nào.



Anh hít sâu một hơi, khàn giọng nói: “Tôi

hiểu được, không ngờ tới chuyện giữa tôi và

Hồng Nhan Cốc, sẽ dẫn tới kết cục sơn trang

Huyết Kiếm các anh chủ động, rất tốt!”



“Chủ tịch Lâm, tôi chỉ biết có vậy thôi,

anh... Anh có thể tha cho chúng tôi không?”

Người đàn ông vạm vỡ vội hỏi.



“Đương nhiên là tôi có thể, nhưng một số

người không thể.” Phan Lâm lắc đầu.



“Người nào?”



Người đàn ông vạm vỡ giật mình hỏi.

Phan Lâm không nói chuyện, chỉ hơi

nghiêng người.



Sau đó lượng lớn cảnh sát xông vào, vây

quanh đám người đàn ông vạm vỡ.



“Giơ tay lên!”



Tiếng la truyền ra.



Người đàn ông vạm vỡ ngẩn ra, vội vàng

giơ tay lên, mặt chau mày ủ.



Đợi đám đàn ông vạm vỡ bị mang đi,

Phan Lâm tìm một khách sạn nhỏ dẫn theo

An Mạn nghỉ tạm.



Anh lấy kim châm cứu ra, chữa thương

cho An Mạn.



Xử lý vết thương đơn giản xong, An Mạn

nằm trên giường chợp mắt một lát.



“Tôi đã thông báo cho Hàn Long, bảo

ông ta phái người tới đón cô trở về.” Phan

Lâm kéo lại bức mành, bình tĩnh nói.



An Mạn đang nhắm mắt mở to mắt ra,

nhìn Phan Lâm với vẻ khó mà tin.



“Chủ tịch Lâm, vậy anh thì sao?”

 

“Tôi sao? Tôi còn phải ở lại nơi này.”

 

“Chuyện này làm sao được? Chủ tịch

Lâm, một mình ngài ở đây quá nguy hiểm,

không có người chăm sóc, nhỡ đâu xảy ra

chuyện gì, tôi biết ăn nói thế nào với tổng

giám đốc Long đây?” An Mạn vội vàng la lên.



“Mọi chuyện đã xảy ra biến hóa, toàn bộ

kế hoạch bị đảo lộn, cô ở đây cũng không

làm được chuyện gì, trái lại sẽ tăng thêm

phiên phức, tôi vốn muốn lợi dụng người của

Dương Hoa nhân cơ hội tìm kiếm một số tin

tức, tìm tung tích Kim Ô Đan cho tôi, bây giờ

xem ra đã không thể thực hiện được rồi! Chỉ

cần là người của Dương Hoa xuất hiện ở

thành phố Thanh Nguyên, nhất định sẽ bị

người của sơn trang Huyết Kiếm tiêu diệt!

Cho nên cô nhất định phải rời đi.” Phan Lâm

trầm giọng nói.



An Mạn há miệng thở dốc, không biết trả

lời thể nào.



Một lát sau, cô ta mới cẩn thận hỏi.

“Vậy... Chủ tịch Lâm, anh tính làm thế

nào đây?”

 

“Nếu không thể dùng thiệp mời vào, vậy

chỉ còn một biện pháp, cải trang đi vào!”

 

“Cải trang? Người nào?”

 

“Không phải có một thân phận hoàn mỹ

cho tôi sao?” Phan Lâm cười nói.

 

An Mạn ngẩn ra, lập tức hiểu ra: “Chủ

tịch Lâm, anh là chỉ Tân Tuấn Minh?”

 “Không sail Trời không tuyệt đường con

người, nếu cải trang thành bộ dạng của Tần

Tuấn Minh, tôi muốn đạt được Kim Ô Đan

càng thêm dễ dàng.”

 

“Nói thì nói như vậy, nhưng mà... Làm thế

nào mới có thể cải trang hoàn mỹ? Chủ tịch

Lâm bộ dạng của anh không giống Tân Tuấn

Minh mà!”

 

“Dịch dung là được, An Mạn, cô đi mua

chút da về cho tôi.”

 

“Muốn da gì?”

“Da heo là được!”

 

“Được, chủ tịch Lâm, tôi sẽ đi mual”

 

An Mạn lập tức xuống giường, rời khỏi

phòng.

 

Lúc chạng vạng tối, An Mạn cầm một túi

da heo đi vào khách sạn.

Phan Lâm lập tức bắt đầu tẩy rửa, xử lý,

cũng lấy lượng lớn chai chai lọ lọ, bắt đầu vẽ

loạn lên da heo.

 

Bộ dạng vô cùng chăm chú.

 

“Chủ tịch Lâm, anh... Anh đang làm gì

thế?” An Mạn cẩn thận hỏi.

 

“Chế tạo mặt nại”

 

“Mặt nạ gì?”

 

“Mặt nạ da người!”





Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.4 /10 từ 1834 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status