Thiểm hôn kiều thê

Chương 31: Loại thực phẩm rác rưởi



Cố Tĩnh Trạch cười cười nhìn cô ta, nhưng vẫn không nhúc nhích, anh biết nếu mình chạm vào Mạc Huệ Linh thì nhất định thân thể sẽ bị nổi sởi. Chính vì lý do này nên mỗi lần đối diện Mạc Huệ Linh thì anh chưa bao giờ có bất kỳ ham muốn nào giữa nam và nữ, ngay lúc này anh lại cảm thấy cả người mình rất khó chịu, tựa như sắp nổi sởi?

Anh nhíu mày nhìn quanh: “Có phải em xịt thứ gì không, có mùi gì hơi khó chịu?”

Mạc Huệ Linh sửng sốt, nói: “Em… em… chỉ xịt một chút nước hoa…”

Cố Tĩnh Trạch thở dài nhìn cô ta: “Huệ Linh, nếu em muốn tôi đến thăm em, cứ việc nói thẳng ra là được, sao lại đi nói rằng mình bị bệnh?” Thật ra vừa bước vào phòng thì anh đã nhận ra cô ta giả bệnh, nhưng đến bây giờ mới trầm giọng truy vấn.

Mạc Huệ Linh hốt hoảng, không nghĩ anh lại phát hiện, âm thầm cắn môi, nói: “Em chỉ cảm thấy anh không muốn gặp em, nên mới…”

Cố Tĩnh Trạch cúi đầu nhìn lại người mình, quả nhiên trên những phần da lộ ra ngoài của anh bắt đầu nổi sởi…

Mạc Huệ Linh nhận ra vẻ chán ghét của Cố Tĩnh Trạch ở trong căn phòng này, vội vàng nói: “Chúng ta đi ra ngoài ngồi đi.”

Cô ta đứng dậy, để lộ vóc dáng xinh đẹp trong áo ngủ lụa tơ tằm mỏng manh. Cố Tĩnh Trạch cúi đầu nhìn, cảm thấy trang phục này quá hớ hênh, nhưng vẫn không nói gì, khẽ cười cười đi ra ngoài. Anh cũng cảm thấy cô ta mặc như vậy thật sự rất gợi cảm, nhưng có lẽ do vừa chạm đến thì đã nổi sởi, cho nên dù cô ta xinh đẹp thế nào, anh vẫn không có bất kỳ cảm giác gì.

Thấy Cố Tĩnh Trạch chẳng thèm đoái hoài gì tới mình, Mạc Huệ Linh cảm thấy rất mất mát khó chịu, nhưng dần dần cô ta đã quen với việc này, bởi vì do căn bệnh quái ác kia mà từ nhỏ đến lớn anh chưa bao giờ hứng thú với nữ giới.

Nếu anh không có hứng thú với cô ta, nghĩa là cũng không có hứng thú với Lâm Triệt.

Nghĩ vậy nên trong lòng Mạc Huệ Linh rất bình tĩnh, cô ta liền nói: “Anh ở lại ăn chút gì với em đi rồi hãy về.”

Cố Tĩnh Trạch: “Được, dù sao lúc tới đây tôi cũng chưa ăn gì.”

Nhớ đến việc anh đã sốt ruột như thế nào khi nghe mình bệnh, Mạc Huệ Linh cảm thấy rất vui vẻ: “Được, em sẽ làm bò bít tết cho anh, chuẩn bị hẳn một bữa tối lung linh trong ánh nến.”

Đột nhiên, người hầu bước tới nói: “Tiểu thư, trong nhà vừa bị cúp điện nên chúng ta sẽ không làm gì được.”

Mạc Huệ Linh tức giận kêu lên: “Tại sao lại như vậy, các người đi mau điện thoại gọi người đến sửa đi, lập tức chuẩn bị cho tôi!”

Người hầu khó xử nói: “Tiểu thư, cả nửa thành phố đều cúp điện, họ báo là pha chính bị hỏng và còn đang sửa chữa.”

Mạc Huệ Linh tức đến mức không chịu được, có lẽ nào lại xui như vậy, vất vả lắm mới kéo được Cố Tĩnh Trạch đến đây, vốn dĩ sẽ có một buổi tối lãng mạn, nếu mời anh uống rượu xong và anh có chút mệt mỏi thì nhất định anh sẽ nghỉ ngơi tại đây. Hiện tại thế này thì anh sẽ về nhà, nghĩ đến đây Mạc Huệ Linh tức khắc khó chịu, căn nhà đó còn một người vợ đang chờ anh!

Cố Tĩnh Trạch trả lời đơn giản: “Thôi bỏ đi, Huệ Linh, không cần làm khó bọn họ.” Quả thật anh cũng chưa ăn gì nên hơi đói bụng, liền nói với người hầu: “Nếu vẫn có bếp ga thì ăn tạm mì gói cũng được.”

Người hầu vừa nghe thì trố mắt nhìn, Mạc Huệ Linh ở bên cạnh cũng kinh ngạc, nói: “Anh muốn ăn mì gói?”

Cố Tĩnh Trạch nói: “Đúng vậy, Huệ Linh, thỉnh thoảng ăn mì gói cũng thú vị lắm, hương vị không tệ.” Anh liền quay sang người hầu: “Đi mua giúp tôi vài gói mì về đây.”

Người hầu dĩ nhiên không dám chậm trễ, vội vàng đi ra ngoài.

Mạc Huệ Linh do dự nhìn anh: “Sao anh bỗng nhiên lại muốn ăn cái đó?”

Cố Tĩnh Trạch thản nhiên nói: “Thật sự khá ngon mà, em ăn rồi sẽ biết.”

Mạc Huệ Linh đương nhiên không muốn ăn mì gói, đối với cô ta mà nói thì đây chính là loại thực phẩm rác rưởi, thân phận cao quý như cô ta sao có thể hạ mình tuỳ tiện như vậy? Nhưng Cố Tĩnh Trạch đã nói thì cô ta cũng không dám cự tuyệt.

Nhìn người hầu trở lại với vài gói mì, sau đó bắt bếp lên đun nước, chốc lát sau thì hương thơm của mì gói đã lan toả, tức khắc lấn át hết mùi nước hoa trên người Mạc Huệ Linh, vậy nên cô ta càng thêm phản cảm.

Mạc Huệ Linh cau mày, nhìn tô mì được bưng lên bàn, tuy bàn ăn được trang trí rất xinh đẹp nhưng vẫn khiến cô ta chán ghét.

Cố Tĩnh Trạch nhìn tô mì rất giống với tô mà Lâm Triệt đã làm hôm đó, liền hứng thú ngồi xuống, chậm rãi thưởng thức. Mạc Huệ Linh thấy anh ăn một cách ngon lành thì kinh ngạc cực kỳ, nhưng cô ta vẫn cảm thấy món này quá khó nuốt. Thân phận sang trọng như họ lại chấp nhận ăn mì gói sao, làm sao so sánh với những món như pasta được.

Cố Tĩnh Trạch ăn gần hết nửa tô thì nhìn lại Mạc Huệ Linh đang miễn cưỡng chỉ nuốt hai muỗng, liền ngẩng đầu lên nói: “Sao vậy, không ăn được sao?”

Mạc Huệ Linh khó có thể che giấu vẻ chán ghét: “Tĩnh Trạch, loại thực phẩm rác rưởi này anh không nên ăn, không tốt cho sức khoẻ, hơn nữa nó rất dơ!”

Cố Tĩnh Trạch chốc lát sau đã ăn sạch chẳng chừa lại gì, anh nhìn nhìn Mạc Huệ Linh, tuy anh biết cô ta đang nói đến món mì gói, nhưng lại cảm thấy không khác gì nói đến Lâm Triệt! Bất tri bất giác, anh lại xem hình ảnh món mì gói gắn liền với Lâm Triệt, dù trong lòng không vui nhưng vẫn không biểu hiện ra ngoài.

Anh biết không thể miễn cưỡng Mạc Huệ Linh thích thứ mà cô ta không thích, nhưng hơi thất vọng, chỉ nói đơn giản: “Em không thích thì thôi bỏ đi, tôi biết món này cũng không tốt cho sức khoẻ.”

Anh có thể hiểu được lý do của việc này, Mạc Huệ Linh cũng giống như anh đều sống trong nhung lụa từ nhỏ, tất nhiên không quen với những món ăn dân dã như mì gói.

Nhìn đến Mạc Huệ Linh không có việc gì, anh lập tức đứng lên, nói: “Tôi đã ăn no rồi, không có gì nữa thì tôi về trước.”

Lâm Triệt còn đang ở bệnh viện, ban ngày anh có thể tạm rời khỏi nhưng đến buổi tối thì thế nào cô cũng ngủ lăn lộn lung tung, anh không yên tâm để bất kỳ ai trông nom cả, lỡ như đụng vào vết thương thì sẽ chậm lành, có thể còn để lại sẹo nữa… Vết sẹo đối với nữ giới quả thật rất khó coi, nhất là cô xinh đẹp và có làn da mịn màng trắng nõn như vậy thì càng không nên có sẹo, nếu không sẽ rất đáng tiếc.

“Anh vội như vậy sao?” Mạc Huệ Linh vẫn không chịu bỏ cuộc.

Cố Tĩnh Trạch thấy cô ta đáng thương như vậy thì hơi do dự, nhưng nghĩ đến Lâm Triệt thì vẫn dứt khoát trở về: “Huệ Linh, bây giờ hơi vội, dịp khác tôi sẽ gặp em sau.”

Mạc Huệ Linh thấy anh kiên quyết như vậy, cũng biết anh có truyện quan trọng không thể chần chừ, đành bĩu môi tiễn anh ra về.

Đợi khi Cố Tĩnh Trạch hoàn toàn rời khỏi, Mạc Huệ Linh quay lại vào nhà nhìn hai tô mì trên bàn ăn, hung hăng nạt nộ người hầu: “Ai mua mì gói thì ném hết cho tôi! Thứ đồ dơ như vậy cũng dám đem vào nhà, gớm chết! Dọn phòng lại cho tôi, tôi không muốn ngửi thấy cái mùi này nữa!”



Lâm Triệt nằm nghỉ ở bệnh viện cũng không có gì làm, cô nằm xem tivi, coi vài tin tức giải trí, thấy Cố Tĩnh Dư đang được phóng viên phỏng vấn, chủ đề là về bộ phim bọn họ đang quay. Vốn dĩ cô phải xin nghỉ vài ngày vì vết thương này, không ngờ đoàn phim lại rất thoải mái duyệt cho cô nghỉ bệnh, hoàn toàn không gây khó khăn cho cô. Không khí cả đoàn phim rất hừng hực khí thế, trong lòng cô cũng rất sốt ruột, muốn mau chóng quay lại đoàn phim, bởi đây là một cơ hội khó nắm bắt, cô nhất định không từ bỏ.

Đang nghĩ ngợi miên man thì đột nhiên Cố Tĩnh Trạch bước vào phòng bệnh, anh nhìn Lâm Triệt xem tivi thì tiến tới nói: “Em đã ăn cơm chưa?”

Lâm Triệt đáp ừ một tiếng, nhìn tinh thần anh có vẻ thoải mái, cũng hiểu là anh vừa đi gặp Mạc Huệ Linh trở về, nhưng cũng không nói đến: “Đã ăn rồi, cũng uống thuốc luôn rồi.”

Cố Tĩnh Trạch: “Vậy thì tốt.”

“Bác sĩ nói ngày mai tôi có thể xuất viện về nhà được rồi đó.” Cô nói tiếp.

Cố Tĩnh Trạch nhíu mày: “Vậy sao? Tôi lại cảm thấy em nên ở đây vài ngày để theo dõi.”

Thật ra bác sĩ cũng nói như anh, nhưng Lâm Triệt muốn nhanh chóng trở về với đoàn phim. Bởi vì dù sao vị trí Cố thiếu phu nhân này cũng chỉ làm được vài năm, chẳng biết chừng nào sẽ ly hôn, cô cần phải cố gắng tạo dựng sự nghiệp của riêng mình mới được.

Edited & beta by Airy

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 10 /10 từ 1 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status