Thiểm hôn kiều thê

Chương 21: Đã hứa với em thì sẽ làm được



“Dì, tôi đã nói rồi! Tôi sẽ không trở về, dì bỏ cuộc đi!” Lâm Triệt bực dọc nói.

Ở đầu dây bên kia, Hàn Thái Anh thấy không còn cách nào khác, đành đổi thái độ từ kiêu ngạo chuyển sang nhỏ giọng khuyên giải: “Lâm Triệt, dì cũng chỉ muốn tốt cho con thôi. Trình gia có gì không tốt chứ? Tuy tên tiểu tử kia hơi ngốc một chút, nhưng gia cảnh rất tốt, con gả vào nhà đó thì ăn sung mặc sướng, là thiếu phu nhân của họ, muốn mua cái gì thì mua, nhà bọn họ cũng không có ai quản lý con cả! Cả chồng của con cũng bị bệnh thì làm sao quản được con? Đến lúc đó Trình gia còn phải là thiên hạ của riêng con?”

Lâm Triệt cười lạnh: “Nếu tốt như vậy thì sao dì không gả Lâm Dư đến nhà đó đi?”

“Là vì nhà người ta không ưng Lâm Dư mà!” Trong lòng Hàn Thái Anh thầm nghĩ, làm sao có thể để Lâm Dư đến làm dâu gia đình đó, một tên ngốc như vậy có thể xứng với con gái bà ta sao?

Lâm Triệt lạnh lùng đáp: “Dì, tôi không thèm vị trí thiếu phu nhân gì đó mà dì nói, tôi đã cho người về Lâm gia lấy hành lý của mình, sau này tôi sẽ không bao giờ trở về Lâm gia!”

Nghe thấy Lâm Triệt quyết tuyệt như vậy, thanh âm Hàn Thái Anh lập tức trở nên bén nhọn đanh đá: “Lâm Triệt! Cô thật sự muốn cắt đứt quan hệ với gia đình đúng không? Được lắm, vậy thì số tiền mà cái nhà này đã bỏ ra để nuôi cô từ nhỏ cho đến lớn, cô hãy trả cho hết đi rồi muốn đi đâu thì đi?”

Lâm Triệt vô ngữ nói: “Được, chưa nói đến truyện ở căn nhà đó tôi còn phải làm việc như một người hầu để phục vụ các người, các người cho tôi được bao nhiêu tiền, tốt xấu gì cũng là một chỗ ở, số tiền này tôi sẽ trả từ từ cho hết!”

“Cô… Lâm Triệt! Cô nói cái gì hả? Đừng tưởng tôi không biết cô đang âm mưu gì? Cô chạy đến đoàn phim của Lâm Lị để làm gì, muốn cạnh tranh với Lâm Lị sao, hay muốn nhân cơ hội để câu dẫn Tần Khanh?” Hàn Thái Anh quát lên trong điện thoại.

“Dì, trí tưởng tượng của dì cũng thật phong phú quá đi!” Lâm Triệt lười không muốn giải thích với người đàn bà này.

Hàn Thái Anh tiếp tục mắng: “Cô không tự nhìn lại mình xem, bản thân còn không bằng một ngón tay của Lâm Lị! Còn trông mong Tần Khanh xem trọng cô, nếu cô không có ý đó thì lập tức rời khỏi đoàn phim cho tôi!”

Lâm Triệt nhíu mày nói: “Dì vui lòng hiểu rõ một điều, đó là công việc của tôi! Tôi sẽ không tự nhiên nghe theo lời dì, nói nghỉ mà tôi phải nghỉ!”

Hàn Thái Anh nghẹn họng: “Cô…”

Lâm Triệt tiếp tục nói: “Hơn nữa, nếu thật sự sợ tôi cướp Tần Khanh thì hãy nói con gái dì giữ cho chặt vào, ở đây uy hiếp tôi thì có bản lĩnh gì hay!”

Lâm Triệt nói xong, lập tức cúp điện thoại. Cố ngẩng đầu lên thì đột nhiên nhìn thấy Cố Tĩnh Trạch, đôi mắt đen nhánh của anh sâu thẳm tựa như nước biển, thần bí mà lại mê người.

Lâm Triệt hơi xấu hổ, nhìn anh: “Anh làm gì mà bước vào nhà không có tiếng động vậy?”

“Bước đi phải yên lặng khoan thai không ồn ào, đây là lễ nghi cơ bản, chẳng lẽ phải giống như em luôn to tiếng bát nháo sao?” Cố Tĩnh Trạch điềm tĩnh bước tới, tư thái ưu nhã.

Lâm Triệt vô ngữ nói: “Đúng, đúng, đúng, anh là người có giáo dưỡng hiểu lễ nghi nhất, chứ không như tôi! Thật may mắn là sớm muộn chúng ta cũng ly hôn, nếu không cả đời cứ bị anh khinh bỉ thế này, chắc có ngày tôi điên mất!”

Cố Tĩnh Trạch chắp tay sau lưng: “Đúng là vậy.”

Lâm Triệt: “Cái gì?”

“Tôi là người có giáo dưỡng hiểu lễ nghi nhất, không giống em, đúng là vậy.” Cố Tĩnh Trạch nói.

“Anh…” Lâm Triệt trừng mắt nhìn anh một cái, hừ một tiếng sau đó làm điệu bộ thục nữ bước đi yên ắng.

Cố Tĩnh Trạch thiếu chút nữa bị cô chọc cười.

Lâm Triệt quay đầu nhìn anh: “Không phải anh thích vậy sao? Tôi học không giống ư?”

“Ngốc quá!” Anh nói: “Em ngốc như vậy, khó trách đến hạ dược cũng nhầm người.”

“Này, không phải đã nói không nhắc đến chuyện đó rồi sao?” Lâm Triệt phụng phịu nói.

Cố Tĩnh Trạch nhìn cô, muốn nói gì đó nhưng lại thôi, sau đó đột nhiên hỏi: “Tần Khanh kia là người mà em thích?”

Gương mặt vốn đang tươi cười của Lâm Triệt bỗng nhiên khựng lại, đáy mắt thoáng chút đau lòng: “Đi hỏi chuyện vợ mình thích người nào, anh không lẽ không ngại sao?”

“Không.” Cố Tĩnh Trạch đáp.

“…” Lâm Triệt vô ngữ nói: “Được rồi, dù sao… đúng vậy, tôi có nói cho anh cũng không sao, anh cũng đâu có quen biết anh ấy. Không phải ai cũng may mắn được đáp lại tình cảm từ người mình thích, tôi và anh ấy cũng có thể xem là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên, đáng tiếc, người anh ấy thích là Lâm Lị…”

Vừa ngẩng đầu lên, Lâm Triệt nhìn thấy đôi mắt thâm thuý của Cố Tĩnh Trạch, đột nhiên cảm thấy ánh mắt gợi cảm đó tựa như đang nhìn xuyên thấu thân thể cô.

Cố Tĩnh Trạch: “Nếu em muốn, tôi có thể giúp em thành đôi với anh ta.”

“Thành đôi với anh ấy?” Lâm Triệt khó hiểu nhìn anh: “Nghĩa là sao?”

“Chính là ý đó, em muốn thì tôi sẽ giúp anh ta có cơ hội gần gũi và có tình cảm với em, để hai người ở bên nhau.” Thanh âm hồn hậu của Cố Tĩnh Trạch mang theo sự bá đạo không ai bì nổi.

“Ha, làm sao để tự nhiên anh ấy thích tôi chứ?” Lâm Triệt hỏi.

Cố Tĩnh Trạch: “Ví dụ như khiến anh ta và chị của em không thể đính hôn, gây áp lực để anh ta ở bên cạnh em.”

“Ha, vậy thôi khỏi đi.” Lâm Triệt vội nói: “Nếu được thì nên để anh ấy và Lâm Lị kết hôn càng sớm càng tốt, đỡ phải mất công ai cũng nghĩ tôi muốn cướp anh rể, như vậy tôi cũng thật xấu hổ lắm.”

Cố Tĩnh Trạch cau mày: “Như vậy cũng không phải không thể, nhưng em chắc chắn là muốn vậy?”

“Hiện tại tôi là người đã kết hôn, anh thấy bàn luận việc này với một phụ nữ đã kết hôn thật sự phù hợp sao?” Lâm Triệt nghiêm túc nhìn anh.

Cố Tĩnh Trạch: “Không sao, tôi đã nói rồi, cuộc hôn nhân này là chủ ý của tôi đưa ra, nếu em muốn bồi thường thì tôi sẽ tận lực giúp em toại nguyện. Ngoại trừ tiền tài ra thì những vấn đề khác cũng sẽ cố gắng thành toàn cho em.”

Lâm Triệt: “Thôi bỏ đi, hiện tại tôi cảm thấy nghe tên của anh ấy cũng đủ khiến tôi đau đầu, thật ra tình yêu chỉ là một phần của cuộc sống mà thôi. Nguyện vọng của tôi chính là sự nghiệp diễn xuất, khi tôi thành công thì sẽ tự mở ra một con đường khác cho mình, lúc đó tôi sẽ gặp được người đàn ông tốt. Còn Tần Khanh, cùng lắm chỉ là một nốt nhạc đệm trong ký ức thôi. Có ai trong đời mà lại chưa từng trải qua cảm giác từ bỏ tình cảm của mình, đúng không?”

“Tôi không biết.” Giọng nói Cố Tĩnh Trạch thanh đạm.

“…” Được rồi, Lâm Triệt vô ngữ nhìn anh, nhưng cô cũng biết anh đang nói lời thật lòng: “Thôi, tôi đi tắm trước đây.”

Cố Tĩnh Trạch: “Được, nhưng nếu em thay đổi ý định, thì bất cứ lúc nào cũng có thể nói với tôi.”

“Cảm ơn anh.” Lâm Triệt nghĩ nghĩ, đúng là dù thế nào thì rõ ràng anh đang muốn giúp cô.

Cố Tĩnh Trạch: “Không sao, tôi là chồng của em, phải suy nghĩ cho em là điều nên làm.”

“Bao gồm luôn cả việc tìm chồng tương lai cho vợ mình sao? Cố Tĩnh Trạch, anh cũng tốt quá đó!” Lâm Triệt không khỏi cười cười.

Cố Tĩnh Trạch nhìn nụ cười xinh đẹp đó, ánh mắt hơi dừng lại một chút, sau đó nói: “Không sai, tôi đã hứa với em thì sẽ làm được.”

Đúng là khi kết hôn, anh đã nói sẽ bồi thường cho cô, với anh thì nói được thì sẽ làm được. Lâm Triệt hơi giật mình, cô cảm thấy thời điểm khi anh đứng đó, gương mặt tuấn tú nói rằng những gì anh đã hứa thì sẽ làm, trông anh thật… gợi cảm mê người.

Cô vội vàng quay đầu đi, hơi chớp chớp mắt, nở nụ cười nhạt, cũng tốt… bởi vì trước sau gì hai người cũng ly hôn!

Edited & beta by Airy

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 10 /10 từ 1 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status