Thần y ở rể

Chương 2095

Chương 2095: Đấu châm

Trong điện không còn một âm thanh nào. Tất cả mọi người đến cả hít thở cũng đều sắp dừng lại.

Nhưng Phan Lâm đặc biệt bình tĩnh, lạnh nhạt nhìn Thần Hỏa Tôn Giả, nói: “Nếu như Tôn Giả muốn giết tôi, thì cứ việc ra tay, cần gì phải tìm cái cớ chứ. Đấu với Tôn Giả, tôi sao có thể là đối thủ của Tôn Giả được.”

Ngay từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Thần Hỏa Tôn Giả, Phan Lâm đã biết mình nhất định không phải là đối thủ của đối phương.

E rằng đại nhân Yamata mà anh lúc đầu gặp phải ở nước Anh Hoa, cũng không đỡ được quả mười chiều của Thần Hỏa Tôn Giả.

Người này quả đáng sợ. Ông ta giống như một ngọn núi, khiến người ta không thể thở được.

Một khi thật sự đánh nhau, Phan Lâm chỉ có một ý nghĩa.

Đó chính là chạy.

Có lẽ chạy trốn còn có một con đường sống. Có điều Thần Hỏa Tôn Giả lại lắc đầu.

“Nếu bản tôn thật sự muốn giết cậu, sao cậu có thể tiếp tục nói chuyện với tôi chứ? Là đồ đệ bản tôn kỹ thuật kém cỏi, thua cậu, nếu như bản tôn muốn giết cậu, nhất định sẽ bị người đời chỉ trích, hơn nữa người trên đảo này cũng sẽ không phục. Cho nên đồ đệ làm mất mặt, thân là sự phụ, tất nhiên phải lấy lại rồi.”

“Hóa ra là như vậy. Vậy Tôn Giả muốn đấu với tôi thế nào? Tiếp tục thi xem ai chịu nóng được sao?”

“Nếu đấu cái này, thắng rồi cũng không được vẻ vang, không ai phục. Bác sĩ Lâm, hay là đấu theo sở trường của cậu đi.” Thần Hỏa Tôn Giá nhàn nhạt nói.

“Sở trường của tôi?”

“Đúng. Nếu như cậu đã xưng là thân ý, nhất định sẽ có y thuật tuyệt vời, bản tôn đấu chấm với cậu, thế nào?” Thần Hỏa Tôn Giả nhìn Phan Lâm nói.

“Châm? Tôn Giả cũng biết châm sao?” Phan Lâm vô cùng ngạc nhiên.

“Trên đời này thứ mà bản tôn không biết, thật sự không nhiều. Nghe đây, bác sĩ Lâm, cậu có một cơ hội. Nếu như cậu thẳng, không ai phải chết cả. Cậu có thể bảo vệ an toàn của mình. Nhưng nếu như cậu thua cả nhà họ Nguyễn đều sẽ bị diệt tộc, cậu cũng sẽ phải chết. Không chỉ như vậy, tất cả những người có liên quan đến Dương Hoa, Giang thành, bản tôn cũng sẽ đích thân ra tay giết sạch bọn họ. Không để lại ai. Cậu, nghe rõ chưa?” Thần Hỏa Tôn Giả bình tĩnh nói.

Sắc mặt lập tức căng chặt lại. Lúc này, mình đã bị ép đến mép vực rồi, không đồng ý cũng phải đồng ý. “Được.”

Phan Lâm gật đầu: “Nếu đã như vậy, chúng ta sẽ đấu một trận”

“Bản tôn biết cậu là y võ, có thể thông qua ngân châm, dược liệu đã tăng thực lực bản thân, như vậy, bản tôn cho cậu thời gian một tiếng để chuẩn bị, một tiếng sau, bản tôn đợi cậu trên đỉnh núi Thần Hỏa. Hi vọng cậu có thể cho tôi một chút bất ngờ. Đừng tùy ý hai chiêu đã thua, như vậy thì quá nhàm chán rồi”

Thần Hỏa Tôn Giả nhàn nhạt nói, sau đó đứng dậy, rời khỏi điện Thần Hỏa. Người trong điện cũng đều lần lượt rời khỏi.

Thánh Nữ đi chậm nhất, đôi mắt âm lạnh nhìn Phan Lâm, đặc biệt tức giận.

Sau khi người đi gần hết rồi, cô ta mới đi xuống, lạnh lùng nói: "Anh muốn chết như vậy sao?” “Ai nói với cô rằng tôi muốn chết chứ?” Phan Lâm phản bác.

“Nếu không muốn chết, sao anh còn dám phản bác lời của Tôn Giả chứ? Anh có biết, xưa nay cho dù là ai, dám làm trái lời của Thần Hỏa, đều chỉ có một con đường chết thôi không? Sống chết của người nhà họ Nguyễn thì liên quan gì đến anh? Anh muốn lo chuyện báo động như vậy sao?” Dáng vẻ Thánh Nữ hận không thể rèn sắt thành thép nói.

Nhưng Phan Lâm lại cười nói: “Thánh Nữ đại nhân, cô không có tư cách chỉ trích tôi, cô đã nói sẽ bảo đảm an toàn cho tôi, nhưng Thần Hỏa Tôn Giả vừa mới đến đã muốn giết tôi rồi. Việc của cô còn chưa xong đâu”.

Trên mặt Thánh Nữ lộ ra vẻ không vui, lạnh giọng nói: “Tính tình sự tôn quái gở, tâm tư khó lường, tôi đã nói giúp anh bao nhiều lời hay rồi, nhưng vô dụng, nếu như tôi tiếp tục nói, không chỉ khiển sự tôn phản cảm, khiến sự tồn sinh ra nghi ngờ, đến lúc đó tôi không thể bảo vệ được cho anh, không chừng còn bị anh kéo xuống nước. Lẽ nào anh không nhìn ra sao?”

“Vậy sao? Vậy lẽ nào Thánh Nữ không biết trận đấu này của tôi là Tôn Giả là chuyện sớm muộn sao?”

"Sớm muộn? Ý gì?”

“Sư phụ cô là người yêu danh tiếng, ông ta là một người kiêu ngạo, trong mắt không chứa nổi một hạt cát, Nguyễn Ngạn Ninh bị tôi đánh bại, ông ta mất hết thể diện, cho nên ông ta nhất định phải tìm lại thể diện. Cho dù tôi không nói giúp nhà họ Nguyễn, cũng tuyệt đối không thể thoát được trận đấu này.”

Thánh Nữ suy nghĩ một lúc, im lặng gật đầu.

Quả thật, Thần Hỏa Tôn Giả vô cùng kiêu ngạo, mọi thứ đều không đặt trong mắt, điều duy nhất ông ta coi là quan trọng chính là thể diện.

"Có điều nếu như anh đã nhìn thấu mọi truyện, tại sao vừa rồi còn ra vẻ ngạc nhiên và hoảng sợ như vậy? Nếu như anh đã sớm nghĩ được mọi chuyện, không phải nên bình tĩnh sao?” Thánh Nữ Thần Hỏa nhàn nhạt hỏi.

“Nếu như tôi không biểu hiện ra hoảng sợ một chút, ngạc nhiên một chút, sao Thần Hỏa Tôn Giả nhường tôi được chứ?”

“Chỉ đáng tiếc cho dù là như vậy, anh cũng không thể thắng được. Mặc dù sự tôn chưa học qua y thuật, nhưng sự tôn có nền tảng, sự tôn đấu chấm với anh, anh hoàn toàn không có cơ hội thắng, bởi vì anh đến một châm của sự tôn cũng không thể tiếp được. Khoảng cách giữa hai người quá lớn. Sư tôn và anh, chính là sự khác biệt giữa thần linh và người phàm.”

Thánh Nữ Thần Hỏa khàn giọng nói: “Dù sao hôm nay anh cũng chỉ có con đường chết, nếu đã như vậy, không bằng mau nói cho tôi phương pháp trị liệu thứ hai đi. Nếu như anh nói cho tôi nghe, có lẽ sau khi anh chết tôi còn có thể lấy được thi thể của anh, bồi táng cho anh.”

“Không cần, tôi không chết được.”

“Anh... Thật là ngoan cố. Bỏ đi. Bỏ đi.”

Thánh Nữ ảo não, cũng lười phí lời, lạnh lùng trừng anh một cái, hất tay áo rời đi.

Phan Lâm cười, nhìn xung quanh không thấy ai, lấy ngân châm ra trực tiếp đâm kim ở cung điện này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.4 /10 từ 1834 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status