Thế giới đen trắng, sắc màu của anh

Chương 71


Nhan Hàm không ở cùng trưởng bối phái nữ nhiều lắm, ngoài mẹ cô ra thì cô tiếp xúc với bác ruột Nhan Minh Chân của mình nhiều nhất.

Tiếc rằng Nhan Minh Chân luôn coi cô là đứa nha đầu chỉ trở về giành gia sản với con trai mình, thế nên quan hệ bác cháu vốn nên thân thiết, ngược lại trở nên rất gượng gạo.

Huống hồ Nhan Minh Chân mang tính cách nữ cường nhân, nói một không hai, Nhan Hàm ở trường không sợ thầy cô, ở nhà ngược lại rất sợ người bác còn đáng sợ hơn cả giáo viên.

Nói tóm lại, ở cùng phụ nữ tuổi tác này, trong lòng cô luôn có chút mâu thuẫn.

Thế nên khi cô nhìn thấy Trình Di trước mặt che miệng cười vui vẻ, cô cảm thấy kinh ngạc, trong đầu chợt nảy ra ý nghĩ, hóa ra người mẹ ở tuổi này cũng không nghiêm túc khắt khe vậy.

Trình Di quả thật rất thú vị, sau khi biết được Nhan Hàm giỏi nấu ăn, bà liền hưng phấn hỏi han cô.

Thậm chí khi biết Nhan Hàm có thể làm món cá sóc chua ngọt, đôi mắt bà mở to, thoạt nhìn rất kinh ngạc, dáng vẻ hơi đáng yêu.

Nhan Hàm nở nụ cười.

Đợi khi Trình Di muốn hỏi nữa thì đột nhiên tiếng di động vang lên.

Bà lấy ra nhìn thoáng qua, ngạc nhiên mừng rỡ bấm nút nhận máy, tươi cười cất tiếng: “Con trai.”

Bùi Tri Lễ trong cuộc gọi video nhìn bà, nghiêm nghị nói: “Mẹ, sinh nhật vui vẻ.”

“Không vui chút nào, A lễ của mẹ không ở nhà.” Trình Di khẽ thở dài một hơi, giọng hơi hờn tủi nói.

Bùi Tri Lễ biết bà giả vờ, anh cũng không vạch trần mà dỗ dành nói: “Con có mua quà sinh nhật cho mẹ đấy, mẹ vui lên chút đi.”

Trình Di lập tức tỏ vẻ cảnh giác hỏi: “Quà sinh nhật?”

Bùi Tri Lễ bên kia khẽ cười ừ một tiếng, Trình Di kéo dài giọng: “Không phải là một chiếc túi xách chứ?”

Bùi Tri Lễ hơi ngẩn ra, Trình Di điều chỉnh camera di động, nhắm ngay cái túi trên bàn, cười nói: “Đây là quà em trai con chuẩn bị, phiền hai đứa đừng mua trùng.”

Nhan Hàm nhịn cười.

Cũng may Bùi Tri Lễ còn rất bình tĩnh: “May mà bọn con không mua cùng một nhãn hiệu.”

Khóe miệng Trình Di rũ xuống: “Vậy vẫn là túi xách thôi.”

Bùi Tri Lễ: “…”

Bả vai Nhan Hàm đang run rẩy, quả thật rất thú vị.

Cũng may Trình Di không đắm mình trong đề tài sinh nhật này, ngược lại bà dời màn hình di động sang Nhan Hàm, hơi khoe khoang nói: “Con xem này, hôm nay A Hằng còn dẫn bạn gái về nhà cùng mừng sinh nhật mẹ.”

Nhan Hàm không nghĩ tới bà dời màn hình sang mình, cô nhất thời kinh ngạc sửng sốt.

Bùi Tri Lễ cất tiếng chào hỏi: “Nhan Hàm, hoan nghênh em.”

“Đàn anh Bùi, chào anh.” Nhan Hàm mỉm cười thẹn thùng, nghĩ đến chuyện giữa anh và Trần Thần, Nhan Hàm có cảm giác muốn hỏi rõ ràng.

Cũng may Nhan Hàm hiểu rõ tình huống này không thích hợp.

Trình Di kinh ngạc nói: “Hai đứa biết nhau à?”

Nhan Hàm gật đầu, nhẹ giọng nói: “Bọn cháu học cùng một trường, hồi trước đàn anh Bùi rất có tiếng ở trường.”

Trình Di hiếm khi nghe được chuyện hồi đại học của Bùi Tri Lễ, dù sao nam sinh cũng không phải loại rất thích chia sẻ chuyện mình ở trường với bố mẹ, huống hồ cho dù có chia sẻ cũng không thể nào không biết ngượng khen mình là nam thần gì đó.

Thế nên Trình Di đặc biệt tò mò hỏi han: “A Lễ chúng ta hồi trước có được nữ sinh yêu thích không?”

“…”

Nhan Hàm quay đầu nhìn thoáng qua Bùi Dĩ Hằng, tuy rằng Bùi Tri Lễ là anh trai anh, cơ mà ở trước mặt bạn trai mình ra sức khen ngợi một người khác, hẳn là không ổn cho lắm.

Nhưng Trình Di quả thật hết sức hiếu kỳ, cứ hỏi tới mãi, cho dù Bùi Tri Lễ ngăn cản bà cũng vô dụng.

Thế là Nhan Hàm không còn cách nào khác, kể sơ qua chuyện hồi ở trường của anh.

Trong mắt Trình Di đều là ánh sao, bà cảm khái nói: “Hóa ra hồi A Lễ ở trường được yêu thích đến vậy.”

“Nhưng tại sao đến giờ A Lễ vẫn chưa có bạn gái chứ?” Trình Di nhìn Nhan Hàm, thở dài yếu ớt một hơi, như là rất bất đắc dĩ nói.

Nhan Hàm: “…” Cô, cô làm sao biết được.

Có điều sau khi ngơ ngác một lúc, cô khẽ cười nói: “Đàn anh Bùi được yêu thích như vậy, không biết ở Anh có bạn gái chưa?”

Lúc này khi Bùi Tri Lễ nghe được câu hỏi như vậy, anh hơi ngẩng đầu, trong đầu óc lại chợt hiện lên dáng vẻ của một người.

Cô ấy và Nhan Hàm quan hệ rất tốt thì phải.

“Không có.”

“Không có.”

Hai giọng nói gần như đồng thanh vang lên, Trình Di cúi đầu nhìn Bùi Tri Lễ trong điện thoại: “Tự con còn biết nói không, con xem A Hằng đã có bạn gái rồi kìa. Con làm anh, tự kiểm điểm cho tốt đi.”

Bùi Tri Lễ đáp: “Con biết rồi.”

Sau đó anh muốn cúp máy, cơ mà Trình Di vội nói: “Đừng cứ mãi chỉ nói không làm, nếu con nghiêm túc kiểm điểm, mẹ hy vọng tháng sau khi mẹ sang Anh, có thể gặp được bạn gái của con.”

Thế nhưng trong di động đã truyền đến âm thanh đô đô đô.

Trình Di rũ khóe miệng nhìn di động, thở dài một hơi, bà nhìn Nhan Hàm khẽ cười: “Nhan Nhan, cháu đừng chê cười A Lễ nhà dì.”

Nhan Hàm ngẩn ra, vừa định nói cô làm sao sẽ chê cười đàn anh Bùi chứ.

Trình Di đã cất tiếng sâu xa: “Hai mươi mấy tuổi rồi, ngay cả một lần yêu đương cũng chẳng có.”

“Thật đáng thương.”

Khi Nhan Hàm nghe được sự đau lòng từ người mẹ, cô cố gắng muốn lấy ra chút thương cảm ở khóe mắt, nhưng nghĩ đến tới giờ Bùi Tri Lễ vẫn chưa có bạn gái, cô làm thế nào cũng không thể âu sầu.

Về phần Bùi Dĩ Hằng ngồi bên cạnh, anh nhìn dáng vẻ cố gắng làm ra biểu cảm của Nhan Hàm, anh bật cười một tiếng.

Nhan Hàm quay đầu, thấy anh làm tổ trong sofa, khóe miệng cong lên đang nhìn mình.

“Đúng rồi, Nhan Nhan, chúng ta thêm WeChat đi, sau này còn có thể cùng nhau đi uống trà chiều.” Trình Di thành thạo lấy ra di động của mình, còn hỏi, “Dì quét mã của cháu nhé?”

Nhan Hàm vươn tay tìm di động của mình từ trong túi, nhan chóng mở ra WeChat, hơn nữa tìm mã QR của mình.

Cô thấy hình đại diện trong cột thêm bạn thân của mình là một đóa hoa cúc rất to lại rất tươi đẹp.

Thế nên dùng hoa làm hình đại diện, mỗi một người phụ nữ trung niên đều không trốn khỏi lời nguyền sao?

Nhan Hàm cảm thấy sau khi mình đến đây, hình như cứ cách vài phút đều muốn cười, lại còn phải nhẫn nhịn.

Tuy nhiên cô có điểm tò mò hơn là Bùi Dĩ Hằng trưởng thành trong gia đình như thế này, sao lại dưỡng ra tính cách lạnh nhạt điềm tĩnh như anh. Anh thật sự mỗi ngày đều không muốn cười ư?

Sau khi thêm bạn thân xong, Trình Di và Nhan Hàm tiếp tục trò chuyện.

Vậy nên khi Trình Di nói tới chuyện cô biết nấu ăn là học từ ai, Trình Di cười nói: “Cháu học từ người trong nhà sao? Ba cháu hay mẹ cháu biết nấu ăn thế?”

Tuy rằng biết đến nhà bạn trai thăm hỏi, ít nhiều sẽ nói tới chuyện gia đình mình. Nhan Hàm rõ ràng muốn tiếp tục giữ nụ cười trên miệng, nhưng khi nghe được những lời này, nụ cười của cô dần cứng lại.

Nếu hai người yêu đương thì không cần lo lắng nhiều vậy. Nhưng bước tới giai đoạn đến nhà gặp mặt thì sẽ có rất nhiều bố mẹ để ý đến việc này. Có một số bố mẹ ngay cả gia đình mồ côi cũng để ý, cho rằng việc bố mẹ ly hôn sẽ tạo thành ảnh hưởng rất lớn đối với tính cách của đứa nhỏ.

Cô thì sao, bố mẹ đều qua đời.

Bùi Dĩ Hằng trưởng thành trong gia đình hạnh phúc như vậy, nhưng cô lại là một đứa cô nhi.

Bùi Dĩ Hằng vốn tựa vào sofa, thoáng cái anh ngồi thẳng lưng, anh quay đầu nhìn Nhan Hàm, ý cười trên khuôn mặt khựng lại, khóe miệng không còn độ cong sinh động như ban nãy.

“Mẹ.” Anh hô một tiếng, chuẩn bị tìm cớ đưa Nhan Hàm lên lầu.

Nhan Hàm đã cất tiếng: “Bố mẹ cháu đã qua đời, là chuyện hồi cháu còn rất nhỏ.”

Trình Di chớp mắt, trong phút chốc vẻ kinh ngạc hiện lên khuôn mặt bà, nhưng ngay sau đó bà lập tức nói: “Dì xin lỗi, dì không biết.”

Bà lập tức vươn tay nắm lấy tay Nhan Hàm, giọng nói mang chút áy náy: “Thật sự xin lỗi cháu.”

“Không sao ạ, cũng không phải lỗi của dì.” Nhan Hàm ngẩng đầu nhìn Trình Di, cố gắng cười nói.

Tuy rằng ý cười trở về trên khuôn mặt cô, nhưng cặp mắt đen láy trong veo kia, ánh sáng vui vẻ đã lóe lên từ khi cô bước vào cửa, giờ phút này đã hơi u ám, như là bị một lớp bụi mỏng che kín.

Sau khi kinh ngạc, Trình Di lại hơi đau lòng, đáy lòng thực sự khó chịu.

Thế là ngay sau đó bà không nói chuyện với Nhan Hàm nữa, mà bảo Bùi Dĩ Hằng đưa Nhan Hàm lên lầu, đi tham quan phòng anh.

Bùi Dĩ Hằng nắm lòng bàn tay cô, nhẹ nhàng nắm tay cô cùng nhau lên lầu.

Đợi khi đẩy cửa ra, đi vào phòng ngủ của anh, bởi vì cửa sổ trong phòng được mở ra, ánh mặt trời chiếu rọi cả căn phòng, còn có từng đợt gió mát thoảng qua.

Nhan Hàm quan sát phòng anh, rất thanh lịch, màu trắng là màu chính.

Cơ mà trong phòng anh đặt không ít đồ thủ công, có gối ôm thêu hình chân dung của anh, mà trong ngăn tủ sát vách tường chứa đầy cúp to nhỏ.

Lúc Nhan Hàm đang nghiêm túc ngắm nhìn, toàn thân bị ôm lấy từ sau lưng.

Bùi Dĩ Hằng kề sát vành tai cô khẽ khàng mơn trớn: “Nhan Nhan.” Anh gọi tên cô, giọng nói luôn đặc biệt dịu dàng, tựa như một lớp mật ong không tan chảy.

Nhan Hàm vùi trong lòng anh, im lặng lắng nghe.

“Em đừng đau lòng, đều là quá khứ rồi.” Anh thấp giọng nói, hơi thở ấm áp phả bên vành tai cô, “Mẹ anh không phải cố ý nhắc tới.”

Nhan Hàm ừm nhẹ một tiếng, hồi lâu sau cô cất tiếng: “Em không phải bởi vì dì nhắc tới việc này, em chỉ là…”

Cô im lặng vài giây.

“A Hằng, em chỉ là hâm mộ anh và đàn anh Bùi.”

Gia đình hạnh phúc luôn có điểm tương tự, gia đình bất hạnh cũng có điểm bất đồng. Trong những cuộc hôn nhân mà Nhan Hàm có tiếp xúc, bố mẹ cô yêu nhau, thế nhưng kết cục cuối cùng không tính là tốt.

Về phần gia đình bác cô, Nhan Chi Nhuận từng nói, giữa anh và cô còn chưa biết ai may mắn hơn ai, ai bất hạnh hơn ai.

Bùi Dĩ Hằng càng ôm cô chặt hơn: “Sau này chúng ta cũng sẽ có một gia hình hạnh phúc như vậy.”

Nhan Hàm nhẹ nhàng giãy khỏi vòng tay anh, cô xoay người lại nhìn anh: “Giống như gia đình của anh phải không?”

“Cũng có thể giống như bố mẹ em, em không phải đã nói bọn họ rất yêu nhau à.” Bùi Dĩ Hằng cúi đầu nhìn cô, giọng nói trầm thấp, “Nếu bọn họ vẫn còn sống, cũng sẽ yêu thương em, cũng sẽ là gia đình khiến người ta hâm mộ.”

Nhan Hàm khẽ khàng hít mũi một cái, cô vươn tay ôm lấy anh.

Sao anh luôn tốt như thế chứ, tốt đến mức khiến cô cảm thấy thật sự không thể rời khỏi anh.

Chẳng biết qua bao lâu, dưới lầu lại có tiếng động, hẳn là Bùi Khắc Minh về nhà rồi. Nhan Hàm đi theo Bùi Dĩ Hằng xuống lầu, mới vừa đi tới cửa, cô chỉ vào cánh cửa xéo đối diện: “Đó là phòng của đàn anh Bùi sao?”

Bùi Dĩ Hằng liếc nhìn cô: “Em muốn xem à?”

Nhan Hàm chớp mắt, anh thật là hiểu cô.

Bùi Dĩ Hằng thấy cô chớp đôi mắt to, anh nhịn không được cười nhẹ một tiếng: “Thật muốn xem ư?”

Nhan Hàm gật đầu.

Lúc Bùi Dĩ Hằng đẩy ra cửa phòng, Nhan Hàm nhìn thoáng qua căn phòng, cô kinh ngạc một lúc lâu, thấp giọng nói: “Đàn anh Bùi thế mà thích sưu tầm mô hình?”

Bởi vì trong phòng anh có một cái tủ kính đặc biệt, tất cả đều là mô hình đủ loại kiểu dáng.

Bùi Dĩ Hằng nghĩ ngợi: “Hồi trước mẹ anh từng nói rất nghiêm túc, nếu mỗi lần anh trai anh mua một cái mô hình, mẹ anh sẽ quẹt thẻ của anh ấy mua một cái túi xách.”

Là một con hồ ly gian xảo, Nhan Hàm bị logic này của Trình Di thuyết phục.

Có điều khi nhìn thấy Bùi Khắc Minh, Nhan Hàm hình như phần nào hiểu được nguyên nhân Trình Di có tính cách thế này.

Cho tới lúc ăn cơm, Bùi Khắc Minh luôn săn sóc Trình Di, không phải kiểu giả vờ bởi vì có khách, mà là thật sự rất quen thói, thoạt nhìn là việc hay làm thường ngày.

Nhan Hàm không khỏi nhìn liên tục.

Đột nhiên Trình Di cười nói: “Nhan Nhan, có phải cháu cảm thấy tình cảm của dì và chú đặc biệt tốt không?”

Nhan Hàm nhất thời hơi sửng sốt, cũng may cô lấy lại tinh thần lập tức gật đầu.

“Đó là đương nhiên rồi, dù sao cũng là chồng già vợ trẻ mà.” Trình Di đặt tay trên bàn, khóe miệng nhếch lên, lộ ra chút đắc ý nói, “Cháu đừng thấy bố A Hằng nhìn trẻ tuổi, thực ra chú ấy đã ngoài sáu mươi, hồi dì sinh A Lễ, chú ấy cũng lớn tuổi rồi, cháu nói có thể không đối tốt với dì à.”

Nhan Hàm kinh ngạc nhìn Bùi Khắc Minh, ngoài sáu mươi??

Bởi vì quá kinh ngạc, cô chưa điều chỉnh tốt biểu cảm trên khuôn mặt, thế nên Trình Di ở đối diện bật cười ha ha.

Bùi Khắc Minh và Bùi Dĩ Hằng gần như cùng lúc thở dài một hơi.

Bùi Khắc Minh nhìn vợ mình, thấp giọng nói: “Em đừng chọc Nhan Hàm nữa, xem dọa tới người ta rồi kìa.”

Ông bất đắc dĩ nhìn thoáng qua Bùi Dĩ Hằng, ánh mắt kia hình như muốn nói, xin lỗi, bố không quản tốt vợ của mình.

Về phần Bùi Dĩ Hằng thì là vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn Nhan Hàm, thấp giọng nói: “Mẹ lừa em đấy.”

Nhan Hàm “à” một tiếng thở nhẹ một hơi, quay đầu nhìn Bùi Dĩ Hằng, cô chợt nghe anh thở dài: “Mẹ lừa em đấy, đồ ngốc.”

Đồ ngốc, chẳng phải là đồ ngốc của anh à.

Lúc này Trình Di đã cười đến ngã nghiêng, bà thật sự càng cảm thấy nuôi một đứa con gái vui hơn nhiều, nhìn xem, lời bà nói cô bé đều tin hết.

Bùi Dĩ Hằng giải thích: “Bố anh chỉ lớn hơn mẹ anh hai tuổi thôi.”

Sau đó anh nói ra tuổi tác của bố mẹ, Trình Di nghe được lập tức nhíu mày, quở trách nói: “Sao con có thể nói tuổi tác của phụ nữ khắp nơi chứ.”

“Bởi vì có người cứ thích khoe khoang.” Bùi Dĩ Hằng nhìn bà một cái, thản nhiên nói.

Trình Di còn muốn nói, Bùi Khắc Minh gắp một con tôm lớn đặt trong đĩa của bà, thành khẩn nói: “Ăn cơm đi, vợ yêu.”

Nhan Hàm cúi đầu, bởi vì ra sức nhẫn nhịn mà bờ vai run rẩy.

Ăn xong bữa cơm này, khóe miệng Nhan Hàm không hề buông xuống, cảm giác này thật sự tốt quá.

Sau khi ăn uống xong, Nhan Hàm lại cùng Bùi Khắc Minh và Trình Di ngồi một lúc. Khi dì giúp việc bưng trái cây tới, Trình Di mời cô ăn, bà sực nhớ gì đó liền hỏi: “À đúng rồi, Nhan Nhan, trận đấu lần này của A Hằng cháu có đi không?”

Nhan Hàm ngẩn ra, sững sờ một chút mới nói: “Cháu chưa chắc có đi được không.”

“Em đừng quấy rối, Nhan Hàm người ta vẫn là một sinh viên, cần phải đi học.” Bùi Khắc Minh thấp giọng nói.

Trên mặt Trình Di lộ ra vẻ tiếc nuối: “Dì còn muốn mời cháu cùng đi xem A Hằng giành giải quán quân.”

Nhan Hàm lắng nghe giọng điệu đương nhiên của Trình Di, đáy lòng sinh ra sự hâm mộ.

Bùi Khắc Minh ở đối diện thở dài một hơi, trịnh trọng nói: “Phu nhân, trước khi đại chiến, phu nhân có thể đừng để tướng lĩnh bên này chịu áp lực lớn chứ?”

“Em mặc kệ, con trai em chính là quán quân thế giới.” Trình Di hừ một tiếng.

Nhan Hàm chớp mắt, rốt cuộc gật đầu tán thành: “Đúng ạ, anh ấy chính là quán quân.”

Trình Di không nghĩ tới lại còn có người phụ họa theo mình, lúc này bà cảm động không thôi, ngay lập tức bắn tim về phía Nhan Hàm. Nhan Hàm nháy mắt với bà.

Bùi Khắc Minh thấy thế, lập tức nói: “A Hằng, mau đưa Nhan Hàm đi đi, bố sợ cô gái tốt ở lâu với mẹ con…”

Trình Di quay đầu nhìn qua ông, ai ngờ Bùi Khắc Minh mặt không đỏ tim không đập mạnh thản nhiên nói: “Sẽ trở thành người tinh ý như mẹ con vậy.”

Bùi Dĩ Hằng và Nhan Hàm đồng thời nhìn sang Bùi Khắc Minh.

Lợi hại ghê.

*

Sau khi rời khỏi nhà họ Bùi, tâm trạng của Nhan Hàm không khẩn trương như khi mới tới, lúc ngồi trên xe toàn thân cô có phần quá hưng phấn.

Đợi khi xe chạy lên đường cao tốc, cô hạ cửa kính xe xuống.

Gió đêm từ ngoài cửa sổ thổi vào, Nhan Hàm nhoài người bên cửa sổ, nhìn đèn hải đăng ở hai bên đường.

“Em thực sự không muốn đi Nhật sao?” Đột nhiên phía sau truyền đến một âm thanh nhàn nhạt.

Nhan Hàm quay đầu lại, cơn gió thổi bay tóc rối bên tai cô, ánh đèn vàng nhạt ngoài cửa sổ chiếu vào làn da cô, tựa như khoác lên một lớp men sứ trắng, xinh đẹp rạng rỡ.

Cô nhẹ giọng nói: “Thật ra, em rất sợ xem anh thi đấu tại hiện trường.”

Cô khẽ thở dài một hơi, vươn tay che ngực mình: “Cảm giác chỗ này sẽ nổ tung.”

Bùi Dĩ Hằng vươn tay ôm cô, dỗ dành nói: “Vậy thì không đi.”

Tuy nói vậy, nhưng Nhan Hàm không nói với anh, thực ra mình có thị thực qua lại Nhật Bản trong ba năm, là làm hồi năm ngoái khi Nhan Chi Nhuận dẫn cô đi Nhật chơi.

Khi ấy còn chưa quen biết anh, không ngờ lúc này lại có công dụng.

Hôm Bùi Dĩ Hằng rời khỏi, Nhan Hàm không đến sân bay tiễn anh.

Cô chuẩn bị đi Nhật, tuy nhiên không định nói với anh, dù sao trước một cuộc thi quan trọng như vậy, cô vẫn hy vọng anh có thể hết sức tập trung vào trận đấu.

“Cố lên.” Nhan Hàm vươn tay ôm anh.

Bùi Dĩ Hằng khẽ cười một tiếng, cũng vươn tay ôm lấy cô, nhưng lúc buông tay ra, anh nhẹ nhàng kéo ra khoảng cách giữa hai người, rồi cúi đầu hôn lên khóe môi cô.

“Chờ anh trở về.”

Sau khi Bùi Dĩ Hằng rời khỏi, Nhan Hàm lập tức về nhà mình thu xếp đồ đạc, chuyến bay của cô muộn hơn anh năm tiếng, thế thì sau khi anh tới Nhật sẽ gọi điện báo bình an cho cô.

Đến lúc đó Nhan Hàm nghe xong điện thoại, rồi lên máy bay đi Nhật, lúc này anh hẳn là đã nghỉ ngơi.

Thời gian chênh lệch hoàn hảo, Nhan Hàm đã tính toán kỹ lưỡng.

Mấy tiếng sau, trước khi Nhan Hàm lên máy bay thì nhận được điện thoại của Bùi Dĩ Hằng.

Cô cố ý tìm toilet nhận điện thoại, khi cô nói mình đang ở nhà thì người phụ nữ trẻ tuổi bên cạnh đang soi gương thoa son lại nhìn sang cô từ trong tấm gương.

Nhan Hàm mỉm cười, đối phương ngẩn ra, cũng cười đáp lại.

Sau khi cúp máy, Nhan Hàm nhìn thấy tin nhắn trong nhóm chat trên WeChat, là Trần Thần hỏi cô lên máy bay chưa. Chuyện cô đi Nhật giấu Bùi Dĩ Hằng, nhưng nhóm bạn Trần Thần đều biết.

Ngải Nhã Nhã: [cậu trực tiếp đi cùng thầy Bùi đi, đây là tình thú gì hả?]

Trần Thần: [tớ cũng không hiểu.]

Nhan Hàm nhìn màn hình, thực ra cô rất hiểu tâm trạng của mình. Sợ rằng mình đi tới hiện trường sẽ ảnh hưởng tới anh, nhưng nếu không đi, cách xa như vậy thì thật sự rất lo lắng.

Thế nên cô bay đi Nhật Bản, cho dù anh không biết, nhưng cô ở ngay bên cạnh anh.

Cô liền cảm thấy an tâm.

Đây không phải lần đầu Nhan Hàm đến Nhật, hồi trước Nhan Chi Nhuận dẫn cô đi chơi. Nhan Hàm không muốn đến danh lam thắng cảnh gì đó, cô chỉ ở trong khách sạn chờ xem thi đấu.

Trận chung kết cúp Phú Sĩ lần này, tuy rằng là hai người Trung Quốc thi đấu, nhưng nền tảng trực tiếp trong nước rất mạnh, sẽ trực tiếp toàn bộ quá trình thi đấu.

Nhan Hàm làm tổ trong sofa phòng khách xem ván thứ nhất.

Bởi vì trận chung kết chia thành năm ván, chỉ cần thắng ba trong năm ván, mỗi ván đối với tuyển thủ mà nói, cho dù là thể lực hay tinh thần đều là thách thức rất lớn.

Huống hồ đây là trận đấu giữa Bùi Dĩ Hằng và Hàn Thư Bạch.

Rốt cuộc Bùi Dĩ Hằng là hoàng đế trở về, hay là Hàn Thư Bạch bảo vệ ngôi vua, trong nước tranh luận không dứt.

Vả lại tính tình Hàn Thư Bạch cởi mở, diện mạo thanh tú, thường xuyên tương tác với fan trên weibo, so với Bùi Dĩ Hằng cao ngạo ngay cả weibo cũng chẳng có, cậu ta hiển nhiên có vẻ thân thiện hơn.

Fan của cậu ta ở giới cờ vây chỉ đứng sau Bùi Dĩ Hằng, tuy rằng thi đấu thể thao là dùng thực lực để nói chuyện, cơ mà đại chiến sắp tới, fan hai bên cũng có chút ý tứ tranh chấp.

“Bùi Dĩ Hằng cửu đẳng, cố gắng giành vương miện thứ tư, tiến lên.”

“Tôi cảm thấy Hàn Thư Bạch có khả năng thắng lớn hơn, thật đó, thời đại của Bùi Dĩ Hằng đã qua rồi.”

“Tôi phát hiện có vài fan hậu bối rất dõng dạc, không phải thừa dịp lúc Tiểu Bùi vắng mặt, trộm lấy hạng nhất thế giới à.”

Loại ngôn luận nửa ngầm nửa công khai này quả thực nhiều vô kể.

Trận đấu bắt đầu vào mười giờ sáng, từ khi tuyển thủ hai bên bước vào nơi thi đấu, nền tảng trực tiếp đã phát sóng rất rõ ràng. Khi hai bên chậm rãi đi vào hội trường, ánh đèn flash chợt nhấp nhoáng.

Bùi Dĩ Hằng mặc bộ âu phục màu đen, dáng người anh thật sự quá chuẩn, khi mặc âu phục vào hiện rõ đôi chân dài thẳng.

Các phóng viên ở đằng trước anh không ngừng chụp ảnh, gương mặt anh vốn trắng nõn, bởi ánh đèn flash mà còn trắng đến lóa mắt.

Nhan Hàm nhìn chằm chằm màn hình, hôm nay anh mặc âu phục nhưng không đeo cà vạt, ngược lại tháo ra hai khuy áo sơ mi.

Cổ áo hơi rộng mở lộ ra cần cổ thon dài, còn có hầu kết hơi nhô lên.

Cờ vây là trận đấu rất dài, nhưng không hề nhàm chán. Mỗi một nước trên bàn cờ, từng quân cờ trắng đen đều là bày mưu lập kế.

Ai cũng nói đánh cờ như tính cách, thế nhưng Bùi Dĩ Hằng và Hàn Thư Bạch phong cách đánh cờ của hai người trái lại không hoàn toàn tương đồng với tính cách.

Bùi Dĩ Hằng tính tình lạnh nhạt kiên quyết, cách anh đánh cờ khắp nơi đều lộ ra vẻ trầm ổn, đặc biệt giai đoạn thu quan, quả thực có thể nói là độc bộ thiên hạ.

Mà Hàn Thư Bạch tính tình cởi mở, nhưng cách đánh của cậu ta sắc bén, không hề giống tính cách của cậu ta.

Tựa như thanh kiếm tinh xảo nhất, chống lại cái khiên cứng rắn nhất.

Trận đấu đã tiến hành hai ngày, Nhan Hàm ở khách sạn hai ngày không ra ngoài. Hai hôm nay, không ai nghĩ đến kết quả 0:2.

Trong tất cả dự đoán, hai ván trước hai người đều có cơ hội thắng lợi.

Đa số người suy đoán, hai người sẽ chiến thành 1:1.

Nhưng trong ván đấu vừa chấm dứt, Bùi Dĩ Hằng thất bại lần nữa, trước mắt anh tụt lại phía sau 0:2.

Nhan Hàm đột ngột từ trên ghế bật dậy, ai cũng nói hiện tại anh đã bị ép tới bờ vực. Thực ra cũng không phải Bùi Dĩ Hằng không giỏi, mà là hai bên đã phạm vào sai lầm nhỏ nhặt.

Bọn họ đều đánh rất tốt.

Mặc dù Nhan Hàm không xem nhiều trận đấu, nhưng cô cảm thấy trận đấu năm ván này đủ có thể nằm trong danh sách một trong những ván cờ đặc sắc nhất.

Khi Nhan Hàm ở trong phòng khách sạn đi tới đi lui, đột nhiên di động vang lên.

Cô vội vàng đi qua, không ngờ là Trần Thần gửi tin nhắn tới.

Trần Thần: [cậu không sao chứ?]

Các cô đều theo dõi tình hình thi đấu của Bùi Dĩ Hằng, hôm nay lại thua một ván, Trần Thần sợ cô một mình suy nghĩ vớ vẩn, mau chóng gửi tin nhắn hỏi thăm.

Nhan Hàm nép mình trong sofa xem lời nhắn này.

Cô có thể có chuyện gì chứ.

Cho dù sốt ruột bao nhiêu đi nữa, cô cũng không phải là người thi đấu.

A Hằng, giờ phút này anh có khẩn trương không?

Cô thậm chí không dám tưởng tượng đến tâm trạng của anh, bởi vì từ trước đến giờ cô chưa từng trải qua, cảm giác đứng tại bờ vực.

Hiện tại anh đang đứng ở thế này chăng.

Nhan Hàm bực dọc trong lòng, khi chuẩn bị thoát ra WeChat, cô sơ ý bấm vào vòng bạn bè, nhìn thấy hình đại diện hoa cúc tươi đẹp kia.

Trình Di vừa đăng lên WeChat?

Cô lập tức bấm vào, quả nhiên dòng đầu tiên là do Trình Di đăng.

Trình Di: có ai biết đồ ăn Trung Quốc chính tông ở Nhật Bản không?

Đầu óc Nhan Hàm lộn xộn, gần như trong nháy mắt nhảy dựng lên. Đợi khi cô lao ra khách sạn, dựa theo hướng dẫn của tiếp tân khách sạn tìm được một siêu thị gần nhất, cô cảm thấy mình gần như chạy như bay mua đồ.

Thịt bò, anh thích ăn nhất.

Lúc cô nhìn thấy tương ớt Lao Gan Ma, suýt nữa vì mừng mà khóc.

Khi Nhan Hàm đặt phòng khách sạn, cô đặt căn phòng có đầy đủ dụng cụ bếp núc.

Lúc cô đem món cuối cùng đậu hủ Tứ Xuyên bỏ vào trong hộp cơm, cô nhìn chăm chú món ăn trước mặt, thở ra một hơi thật dài.

Chắc là anh sẽ thích nhỉ.

Thực ra khách sạn Nhan Hàm ở cách khách sạn của Bùi Dĩ Hằng chỉ có ba phút đi đường, thế nên cô trực tiếp đeo một cái túi lớn đi qua.

Cô biết lúc Bùi Dĩ Hằng thi đấu sẽ không dùng di động toàn bộ quá trình.

Thế nên cô ở dưới lầu gọi điện thoại qua video với Trình Di, mời bà tới đại sảnh khách sạn một chuyến. Trình Di nửa tin nửa ngờ xuống lầu, liếc mắt một cái trông thấy cô bé đứng bên cạnh sofa, cô mặc áo sơ mi xanh và quần dài màu trắng, trên chân mang đôi giày thể thao.

Cách ăn mặc đơn giản không thể che đậy vẻ đẹp của cô.

Trình Di đi qua, kinh ngạc hỏi han: “Nhan Nhan, cháu tới hồi nào thế?”

Nhan Hàm thấy bà liền thở phào nhẹ nhõm, cô trực tiếp đem đồ mình mang đến đưa cho bà, nhẹ giọng nói: “Đây là món ăn cháu làm, nguyên liệu đều do cháu tự đi siêu thị mua, có thể yên tâm ăn ạ.”

Trình Di nhìn thấy hộp cơm xếp đặt gọn gàng trong cái túi màu trắng, còn là kiểu hello kitty, rất đáng yêu.

Trình Di càng ngạc nhiên hơn: “Là cháu nấu?”

Bà lập tức phản ứng: “Cháu ở Nhật mấy hôm rồi? Tại sao không nói với mọi người?”

Nhan Hàm đáp: “Cháu không muốn khiến anh ấy phân tâm, thế nên phiền dì giao đồ ăn cho anh ấy.”

Trình Di thật sự không nói nên lời, bà cảm thấy chuyện này quá điên cuồng. Nhưng cuối cùng bà vẫn ưng thuận Nhan Hàm, không nói với Bùi Dĩ Hằng chuyện cô cũng tới Nhật Bản.

Lúc bà đem món ăn lên lầu, Bùi Dĩ Hằng mới vừa tắm xong.

Đợi khi anh ngồi xuống cạnh bàn, im lặng dùng cơm, mới vừa ăn hai miếng, anh ngẩng đầu hỏi Trình Di ở bên cạnh: “Món này ai làm ạ?”

Đáy lòng Trình Di căng thẳng, bà lập tức cười ha ha nói: “Là quán ăn Trung Quốc mẹ tìm được, nếu con thích ngày mai chúng ta lại gọi nữa.”

Bùi Dĩ Hằng ừ một tiếng, nghiêm túc ăn từng miếng một.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 9 /10 từ 1 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status