Thần y ở rể

Chương 2052

Chương 2052: Thần y gì chứ? Thầy lang băm thì có!

Phan Lâm rời đi, những người đứng phía sau Kiều Tín Mạnh cũng lặng lẽ đi theo.

Nhiều khách khứa thấy vậy, ai nấy đều thầm lắc đầu, hiểu được ý đồ của Kiều Tín Mạnh.

Lần này, bác sĩ Lâm gặp xui xẻo lớn rồi.

Có người thở dài.

Thái Mạn Yên đương nhiên cũng nhìn thấy mấy người của nhà họ Kiều đã rời đi, liền nổi giận đùng đùng, lạnh lùng bước tới nói: “Kiều Tín Mạnh! Người của các người đi làm gì vậy?” “Có chút việc phải làm “Làm việc gì chứ? “Anh định làm gì? Không phải là muốn giở trò mưu toan gì với bác sĩ Lâm đấy chứ? Kiều Tín Mạnh, tôi nói cho anh biết! Anh có thôi làm vớ làm vẩn đi không, mau gọi bọn họ về đi!” Thái Mạn Yên tức giận quở mắng.

Kiều Tín Mạnh cười nói: “Này Mạn Yên, Nhà họ Kiều chúng tôi làm gì cần cô can dự vào sao? Cô lại chả phải người nhà họ Kiều chúng tôi, vì vậy cô càng không có quyền can dự vào chuyện này chuyện kia. “Anh đang nói cái gì vậy? Không phải là đang xem thường tôi đấy chứ?" Thái Mạn Yên tức giận đùng đùng. Kiều Tín Mạnh lại cười và nhún nhún vai: “Không, tôi làm gì có ý đó! Nhưng mà tôi thấy cô rất quan tâm đến nhà họ Kiều, như vậy đi Mạn Yên, tôi dạy cô cách này, có thể làm cô công khai hỏi mọi chuyện của nhà họ Kiều chúng tôi đấy “Cách gì chứ?” “Đơn giản thôi, cô gả cho nhà họ Kiều chúng tôi đi, trở thành người nhà họ "Haha..."

Khách khứa xung quanh cười phá lên. Mạn Yên cực kì phẫn nộ, mặt lạnh như băng.

Nhưng cuối cùng, cô ta kiềm chế được bình tĩnh và khẽ gật đầu: “Được lắm! Hay cho anh, Kiều Tín Mạnh, chuyện này chưa xong đâu!”

Nói xong cô ta liền quay đầu bỏ đi.

Kiều Tín Mạnh liếc mắt nhìn Thái Mạn Yên, nhếch mép trông khá đắc ý. “Con đàn bà điên, nếu không phải vì chút quyền lực nhà họ Thái cô thì ông đây chẳng thèm để ý đến cô đâu.” Kiều Tín Mạnh lẩm bẩm. “Kiều công tử, chúng ta có thể tiến hành chữa trị cho ông Dịch đúng không? Nếu như cứ không chữa thì e rằng sẽ bỏ lỡ mất thời gian tốt nhất để chữa bệnh đấy” Lúc này Hoa An bước tới nói. “Ừm..chữa! Chữa chứ! Chứ bệnh cứu người là việc cấp bách mà!”

Kiều Tín Mạnh bật cười, lập tức quay người đi về phía chiếc ghế sofa bên cạnh.

Dịch Minh Thiên được đặt nằm lên ghế sofa, và ai đó đã ấn cằm ông ta xuống để ngăn ông ta co giật mà cắn lưỡi.

Kiều Tín Mạnh không thèm nhìn, nháy mắt với người bên cạnh, người bên cạnh liền hiểu ý, lập tức lấy một chiếc hộp gỗ tinh xảo đưa cho Kiều Tín Mạnh.

Kiều Tín Mạnh mở hộp gỗ và phát hiện bên trong có rất nhiều chai lọ.

Anh ta ngẫu nhiên lấy ra một lọ, đổ một viên thuốc ra và nhét vào miệng Dịch Minh Thiên.

Trong nháy mắt, người Dịch Minh Thiên bỗng nhiên ngừng co giật, sau đó nhắm mắt lại và chìm vào giấc ngủ. “Ấy! Không co giật nữa kìa!” “Ông ấy như thế... ổn rồi chứ?" “Trời ạ! Đúng là thần y mà!” “Không thể tin được, không thể tin được mà!”

Mọi người ai nấy đều kinh ngạc.

Một viên thuốc nhỏ mà có thể khiến Dịch Minh Thiên hồi phục như trước sao?

Điều này thật thần kỳ mà? “Cậu chủ Kiều, như vậy... không sao rồi đúng không?"Hoa An sững sờ, không nhịn được liền mở miệng nói. “Đúng vậy, ông Dịch đã bình an vô sự rồi, hơn nữa tôi đảm bảo người ông ấy sẽ không có bệnh gì nữa đâu!” Kiều Tín Mạnh cười nói.

Khi mọi người nghe thấy anh ta nói vậy, tất cả đều không tin. “Một viên thuốc nhỏ xíu có thể chữa khỏi bệnh cho ông Dịch sao? Có thể thần kỳ như vậy sao? Đây là thuốc gì vậy? Tiên dược sao?” Có vị khách không tin được liền nói. “Nó không phải là tiên dược mà còn tốt hơn hẳn tiên dược đấy!” Kiều Tín Mạnh cười nói.

Hoa An nói: “Cử người đi kiểm tra xem “Được!”

Một thành viên trong Liên minh thương mại có hiểu chút y thuật lập tức ngay lập tức bước tới. Nhưng vào lúc này, Dịch Minh Thiên, người đang nằm trên sô pha liền mở mắt. “Ấy, ấy, ấy, tỉnh rồi! Tỉnh rồi!”

Có người hét lên.

Tất cả mọi người xung quanh liền xúm lại. “Ông Dịch, ông thấy thế nào rồi?” “Đã đỡ hơn chút nào chưa?” “Còn có chỗ nào khó chịu không?”

Những người xung quanh lần lượt ân cần hỏi han.

Dịch Minh Thiên hơi sững sờ, đưa mắt nhìn xung quanh, sau đó nói: “Xảy ra truyện gì sao?” “Ông Dịch, ông không biết gì sao? Vừa rồi bệnh cũ của ông lại tái phát là cậu Kiều Tín Mạnh đã chữa khỏi cho ông đấy. Một người trong số họ giải thích. “Lại tái phát bệnh cũ sao? Sao tôi không cảm nhận được chút gì hết vậy, hơn nữa toàn thân tôi bây giờ cảm thấy rất khỏe khoắn, tràn trề sức lực, chưa bao giờ tôi thấy thoải mái như lúc này! Sao mà tôi lại tái phát bệnh được chứ?"

Dịch Minh Thiên rất ngạc nhiên. "Hả? Ông Dịch, Ông cảm thấy tình hình sức khỏe rất tốt sao?” Hoa An đi tới hỏi. “Tất nhiên rồi, tôi cảm thấy bây giờ tôi có thể một đấm giết một con bò đấy!” Dịch Minh Thiên nói.

Mọi người tại đó xôn xao hết cả lên, và tất cả đều đổ dồn ánh mắt ngưỡng mộ về phía Kiều Tín Mạnh. “Đúng là thần y mà!” “Một viên thuốc mà làm ông Dịch hồi phục, thân thể bây giờ lại như một người đàn ông khỏe mạnh nữa, lợi hại quá!” “Chẳng trách Kiều công tử tự tin như vậy, với y thuật của như thế làm sao có thể không hơn bác sĩ Lâm được?” “Nhà họ Kiều quả là có nhân tài xuất chúng mà!” “Thật là lợi hại!”

Các quan khách đều giơ ngón cái lên khen ngợi.

Hoa An cũng cười, tay cầm ly rượu lên nói: "Nào! Để chúng tôi mờ Kiều thần y một ly!” “Mời Kiều thần y!”

Các quan khách cũng nâng ly. “Khách khí. Khách khí quá! Hahaha... 

Kiều Tín Mạnh cười, nâng ly và uống cạn Tuy nhiên, mọi người vừa uống một ly thì ...

Dịch Minh Thiên đột nhiên ôm bụng và nôn ra một ngụm máu lớn. "A...!"

Những người xung quanh sợ hãi hét lên và vội vàng lùi lại.

Sau đó, Dịch Minh Thiên lặn khỏi ghế sô pha, thân thể già nua lại co giật, miệng không ngừng nôn ra máu, mắt trợn trắng. “Gì vậy?” “Như này...như này là sao?”

Các vị khách trố mắt kinh ngạc. “Kiều công tử! Chuyện này..?” Sắc mặt Hoa An chùng xuống, vội vàng hỏi. "Đừng lo lắng! Đừng lo lắng! Có thể do thuốc chưa đạt hết công dụng!”

Mồ hội của Kiều Tín Mạnh chảy đầm đìa, nhanh chóng lấy một viên thuốc khác từ chiếc hộp gỗ bên cạnh và nhét vào miệng Dịch Minh Thiên.

Không ngờ lại ngột ngạt thế này. "A..."

Dịch Minh Thiên hét thảm lên một tiếng, sau đó nghiêng người và ngã xuống đất, không động đậy nữa

Mọi người sợ đến thót tim. “Ông Dịch! Ông Dịch!” Hoa An lo lắng hét lên. Nhưng Dịch Minh Thiên không phản ứng gì cả.

Ông ta dường như ý thức được điều gì đó, đưa tay ra cẩn thận đặt ở mũi Dịch Liên Thiên một lát, sau đó áp tay lên ngực Dịch Minh Thiên.

Sau một lúc, sắc mặt Hoa An tái mét, đầy vẻ hoài nghi, đột ngột đứng lên. “Ông ấy chết rồi!”

Bốn chữ đơn giản từ miệng Hoa An nói ra.

Kiều Tín Mạnh lùi lại, suýt nữa thì không thể đứng vững.

Những người khách xung quanh náo loạn, nhìn Kiều

Tín Mạnh chằm chằm.

Vị thần ý họ Kiều này vậy mà lại làm ông ấy chết rồi sao?

Đây lại là người của Liên minh thương mại nữa chứ! Ở đây lại là địa bàn của Liên minh thương mại Kiều Tín Mạnh nên giải thích thế nào bây giờ? “Không thể nào tuyệt đối không thể thuốc này của tôi, nhưng là thuốc chữa bách bệnh, có thể chữa khỏi tất cả mọi bệnh! Ngay cả khi người chết uống nó cũng có thể sống lại! Ông ta...ông ta làm sao có thể chết được? Tuyệt đối không thể Nhất định đã xảy ra sơ suất ở đâu đó rồi!” Môi của Kiều Tín Mạnh run lẩy bẩy, anh ta vội vàng hét lên. “Kiều công tử, bây giờ nói gì cũng đã muộn, người đã chết rồi, nhà họ Kiều các cậu, có phải là nên cho Liên minh thương mại chúng tôi một lời giải thích rõ ràng không?” Người của Liên minh thương mại giận dữ hét lên. “Chuyện...chuyện nà

Kiều Tín Mạnh run đến mức không biết phải nói gì

Mọi người nhìn thấy bộ dạng sự bất lực của Kiều Tín Mạnh, họ liền biết rằng tên này vốn dĩ chẳng hiểu gì về y thuật cả.

Mọ thứ đều dựa vào thứ thuốc đó cả.

Hoa An bình tĩnh lại, nghiêm nghị nói: “Việc của Kiều Tín Mạnh, quan trọng nhất trước mắt là phải lo chuyện của Dịch Minh Thiên đã! Người đâu, lập tức tìm bác sĩ Lâm đến, bây giờ chỉ có thể trông chờ xem bác sĩ Lâm có cách nào xoay chuyển tình thế không thôi.



Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.4 /10 từ 1834 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status