Thật ư? Thật ư? Phải là hồng phai xanh thắm

Chương 107: Đàn ông đúng là đến từ sao hỏa


Minh Lan chỉ duy trì vẻ mặt xấu hổ ngượng ngùng đến khi trở về phòng. Nàng cúi đầu vừa vào phòng, một bàn tay thò ra kéo nàng lại, ngẩng đầu một cái, chỉ thấy Cố Đình Diệp đang lo lắng nhìn mình, ánh mắt có vài phần áy náy: “Xin lỗi, đã quên mất em.”

Thật ra Minh Lan cũng không tức giận, ngày đầu tân hôn đã phải chiến đấu kịch liệt, bây giờ nàng chỉ cảm thấy mệt mỏi rã rời, cúi đầu thở dài nói: “Làm vợ của chàng, thật không dễ dàng.”

Cố Đình Diệp hồi lâu không nói gì, chỉ nhẹ nhàng kéo Minh Lan đi vào trong. Minh Lan chợt ngửi thấy mùi thơm thức ăn, ngẩng đầu nhìn lên, thấy trên chiếc bàn gỗ tử đàn song hỷ đã bày nhiều món ăn, bánh ngô nướng vàng óng, bánh đậu đỏ cuốn dừa thơm nức mùi sữa, mấy đĩa điểm tâm theo mùa, còn có món canh tam tiên miêu nhĩ đóa, nước cốt thơm nồng, Minh Lan rất thích, lập tức vui vẻ, chạy tới ngồi xuống, quay đầu lại mặt tươi cười nói: “Đây là chuẩn bị cho em à?”

Trong lòng Cố Đình Diệp vốn có chút không vui, thấy Minh Lan bày một ra vẻ hoan hỉ như đứa con nít, không khỏi buông lỏng gánh nặng trong lòng: “Mới bưng lên đấy, ma ma bên cạnh em tay chân rất nhanh nhẹn.” Hắn lấy đũa nhét vào tay Minh Lan, “Nhanh lên ăn nhiều vào, buổi trưa còn bận lắm.”

Minh Lan do dự một chút: “Nhưng lát nữa còn phải dùng bữa trưa nữa…”

“Ngồi với bọn họ, em có thể động đũa sao?” Cố Đình Diệp nhíu mày kiếm hỏi lại.

Minh Lan lập tức cầm đũa. Thấy Minh Lan ăn ngon lành, Cố Đình Diệp cũng cười ăn một ít.

“Đừng vội, không ai giành với em đâu.” Khóe miệng Cố Đình Diệp mỉm cười, nhìn hai má phúng phính của Minh Lan căng phồng đồ ăn, nhưng vẫn cố gắng duy trì lễ nghi ưu nhã, trên má trắng trẻo còn lưu tia nắng ban mai, môi hồng mơn mởn như ngó sen tháng sáu, nhìn khuôn mặt như vậy, trong lòng bỗng dưng cảm thấy thoải mái ấm áp.

“Lúc nãy… em sợ sao?” Cố Đình Diệp chần chờ hỏi, đối với đám thân thích kia của mình hắn hiểu rõ, sợ là sẽ không bỏ qua Minh Lan, phỏng chừng thế nào mở miệng cũng hùng hổ bắt nạt cô dâu nhỏ một phen.

Minh Lan phồng má lắc đầu, cố gắng nuốt thức ăn: “Không có, em còn thay chàng biện bạch một phen đấy!” Làm chuyện tốt nhất định phải kể lại, thời buổi này không lưu hành cái gọi là làm chuyện tốt mà không lưu danh.

Cố Đình Diệp tỏ ra hứng thú, nhướng mày hỏi: “Em cãi lại?”

Nhắc tới chiến tích của mình, Minh Lan lập tức mặt mày hớn hở, buông đũa, đơn giản rõ ràng tóm tắt lại buổi nói chuyện vừa rồi, vừa bắt chước y hệt giọng điệu của Lô lão đại nhân không nói làm gì, còn miêu tả sinh động sắc mặt cử chỉ của mọi người lúc đó một lần.

Cố Đình Diệp ngồi nghe mà hai mắt phát sáng, khóe miệng cong lên như trăng khuyết.

Sau khi Minh Lan nói xong, vẫn thấy chưa thỏa mãn: “... Cũng may là em, nếu là anh cả em, chậc chậc...Trung hiếu lễ nghĩa thuật lại rõ ràng một lượt, chỉ sợ hôm nay chú Tư chú Năm bọn họ phải đi từ đường quỳ bái tổ tông rồi!” Lời này không phải nói đùa, anh Trường Bách mặc dù nói rất ít, nhưng một khi mở miệng, từng chữ như đao, miệng lưỡi sắc sảo, đối với điểm ấy, mẹ ruột anh Vương nữ sĩ đã được lĩnh hội sâu sắc.

Khuôn mặt Cố Đình Diệp ủ dột hồi lâu tràn ra ý cười, hắn đưa tay nhéo cái mũi nhỏ vểnh lên rất đáng yêu của Minh Lan, mặt mày tràn đầy tình cảm, tiếng nói trầm thấp như rượu ngon ủ lâu năm: “Còn tưởng là đã ném em vào trong ổ sói, vừa rồi tí nữa hù tôi toát ra mồ hôi lạnh.”

Minh Lan cắn chiếc đũa, cười tươi như hoa, gương mặt ửng đỏ, thì thầm: “Em không sợ sói, chỉ sợ không ai cho em chỗ dựa.”

Trong lòng Cố Đình Diệp mềm nhũn: “Tôi là chỗ dựa của em! Em muốn làm gì, tôi đều ủng hộ!”

Minh Lan một khi vui vẻ sẽ biểu hiện vô cùng đáng yêu, xuất ra bản lĩnh vẫn thường dỗ lão phu nhân vui thích, dựa lên vai Cố Đình Diệp miệng cười như miếng dưa nhỏ, quay quay như chú sóc con múc cháo gắp rau cho Cố Đình Diệp, khiến cho Cố Đình Diệp dù hiểu biết nhiều, một nửa xương cốt cũng mềm nhũn, chỉ hận hiện tại trời sáng choang, nơi này có nhiều điều bất tiện.

Cố Đình Diệp mất tự nhiên ho khan hai tiếng, gắp vào trong bát của Minh Lan viên bột nhồi thịt chưng hình anh đào, nói tránh đi: “Em… Không muốn hỏi một chút chuyện của chú Tư chú Năm à?” Bình thường nàng dâu mới gặp phải cảnh tượng này, không phải sẽ vội vàng hỏi han chồng sao.

Minh Lan giờ mới nhớ ra: “Đúng, đúng rồi, tại sao vậy, không phải chàng nói thái phu nhân đã đồng ý để chúng ta dọn ra ngoài rồi sao? Sao bọn họ còn có ý phá đám chàng như vậy?”

Những lời này hỏi thật hay, vừa mở miệng đã định tội người ta, chân mày Cố Đình Diệp giãn ra, uất ức tan đi, lại cười nói: “Tôi từ nhỏ bướng bỉnh, thái phu nhân cố kỵ thân phận vợ kế nên không tiện nhiều lời, cho tới bây giờ đều là chú hoặc thím mách với cha, rất nhiều chuyện, đều là như thế này.”

Minh Lan chậm rãi nhấm nuốt ý tứ của những lời này, trong lòng nhẹ nhàng cắt soạt một tiếng, mắt to hiện lên ý cười như không cười, cắn đôi môi mềm mại, hơi kéo dài ngữ điệu: “Nhà họ Cố thật là tốt đẹp, chú thím hòa ái, chị em dâu thân thiết, một nhà trên dưới hoà thuận vui vẻ, có thể gả tới đây, đúng là may mắn của em.”

Cố Đình Diệp nở nụ cười, hắn rất thích cái giọng nói chuyện này của Minh Lan, giống như một đứa bé nghịch ngợm cố ý giả bộ ngây ngô giả bộ thành thật, nhưng lại giả vờ không đạt. Lại nói đùa một hồi, bên ngoài có người đến mời đi dùng cơm, Cố Đình Diệp nắm tay nhỏ của Minh Lan đi ra ngoài, vừa đi vừa nhẹ giọng căn dặn đủ loại chuyện.

Thật ra Minh Lan nghĩ Cố Đình Diệp bây giờ không cần lo lắng, vừa rồi mới ồn ào một phen, lúc này ăn cơm đoán chừng là phải tạo một cảnh tượng hoà thuận vui vẻ. Diêu bán tiên quả nhiên danh bất hư truyền, suốt bữa ăn tất cả mọi người không hề đề cập đến chuyện không vui vừa rồi.

Chỗ ngồi của nam, Cố Đình Diệp không còn gương mặt lạnh lùng, hợp thời biểu hiện một phen vãn bối cung kính, hai ông chú cũng coi như thức thời, biết cứng không được, cũng thuận bậc thang leo xuống uống mấy chén rượu bồi tội. Chỗ ngồi của nữ, Minh Lan như cũ xẩu hổ ngượng ngùng dùng một khuôn mẫu ‘ABAB’ ứng phó đa số câu hỏi, gặp phải câu nào không ứng phó được, không thể làm gì khác hơn là thành thật trả lời.

Ngũ lão phu nhân thấy Minh Lan ăn nói không tầm thường, không nhịn được hỏi: “Con cũng có học khuê học? Là vị tiên sinh nào dạy?” Cố Đình Xán ngồi đối diện vốn cúi đầu lẳng lặng dùng cơm, lời vừa nói ra nàng bỗng nhiên ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm Minh Lan.

Minh Lan đặt đũa xuống, vuốt vuốt đồ trang trí rũ xuống trên ống tay áo, mỉm cười nói: “Con chưa từng học khuê học, nhưng lúc sáu bảy tuổi thì bà nội có mời một vị ma ma từ trong cung đến dạy chị em chúng con mấy ngày.”

Cố Đình Xán vừa nghe đến ma ma giáo dưỡng, khóe miệng xị xuống, lại cúi đầu, ngũ lão phu nhân lắc đầu: “Không đúng, ma ma giáo dưỡng dạy là cử chỉ nề nếp, con còn học tiên sinh thì khác chứ?”

Minh Lan bị dồn ép quá mức, chỉ đành phải nói: “Năm ấy cha thăng nhiệm Đăng châu tri châu, vì muốn để mấy anh học, cha liền mời Trang tiên sinh từ kinh thành đến làm khách, lúc ấy chị em chúng con tuổi còn nhỏ, cũng theo đọc sách vài ngày.”

Lần này Cố Đình Xán rất hăng hái, mắt lấp lánh, môi mấp máy nhưng không mở miệng, thái phu nhân ôn nhã mỉm cười, cây trâm bạch ngọc chỉ bạc khảm mấy viên ngọc trai lớn khẽ đung đưa bên tai: “Chính vị Trang tiên sinh trước kia ở lâm trang nhà Thân thủ phụ dạy học?”

Minh Lan ngửng thở một giây, lập tức, vẻ mặt như thường: “Đúng ạ.”

Thái phu nhân vỗ tay mà cười: “Thật đúng là một vị tiên sinh tốt, chị em các con có thể được nghe ông ấy dạy dỗ đúng là có phúc! Chẳng trách nghe con nói chuyện rất có quy tắc, thì ra là sư xuất danh môn; sau này mấy đứa em con cũng có thể học hỏi con một ít, có đầu óc không nói năng lung tung, hôm nay con đừng trách em Xán, nó từ nhỏ được ta yêu thương mà đâm hư rồi.”

Đình Xán rốt cục không nhịn được, trâm cài kim thạch màu xanh rũ xuống bên tai hơi xao động, vờ giận dỗi nũng nịu nói với thái phu nhân: “Mẹ, đều tại mẹ! Lúc nhỏ không mời một vị tiên sinh tốt cho con, hôm nay lại nói chị em chúng con!”

Thái phu nhân biến sắc, lại không tiện trách cứ cô trước mặt mọi người, Huyên đại phu nhân bên cạnh cười ôn hòa: “Cô đấy! Trang tiên sinh há lại dạy các tiểu thư khuê các, người ta là dạy cử nhân tiến sĩ! Muốn trách thì trách mấy ông anh cô không biết chi, hồ, giả, dã! Haizzz… Đúng là không thể trông cậy vào họ được, cũng may Hiền Nhi và mấy cậu ở chi năm đều không chịu thua kém, sau này e là chỉ có thể trông cậy vào mấy cậu ấy thôi!”

Lời này nói ra khiến ngũ lão phu nhân và Chu thị đều mặt mày hớn hở, mọi người đều thoả mãn, Minh Lan lén lút nhìn vị Huyên đại phu nhân ôn hòa này thêm mấy lần, chỉ thấy chị ta trong lúc nói chuyện mặc dù hơi thẳng thắn thô lỗ, nhưng hành sự lại lanh lẹ chu đáo, rất chiếu cố cô em chồng bên cạnh – con gái duy nhất của vợ kế tứ lão phu nhân Đình Huỳnh; lại so sánh, cô dâu cả chi năm không nói chuyện nhiều, hơi nhát gan, ngược lại con gái dòng thứ chi thứ năm Đình Linh, vô cùng hoạt bát, cười nói ríu rít.

Lại nói tiếp, Đình Xán, Đình Huỳnh, Đình Linh, dung mạo ba chị em gái phải nói là cực kì xinh đẹp, Đình Xán giống như một cây linh chi đâm ra từ vách núi, thanh khiết cao ngạo, Đình Huỳnh thì đoan trang nhu thuận hơn, mà Đình Linh chính là một đóa hoa giải ngữ, dịu dàng khéo léo động lòng người.

Khó khăn lắm mới ăn xong một bữa cơm, nhóm hầu già hầu gái dọn dẹp cũng sắp xong, mắt thấy sắp ra cửa, thái phu nhân lại gọi Minh Lan đến nội đường, trong lòng Minh Lan trầm xuống, thầm nghĩ: Lại nữa rồi, lần này là chuyện gì nữa đây.

Sắc mặt Cố Đình Diệp hơi trầm xuống, cúi đầu suy nghĩ chỉ chốc lát, ngẩng đầu nhìn thẳng Minh Lan nói: “Để tôi đi với em, em không cần nói nhiều, còn lại để tôi xử lý.”

Minh Lan gật đầu.

Trong sương phòng chính viện phía tây, thái phu nhân đang ngồi ghế đầu, hai bên chỉ có Thiệu phu nhân và Chu thị, ba người đang nói chuyện, nghe hầu gái ngoài cửa truyền, vốn đang tươi cười đón chào, thấy Cố Đình Diệp cũng tới, liền hơi giật mình.

Vẻ mặt thái phu nhân vẫn như trước, Chu thị vội vàng đứng dậy sai hầu gái pha trà, sau đó ngồi vào bên cạnh Thiệu phu nhân. Cố Đình Diệp chắp tay hành lễ với thái phu nhân và Thiệu phu nhân. Minh Lan cũng chỉnh đốn trang phục nghiêng mình hành lễ, ngay sau đó Cố Đình Diệp ngồi xuống chiếc ghế bên phải, Minh Lan ngẩn người, phải ngồi bên phía con dâu, hay là ngồi bên cạnh Cố Đình Diệp đây.

Cố Đình Diệp nặng nề ho khan hai tiếng, ném một ánh mắt sang, Minh Lan lập tức chạy tới ngồi xuống. Thấy cử chỉ đó của hai người, Thiệu phu nhân và Chu thị liếc nhau, rất có thâm ý.

“Sao con cũng tới?” Thái phu nhân buông bát trà, thân thiết nói, “Chuyện này vợ của con biết là được rồi.” Không đợi Cố Đình Diệp trả lời, bà lại nhẹ nhàng thở dài, “Không sao, con tới cũng tốt, vợ con vừa vào cửa chưa tới một ngày, mấy chuyện này, khó tránh khỏi nàng không biết được, chắc con cũng biết ta gọi các con đến là vì chuyện gì?”

Cố Đình Diệp lưng thẳng tắp, lẳng lặng nói: “Là vì chuyện cái Dung.”

Minh Lan trong lòng xao động, thì ra là việc này, cái này nàng cũng biết.

Thái phu nhân mỉm cười gật đầu, lại gật đầu với Hướng ma ma, Hướng ma ma xoay người đi ra ngoài, bà quay đầu lại nói: “Nếu các con đã biết, ta cũng không dài dòng; haizzz… Ta vốn muốn để mấy ngày nữa, đợi Minh Lan thu xếp ổn thỏa rồi mới nói tỉ mỉ, nhưng hôm nay các con muốn đi ngay, ta mới phải nói bây giờ.”

Cố Đình Diệp đứng lên, cúi người thật sâu với thái phu nhân và Thiệu phu nhân, trầm giọng nói: “Lúc còn trẻ là con không có đức hạnh, làm ra việc hoang đường. Hai năm qua, may nhờ chị dâu giúp đỡ, giúp đỡ chiếu cố Dung Nhi, Đình Diệp khắc sâu trong lòng.”

Thiệu phu nhân liền vội vàng đứng lên đáp lễ, nói: “Đều là người trong nhà, hà tất khách khí như vậy. Cái Dung là một đứa bé ngoan, ở với cái Nhàn rất thân thiết, thật ra mà nói, chị cũng không giúp được gì, cái Dung đều nhờ Hồng Tiêu chăm sóc.”

Mặt Cố Đình Diệp lại trầm xuống, sau khi ngồi xuống, không đợi hắn mở miệng, rèm nhấc lên, Hướng ma ma dẫn hai người phụ nữ ăn mặc kiểu phụ nhân vào, ở giữa là một bé gái.

Hai nữ tử dịu dàng bái lễ với mọi người, sau đó cung kính đứng phía dưới.

Minh Lan nhìn kỹ lại, chỉ thấy người phụ nữ bên trái mặc một bộ áo như ý dài tà chéo màu quả hạnh, chừng mười mấy tuổi, khuôn mặt trái xoan, mắt hạnh má đào; người phụ nữ bên phải mặc một bộ quần áo vàng ngà bình thường vạt đối xứng viền như ý màu hoa hồng, tuổi cô ta lớn hơn, ước chừng hai mươi bảy hai mươi tám, khuôn mặt dài có vài phần xinh đẹp, bé gái ở giữa ước chừng bảy tám tuổi, mặc một bộ áo hồng nhạt và áo khoác mỏng đỏ thẩm, thân ghể gày yếu, sắc mặt sợ hãi, mặt mày có vài phần xinh đẹp giống Mạn Nương lúc trước.

Thái phu nhân ôn hòa nhìn Minh Lan nói: “Dung nhi, sao còn chưa bái kiến cha mẹ con?”

Ánh mắt bé gái liếc thẳng về phía Thiệu phu nhân, thấy nàng nhẹ nhàng gật đầu, mới run run bước tới một bước, cung kính quỳ xuống dập đầu, gọi: “... Cha.”

Cố Đình Diệp nhìn nó, ánh mắt phức tạp, gật đầu.

“Còn mẹ con nữa?” Thái phu nhân cười nhắc nhở.

Dung nhi nhút nhát, lén ngắm trộm Minh Lan, cắn môi không chịu nói, Minh Lan rất muốn phát biểu một ít ý kiến, vì vậy nhìn Cố Đình Diệp, chỉ thấy Cố Đình Diệp nhẹ nhàng phất tay, nói với Dung Nhi: “Con hãy gọi là phu nhân đi.”

Mọi người đang ngồi sắc mặt đều biến đổi, Thiệu phu nhân không nhịn được nói: “Nên gọi mẫu thân chứ, Dung Nhi, mau gọi đi!”

Hết lần này tới lần khác Dung Nhi thế nào cũng không gọi được, người phụ nữ bên phải mở miệng mấy lần, nhìn người phụ nữ bên trái một chút, cuối cùng vẫn không nói gì, Cố Đình Diệp không để ý tới mọi người, chỉ nhìn chằm chằm vào Dung Nhi, nói: “Nếu con không muốn gọi mẫu thân, hãy gọi phu nhân.”

Dung Nhi vẻ mặt quật cường, thốt ra: “Phu nhân!”

Thiệu phu nhân vẻ mặt tiếc hận, không thèm nói nữa, Chu thị cúi đầu dùng trà, thái phu nhân sâu sắc nhìn Minh Lan vài lần. Minh Lan cảm thấy rất oan uổng, từ đầu tới đuôi nàng còn chưa nói gì mà.

Một bà hầu già tới, dẫn Dung Nhi ngồi xuống một chiếc ghế nhỏ, đưa trà quả cho nàng ăn; sau đó, thái phu nhân lại chỉ vào hai cô gái rồi nói với Minh Lan: “Hai cô này là người trong phòng Diệp Nhi, đây là dì Củng, hai năm qua Dung Nhi cũng là nhờ nàng chăm sóc; đây là Thu nương, là hầu gái từ nhỏ của Diệp nhi, sau làm hầu ngủ.”

(Amen, mọi người cứ từ từ, đừng mắng chú hai vội mà tội).

Hai nữ tử vội vàng tiến lên hành lễ với Minh Lan. Minh Lan uất ức, lần này nàng không mang theo hà bao, không thể làm gì khác hơn là lục lọi trong tay áo một hồi, cởi ra hai cái vòng tay vàng, thưởng cho mỗi người một cái.

Lúc ngẩng đầu tạ ơn, hai người không nhịn được liếc nhìn Cố Đình Diệp, ánh mắt dì Củng u oán, như khóc như tố, vẻ mặt Thu nương kích động vui sướng, suýt tí lệ nóng doanh tròng. Ai biết Cố Đình Diệp lại cau mày nhìn Dung Nhi phía bên kia.

Giới thiệu xong xuôi, thái phu nhân quay sang nói tiếp với Minh Lan: “Con đã muốn đến biệt phủ ở, các nàng cũng phải đi cùng.”

Minh Lan gật đầu, nhưng nàng còn chưa mở miệng, lại bị Cố Đình Diệp cướp lời: “Đương nhiên phải cùng đi, nhưng mấy ngày nay e là bên kia còn hơi lộn xộn, qua mấy ngày nữa, đợi bên kia chỉnh đốn xong xuôi, con sẽ phái người tới đón.”

Ánh mắt thái phu nhân lấp lóe, tức thì lặng im, dì Củng lại xoay về phía Minh Lan quỳ xuống, nói: “Nô tỳ nguyện ý đi qua bây giờ, nô tỳ tuy rằng vụng về, nhưng đương khi phu nhân lo liệu việc nhà, chạy chân truyền lời cũng có thể giúp đỡ một … hai …!”

Cố Đình Diệp thản nhiên nói: “Không phải cô còn phải chăm sóc Dung nhi sao?”

Sắc mặt dì Củng trắng bệch, Thu nương bên cạnh đang muốn nói, Cố Đình Diệp nhìn cô ta một cái, mềm giọng hơn, nói: “Các cô cứ ở lại đây, ta sẽ quay lại đón các cô sau.” Thu nương lập tức không nói gì nữa, ánh mặt lại vô cùng kích động.

Minh Lan vuốt chuỗi vòng trên cổ tay trong tay áo, thầm nghĩ: Sao mới có hai đứa? Thế nào cũng phải bảo nàng thưởng hết vòng tay trên hai tay này đi mới phù hợp với danh tiếng bên ngoài của cậu hai nhà họ Cố mới phải chứ? ( Chết ngất)

Trong lúc suy nghĩ, Minh Lan hiểu rõ, lúc trước cậu hai nhà họ Cố rời nhà trốn đi cũng giống như bị trục xuất khỏi gia môn, những vợ lẽ hầu ngủ này thấy không thể chạy theo, không thể làm gì ngoài tìm lối thoát khác, đương nhiên, cũng có thể là bị chủ tử đuổi đi.

Hà tất vì một lãng tử đã bị trục xuất khỏi gia môn lại còn không có khả năng trở về mà nuôi thêm nhiều miệng ăn. Như vậy, lưu lại hai người này là? Hừm, nước cũng thật sâu.

Thái phu nhân vốn định lôi kéo Minh Lan nói thêm mấy câu, nhưng thấy Cố Đình Diệp ở đây, chúng nữ quyến đều có chút e ngại, liền nhanh chóng giải tán, Thu nương và Hồng Tiêu tựa hồ muốn cùng đi, nào ngờ Cố Đình Diệp đi rất nhanh, Minh Lan một đường chạy theo mới đuổi kịp.

Ra khỏi đông viện, đi qua cửa hông tiến vào đường mòn, Cố Đình Diệp mới bước chậm lại, đỡ lấy Minh Lan đang thở hổn hển, đợi nàng hít thở đều đặn, hai người mới chậm rãi đi bộ dọc theo đường nhỏ rợp bóng cây.

“Em… Có gì muốn nói không?” Đi một hồi, Cố Đình Diệp mới nói.

Minh Lan nín rất lâu rồi, lập tức nói ra nghi ngờ: “Thu Nương nhìn lớn tuổi đáng tin cậy hơn so với dì Củng, vì sao nàng còn chưa được làm lẽ? Bởi vì thân phận của nàng không đủ cao, cho nên mới không thể nuôi nấng Dung Nhi?”

Cố Đình Diệp không nghĩ Minh Lan hỏi cái này trước, vẻ mặt hơi thả lỏng, nói nhỏ: “Hồng Tiêu là hầu gái hồi môn của nhà họ Dư, là Yên Hồng tự mình đưa lên làm lẽ. Thu Nương…, cô ấy có thể lưu lại cũng không dễ.”

Hai câu, hai người, hai loại thái độ, Minh Lan âm thầm nhớ kỹ.

Hai người lại đi một hồi, Cố Đình Diệp đợi đã lâu, không nhịn được nói: “Em, không còn gì muốn nói?”

Minh Lan đang ở cúi đầu suy nghĩ, ngơ ngác ngẩng đầu lên, ngạc nhiên hỏi: “Nói... Cái gì?”

Cố Đình Diệp dừng bước, bình tĩnh nhìn Minh Lan, giọng tuyên bố: “Em không vui.”

“Vì sao em lại không vui?” Vẻ mặt Minh Lan kỳ quái.

Cố Đình Diệp cẩn thận nhìn Minh Lan, ánh mắt sâu thẳm đen nhánh, chậm rãi nói: “Bởi vì Thu Nương và Hồng Tiêu, cho nên em không vui.” (Tưởng bở J)

Minh Lan cười nói: “Nào có loại sự tình này? Chàng nhìn lầm rồi…” Lời còn chưa nói hết đã bị cắt ngang.

“Em không thích bọn họ, đúng không?” Cố Đình Diệp hỏi thẳng.

Minh Lan phất phất tay cười ha hả nói: “Em không phải kiểu người không dung được người khác, em đang nghĩ…” Lại bị cắt ngang.

“Em đang ghen sao?” Chân mày Cố Đình Diệp nhíu lại thật sâu.

“Không phải! Chàng hãy nghe em nói, “nữ giới” nói rằng…” Minh Lan nỗ lực giải thích, nhưng lại lần nữa bị cắt ngang.

“Em im miệng!” Cố Đình Diệp bỗng nhiên quát nhẹ, dọa minh Lan giật mình.

Cố Đình Diệp hít sâu một hơi, vẻ mặt u ám, đôi mắt đen sẫm sâu không lường, trên người tự nhiên lộ ra uy thế, thân hình cao to như núi lớn đè xuống, Minh Lan sợ không dám nói một lời, hắn chậm rãi nói: “Tôi nói rồi, tôi cả đời này đã nghe quá nhiều lời nói dối, tôi muốn em nói lời trong lòng, nói thật!”

Minh Lan thầm nghĩ, nàng không thể nói thật toàn bộ, nếu không sẽ bị yêu quái lôi đi thiêu hủy!

Minh Lan cúi đầu không nói. Cố Đình Diệp lẳng lặng chờ, dùng áp lực của sự im lặng bức bách nàng nói, Minh Lan rốt cục bị bắt ép, nhẹ nhàng thở dài, không còn cách nào khác, hàm súc nói: “Triều đại thái tổ Cao hoàng đế lúc vui vẻ nhất thường ban thưởng mỹ nhân cho hạ thần, nhưng mỗi lần ông ta thưởng mỹ nhân, luôn luôn tránh mấy vị tướng đẹp trai chống mấy cô chông chúa, vì sao vậy? Cùng nhau giành chính quyền, cùng nhau phong hầu bái tướng, chiến công hiển hách như nhau, vì sao ban thưởng người này lại không ban thưởng người kia?!”

Con ngươi Cố Đình Diệp hơi mở lớn, ánh mắt lập lòe, Minh Lan mỉm cười nhìn anh ta, lẳng lặng nói: “Đó là vì trong lòng anh hùng hào kiệt biết rõ Cao hoàng đế không câu nệ tiểu tiết, kỳ thực trong lòng đàn ông các chàng rất rõ ràng, hà tất còn hỏi câu này.”

Yêu thương con gái của chính mình, nếu mà người vợ thực lòng cảm thấy vui khi chồng nạp thiếp thì gớm quá, sao hoàng thượng không gấp gáp thay công chúa trước đi.

Lịch sử Hoàng đế ban thưởng mỹ nhân tồn tại đã lâu, lúc trước vợ của Phòng Huyền Linh vờ uống thuốc độc Mễ Thố để giải quyết chuyện này, làm người đàn bà đanh đá để chống lại tiền lệ ngự tứ mỹ nữ.

Thái tổ là một tên xấu trai phong lưu, suy từ bụng ta ra bụng người, thích nhất là ban thưởng mỹ nữ, có người nói lúc đó phu nhân Anh quốc công mang theo hai cây dao làm bếp đứng trước cửa, tuyên bố mỹ nữ kia nếu dám vào cửa sẽ khiến bà ta rơi máu tại chỗ, sau đó bà sẽ lấy mạng mình để bồi thường. Anh quốc công sợ hồn phi phách tán, phải vào cung vàng điện ngọc đau khổ cầu khẩn ba ngày trên thềm đá, Cao hoàng đế mới thu hồi mệnh lệnh đã ban ra.

Thái tông Võ hoàng đế lúc ngẫu hứng cũng ban thưởng mỹ nữ. Lúc đó phu nhân Hàn quốc công còn làm mãnh liệt hơn, mang theo con trai con gái, chất đống củi cỏ tưới dầu lên, nói nếu mỹ nữ kia vào cửa, mấy mẹ con bọn họ sẽ không sống, Hàn quốc công sợ hồn phách bay trên trời, ôm đùi Võ hoàng đế nước mắt nước mũi lưng tròng khóc lóc cầu xin nửa ngày mới có thể coi như tắt lửa.

Đương nhiên, vẫn có nhiều nam nhân vui vẻ cần cù nhận mỹ nữ, lại coi đây là quang vinh, kỳ thực vấn đề đều ở trên người nam nhân.

Lời nói lần này rất mới mẻ, Cố Đình Diệp lẳng lặng gật đầu, nhìn chằm chằm vào Minh Lan: “Nhưng tôi đã có thiếp thất.”

“Đúng vậy.” Minh Lan mặt mày cong lên, cười híp mắt nói: “Cho nên em sẽ chăm sóc Dung Nhi thật tốt, sẽ chung sống hòa thuận với Thu Nương và Hồng Tiêu, em sẽ rất hiền huệ! Thật đấy!”

Xưa nay đàn ông đàn bà không tiến hóa bao nhiêu, vợ của mấy ông phú hào trên bảng Forbes có thể bấm bụng chịu đựng, nhưng vợ của mấy ông hàng quán vỉa hè, cho dù không ly hôn,… ít nhất … Cũng phải cầm dao ầm ĩ một phen, nguyên nhân không có gì khác ngoài quyền thế tài phú cao thấp mà thôi. Hiện tại nàng là con vợ lẽ quan tứ phẩm, hắn là chính nhị phẩm công lao hiển hách, quả đấm của hắn so với nàng lớn hơn nhiều, cho nên nàng chỉ có thể ‘hiền huệ’.

Mọi chuyện chỉ đơn giản như vậy.

Minh Lan nói rất chân thành, Cố Đình Diệp cũng tin lời nói của nàng là thật, nhưng sắc mặt của hắn lại càng khó coi, chân mày nhíu sâu, ánh mắt hung ác, óan hận trừng mắt Minh Lan, giống như muốn một ngụm ăn tơi nuốt sống nàng.

Minh Lan rất cảnh giác, vừa nhìn tình huống không ổn, vội vàng cam đoan lần nữa, chỉ kém vỗ ngực xin thề: “Em tuyệt đối không có suy nghĩ mấy trò xấu xa! Chàng phải tin tưởng em, em sẽ đối đãi các nàng thật tốt! Không tin chàng nhìn đi!” Đúng là mệnh khổ, nhớ năm đó nếu nàng xin nhập Đảng mà thành tâm thế này, đã sớm xong chuyện!

Mặt Cố Đình Diệp đen như đít nồi, trong mắt u ám, thần sắc âm trầm, hơi thở nặng nề tỏa vào mặt Minh Lan. Hai người im lặng đứng đối diện nhau một hồi. Minh Lan lo sợ bất an, nghĩ có có nên thề thốt biểu đạt một chút tấm lòng chân thành của mình nữa không.

Qua hồi lâu, Cố Đình Diệp nặng nề thở ra một hơi, dắt lấy tay nàng, cúi đầu buồn bực tiếp tục đi về phía trước. Minh Lan ngơ ngác, thận trọng nhìn gò má của hắn, nàng cảm giác mình nói chuyện hàm súc, cũng biểu đạt quyết tâm kiên định, hắn tức giận cái chi?

Đàn ông và đàn bà quả nhiên không đến từ một hành tinh.

———————————————

Tác giả:

Về xưng hô.

Thứ nhất, trong Hồng Lâu Mộng, hai anh em Giả Chính và Giả Xá không có phân chia, nhưng con của bọn họ chính xác là có phân chia thứ bậc, Giả Liễn gọi là Liễn nhị gia, Bảo Ngọc gọi là Bảo nhị gia; mà con gái lại cùng một thứ bậc, Nghênh Xuân là chị Hai, Thám Xuân là em Ba, Tích Xuân là em Tư, tôi cũng không rõ nguyên do trong đó.

Thứ hai, ông nội gọi là lão thái công, em trai lão thái công gọi là thúc công; cha gọi là lão thái gia, em trai lão thái gia, gọi là thúc gia (chú); xét thấy Phan Kim Liên gọi Võ Tòng là thúc thúc, cho nên tiểu bối đối với chú ruột của mình xưng hô chắc là tứ thúc (chú Tư) hoặc tứ thúc phụ.

Thứ ba, ở cổ đại tỷ lệ chết non rất cao, cho nên bé trai bé gái ban đầu đều được gọi là ‘X nhi, bé trai đợi đến khi đủ tuổi đi học mới lấy tên, bé gái lấy tên có sớm có muộn, thậm chí có khi đến lúc cập kê mới lấy tên.

Thứ tư, có nhiều chỗ thân thích xưng hô có thể không cần quá nghiêm cẩn, vì để độc giả dễ hiểu, tôi cố gắng áp dụng cách xưng hô tương đối rõ ràng dễ hiểu.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7 /10 từ 1 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status