Thiểm hôn kiều thê

Chương 9: Cố thiếu phu nhân muốn thử vai



Lâm Triệt khó tin nhìn Lâm Lị: “Cô tưởng cô là ai?”

Lâm Lị vừa định ra oai, một tay giơ lên muốn tát Lâm Triệt, bỗng nhiên cô ta thay đổi sắc mặt, sự giảo hoạt đã thay bằng vẻ ngượng ngùng, uyển chuyển nói với Lâm Triệt: “Dù sao thì em vẫn nên về nhà đi, Lâm Triệt, nói gì thì chị cũng là chị của em, chị chỉ muốn tốt cho em thôi…”

Lâm Triệt thấy sự thay đổi kỳ quái này thì tức khắc quay đầu lại nhìn. Không hiểu thân hình hờ hững lạnh nhạt của Cố Tĩnh Trạch đã xuất hiện ở phía sau từ lúc nào…

Lâm Lị mang vẻ mặt hoa si ngu ngốc nhìn về phía người đàn ông này. Gò má hoàn mỹ tinh xảo, bộ ngực rắn chắc, cổ áo của anh khá cao, dù chỉ thoáng nhìn được một phần lồng ngực nam tính nhưng vẫn toả ra một sức hấp dẫn khó tả.

Cô ta vốn tưởng rằng Tần Khanh đã thật sự hoàn mỹ lắm rồi, nhưng xem ra trước mặt người đàn ông này thì Tần Khanh không đáng là gì. Khí phách bất phàm này, tuyệt đối không phải người thường! Đặc biệt là khuôn mặt đủ để cho bất kỳ cô gái nào cũng phải thẹn thùng kia càng làm Lâm Lị ngây người.

Nhưng Cố Tĩnh Trạch chỉ lạnh lùng liếc mắt quét qua Lâm Lị, sau đó dừng lại trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Triệt. Khuôn mặt cô trắng bệch, hàng mi khẽ run nhè nhẹ, còn có chút tái xanh, giống như một con cún nhỏ đang đi lạc.

“Có chỗ nào không khoẻ?” Gương mặt Cố Tĩnh Trạch không có biểu tình gì cả, điềm tĩnh hỏi Lâm Triệt.

Thân thể Lâm Triệt run lên, miễn cưỡng gật đầu: “Không có, tôi ổn.”

“Đi theo tôi.” Anh không nhìn Lâm Lị đến một cái, liền sải bước xoay người.

Lâm Triệt hơi sửng sốt nhìn thoáng qua vẻ mặt ngu si của Lâm Lị, thấy trợ lý của Cố Tĩnh Trạch đang đưa mắt ra hiệu cho cô, cô hiểu ý lập tức đi theo anh, cũng không chần chừ ở lại chỗ này.

Hai người rời đi để lại gương mặt tái xanh của Lâm Lị, cô ta đứng chôn chân mà kinh ngạc gắt lên: “Lâm Triệt quen biết người đàn ông đó? Không thể! Lâm Triệt là thứ gì chứ? Cả danh sách nghệ sĩ mới triển vọng cô ta còn không có cơ hội nữa là! Nhưng, người đàn ông đó rốt cuộc là ai? Vóc dáng khí phách sang trọng như vậy…?”

Lâm Lị là người biết rõ về các món đồ đắt tiền, cô ta chỉ nhìn sơ là biết bộ âu phục trên người anh là hàng thủ công của một nhà thiết kế người Ý, không phải người bình thường có thể mua được, sản phẩm của nhà thiết kế đó là hàng cực phẩm, cho dù là bộ lễ phục mà Tần Khanh đã chọn cho lễ đính hôn cũng không sánh bằng một góc!

Lâm Lị không khỏi có chút ghen ghét, trừng mắt nhìn theo bóng dáng Lâm Triệt.



Ở bên đây khi Lâm Triệt đi theo Cố Tĩnh Trạch ra ngoài, mới nói với anh: “Vừa rồi cảm ơn anh.”

Cố Tĩnh Trạch vẫn hướng về phía trước, chỉ hơi nghiêng nghiêng nhìn cô một cái: “Em ở đây làm gì?”

Lâm Triệt trả lời: “À, đang có một buổi chọn diễn viên, tôi muốn thử vai nên đến đây gặp đạo diễn, hy vọng là có cơ hội.”

Cố Tĩnh Trạch đáp một tiếng, rồi nhẹ nhàng ngắm nhìn bộ váy xanh biếc của cô, đúng là rất xinh đẹp cuốn hút: “Được, lát nữa xong việc thì đến đây tìm tôi, tôi sẽ đưa em về nhà.”

Lâm Triệt gật gật đầu: “Được, nhưng sao anh lại ở đây?”

“Khách sạn này thuộc sở hữu của Cố thị.” Anh nhàn nhạt nói.

Lâm Triệt ngạc nhiên, thì ra là vậy, khách sạn lớn thế này…

Cô chào anh rồi vội vàng chạy đi.

Nhìn bóng dáng cô khuất khỏi tầm mắt, Cố Tĩnh Trạch hỏi Tần Hạo bên cạnh: “Cô ấy tới thử vai diễn?”

Tần Hạo nhìn về hướng Lâm Triệt rời đi, cung kính trả lời: “Đúng vậy, vai diễn mà thiếu phu nhân đang thử là nằm trong dự án phim Cố thị đang đầu tư, vì để tuyên truyền cho khách sạn của chúng ta nên dùng nơi này để chọn diễn viên, phim cũng sắp quay rồi, tam thiếu gia sẽ nhận vai nam chính của phim này.”

Ánh mắt Cố Tĩnh Trạch lướt qua cửa nhìn về hướng Lâm Triệt, cúi đầu nói với Tần Hạo: “Cậu đi an bài một chút…”



Lâm Triệt đi vào bên trong, vất vả lắm cô mới tìm được đạo diễn và nhà sản xuất phim đang nói chuyện với nhau, cô vội trấn tĩnh bản thân rồi bước tới chào hỏi: “Đạo diễn Giang, chào ngài.”

Đạo diễn cau mày: “Cô là…?”

Lâm Triệt: “À, tôi là Lâm Triệt, tôi là một diễn viên, tôi…”

Đạo diễn lập tức hiểu ý tứ của cô, liền ngắt lời: “Ồ, muốn thử vai thì tìm trợ lý của tôi, tôi không quản lý truyện này.”

Lâm Triệt hiển nhiên hiểu vị đạo diễn này là nhân vật có tiếng trong làng giải trí lúc bấy giờ, nên rất khó có thể tiếp cận được ông, nhưng đã dấn thân vào lĩnh vực này thì đôi khi phải liều lĩnh.

“Đạo diễn Giang, tôi biết, tôi không phải muốn nói về việc thử vai, tôi chỉ muốn nói chuyện với ngài, tôi từ lúc tốt nghiệp học viện sân khấu điện ảnh tới nay luôn ái mộ ngài, các phim truyền hình do ngài làm đạo diễn đều là những phim chất lượng với tần suất người xem vượt bậc, chỉ cần đạo diễn Giang lựa chọn kịch bản thì tức khắc đó là tuyệt phẩm, nhất định đoạt vô số giải thưởng, cho nên tôi mới cố ý tới đây gặp ngài…”

“Được.” Gương mặt đạo diễn vẫn một vẻ vô cảm, nhanh chóng ngắt lời cô: “Được rồi, cô nịnh nọt như vậy cũng vô dụng, diễn viên như cô thì tôi gặp nhiều rồi, tôi nói không quan tâm nghĩa là không quan tâm.”

“Tôi…”

Lâm Triệt chưa kịp nói gì thì đạo diễn đã xoay người đi vào trong, không thèm liếc mắt đến cô. Lâm Triệt muốn đuổi theo, nhưng liền nhìn thấy nhà sản xuất phim đứng đó. Người này vừa thấy Lâm Triệt thì đã tủm tỉm cười, bước tới.

“À, cô là Lâm Triệt đúng không?”

Lâm Triệt ngạc nhiên, vội nở nụ cười: “Chào nhà sản xuất Trần, ngài biết tôi?”

“Đúng vậy, tôi có xem vài vai diễn của cô, tuy đất diễn không nhiều lắm, nhưng kỹ thuật diễn xuất rất tốt, thế nào, có muốn thử một vai không?”

Gương mặt Lâm Triệt ửng đỏ, ngượng ngùng trả lời: “Tôi chỉ hy vọng có thể có cơ hội thử vai…”

Nhà sản xuất phim nhìn cô một lượt rồi đánh giá, ánh mắt sáng lên: “Được, vậy tôi sẽ nói với đạo diễn, mấy ngày nữa cô đến thử vai nhé!”

Lâm Triệt mừng rỡ: “Thật sao?”

“Đương nhiên.” Người này nở nụ cười, ánh mắt thâm ý nhìn cô: “Làm tốt nhé!”

Một lát sau, Lâm Triệt quay lại căn phòng nghỉ ngơi xa hoa tìm Cố Tĩnh Trạch, anh đang ngồi bên trong đọc tài liệu, liếc mắt đã nhìn thấy cô bước vào với khuôn mặt mang theo ý cười, ánh mắt cong cong liễm diễm nhìn rất đẹp mắt.

“Sao rồi, tâm tình em hình như đang rất vui?” Anh hỏi.

Lâm Triệt vội nói: “Đúng đúng, tôi vừa gặp được một nhà sản xuất phim rất lớn, đồng ý cho tôi đi thử vai, tôi đã biết nếu cố gắng thì có thể thành công mà, sau này nhất định tất cả các nhà làm phim đều sẽ biết đến tên của tôi, tôi đương nhiên phải vui rồi ha ha ha!”

Cô cười hứng khởi, ôm lấy cánh tay của Cố Tĩnh Trạch, vui vẻ lắc lư. Cố Tĩnh Trạch cúi đầu, nhìn cánh tay cô đang ôm lấy anh, những ngón tay nhỏ nhắn mịn màng không ngừng vỗ vỗ.

Lâm Triệt còn đang thích chí nhún nhảy thì lập tức bắt gặp ánh mắt của anh, cảm thấy có gì không đúng, vội vàng buông ra: “Thật xin lỗi, xin lỗi, tại nhất thời vui quá nên tôi quên mất, lần sau sẽ không vậy nữa!”

Cố Tĩnh Trạch trừng mắt nhìn cô một cái, thật ra anh cũng không cảm thấy cơ thể mình có cảm giác phát bệnh gì cả, lãnh đạm nói: “Đi thôi, về nhà.”

Lâm Triệt liền đi theo sau anh, rất nhiều vệ sĩ cao lớn vây quanh mở đường cho anh ra xe, bộ dáng uy vũ tựa như hoàng đế vi hành, khí thế phi phàm.

Nhìn anh, Lâm Triệt cảm nhận được có điều gì không bình thường: “Cố Tĩnh Trạch này, anh có phải là một nhân vật nổi tiếng hay gì đó đại loại vậy không?”

Edited & beta by Airy

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 10 /10 từ 1 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status