Thiểm hôn tổng tài khế ước thê

Chương 147: Thừa nhận tình cảm



Cố Hề Hề nhẹ nhàng thở dài một tiếng, cô quả nhiên không nên ôm bất kỳ hy vọng gì.

Sao cô lại đãng trí như vậy? Bên cạnh anh có bao nhiêu bạn bè, sao còn cần cô đi ăn tối cùng anh?

Cố Hề Hề, tỉnh táo lại đi!

Cố Hề Hề nhìn Mộc Nhược Na, nói: “Chúng ta về thôi, tôi hơi mệt.”

Tầm mắt Mộc Nhược Na nhìn gương mặt Cố Hề Hề, dù cho cô cố gắng nguỵ trang vẻ ngoài điềm tĩnh, nhưng đáy mắt vẫn ẩn chứa sự đau đớn, Mộc Nhược Na vì vậy mà thấy đau lòng.

“Được, chúng ta về thôi.” Mộc Nhược Na nhỏ giọng trả lời, cô đỡ Cố Hề Hề đứng dậy.

Ánh đèn đường chiếu lên bóng trải dài của hai người, không gian càng thêm tĩnh lặng.

Vì Cố Hề Hề đã ngồi rất lâu nên chân cô cảm thấy tê rần. Đi chưa được hai bước thì người cô lảo đảo muốn ngã xuống đất!

Đúng lúc này một cánh tay rắn chắn kịp thời đỡ Cố Hề Hề, không để cô ngã xuống: “Tôi ở đây!” Thanh âm của Mặc Tử Hân vang lên trên đầu Cố Hề Hề.

Mộc Nhược Na nghĩ một hồi, liền để Mặc Tử Hân dìu Cố Hề Hề, dù sao cô mang giày cao gót nên sẽ không tiện, vừa rồi cũng là do cô không giữ chắc người Cố Hề Hề…

Cố Hề Hề cũng không ngẩng đầu, chỉ nhẹ nhàng nói: “Cảm ơn…”

Thấy chân Cố Hề Hề bị tê đến mức không đi nổi, Mặc Tử Hân do dự một chút rồi nhỏ giọng nói: “Cố tiểu thư, xin thất lễ!”

Nói xong câu này, cách tay phải của Mặc Tử Hân vòng qua eo Cố Hề Hề, bồng Cố Hề Hề lên, để cô dựa vào lồng ngực của anh.

Cố Hề Hề hoảng hốt, cô không nghĩ Mặc Tử Hân lại làm như vậy… Nhưng sau cơn hoảng loạn thì cô đành để gương mặt của mình núp vào lòng anh.

Trên người Mặc Tử Hân toát ra mùi hương dễ chịu, trầm ấm mà thanh nhã, cảm giác này hoàn toàn khác với Doãn Tư Thần.

Doãn Tư Thần làm người ta cảm nhận được hơi ấm tràn đầy sự nam tính mãnh liệt, mang theo sự kích thích, còn Mặc Tử Hân lại đem đến sự an tâm và cảm giác yên bình.

Mộc Nhược Na cũng không phản đối hành động này của Mặc Tử Hân, vì hiện tại thân thể Cố Hế Hế thật sự rất yếu ớt.

Mặc Tử Hân ôm chặt Cố Hề Hề, bồng cô bước đến xe, trợ lý liền mở cửa xe, bên trong đã có một người hầu ngồi đó để chăm sóc cho cô.

“Em đã ngồi lâu lắm rồi, cần phải xoa bóp để lưu thông huyết mạch.” Mặc Tử Hân giải thích.

Mộc Nhược Na thấy vậy, liền đưa ánh mắt dò xét nhìn Mặc Tử Hân.

Cố Hề Hề cảm nhận được hai chân tê dại không còn cảm giác, cho nên cô cũng không từ chối việc người hầu giúp cô mát xa chân.

Cách đó không xa, chiếc Lamborghini vừa dừng lại bên đường, Doãn Tư Thần ngồi bên trong, tầm mắt gắt gao nhìn chiếc xe kia.

Anh tức thì lái xe đến đây với tốc độ nhanh nhất, trời xui đất khiến lại để anh thấy được cảnh Mặc Tử Hân bồng Cố Hề Hề lên xe, Cố Hề Hề lại không hề cự tuyệt!

Cô ấy vậy mà… không hề cự tuyệt…

Bàn tay Doãn Tư Thần nắm chặt thành quyền, ánh mắt lạnh băng.

Anh vất vả chờ đến lúc Nhiễm Tịch Vi ngủ, cả một ly nước cũng không uống mà liền chạy ngay đến đây.

Anh lo lắng suốt cả một buổi tối!

Anh lo lắng cho Cố Hề Hề, từ lúc sinh ra đến giờ lần đầu tiên anh có cảm giác lo lắng như vậy!

Anh đã bỏ qua việc ở bên cạnh mối tình đầu Nhiễm Tịch Vi, chỉ để đến đây tìm Cố Hề Hề!

Nhưng tại sao vậy? Cô ấy không hề cự tuyệt Mặc Tử Hân!

Cố Hề Hề, em lại có thể như vậy!

Doãn Tư Thần rất muốn bước nhanh đến đó đoạt lại Cố Hề Hề, nhưng anh nhẫn nhịn, rồi lại nhịn. Anh không thể hành động thiếu kiềm chế như vậy. Tầm mắt của anh nhìn vào chiếc nhẫn ở ngón áp út, chiếc nhẫn này là Cố Hề Hề đeo cho anh. Điều này thì cả đời Mặc Tử Hân cũng đừng hòng mơ tưởng, không phải vậy sao?

Giỏi lắm, dám mơ tưởng đến người phụ nữ của tôi!

Vậy thì anh cứ thử xem!

Chiếc Lamborghini quay đầu xe, liền rời khỏi đây.

Mộc Nhược Na và Mặc Tử Hân đều phát hiện ra chiếc Lamborghini, Doãn Tư Thần có rất nhiều xe, nhưng mỗi chiếc xe của anh đều có biển số xe đặc biệt. 

Doãn Tư Thần là vậy! Vẫn luôn bá đạo!

Anh chính là muốn cho đối phương biết là Doãn thiếu gia tôi đã tới!

Chuyện của các người tôi đều đã biết!

Anh là người cao ngạo như vậy!

Cố Hề Hề lại không biết Doãn Tư Thần đã tới, khi người hầu giúp cô xoa bóp để chân hết tê, cô liền nhìn Mặc Tử Hân nói: “Cảm ơn anh, tôi đỡ hơn nhiều rồi. Phiền anh cứ để tài xế đưa chúng tôi về là được. Giờ này đã muộn, sáng sớm mai là hôn lễ sẽ được cử hành! Dù sao chúng ta cũng là khách, không thể để chủ nhân chờ khách được.”

“Tôi sẽ đưa hai người trở về.” Mặc Tử Hân cười nhạt.

Chiếc xe bắt đầu nổ máy, hướng về biệt thự của Kiều Kỳ.

Sau khi Mặc Tử Hân đưa cả hai người về, liền lễ phép tạm biệt rồi rời khỏi.

Trở vào phòng nghỉ, sắc mặt Cố Hề Hề ảm đạm nhìn Mộc Nhược Na, nói: “Thật xin lỗi, đêm nay làm mất thời gian của cậu rồi.”

Mộc Nhược Na lắc đầu, lại nghiêm túc nhìn Cố Hề Hề, nói: “Hề Hề, giờ chúng ta là bạn, đúng không? Tôi hỏi cậu một câu, cậu hãy trả lời thật lòng.”

Cố Hề Hề gật đầu.

“Cậu đã yêu Doãn Tư Thần?” Mộc Nhược Na hỏi thẳng.

Cố Hề Hề giật mình trong giây lát, nhưng lại nhẹ nhàng gật đầu.

Đây là lần đầu tiên cô ở trước mặt người khác thừa nhận tình cảm của mình, thừa nhận cô yêu Doãn Tư Thần. Mặc cho cô tự xây bức tường thành bao bọc trái tim mình, vừa mới chiều hôm nay, cô vẫn luôn miệng nói muốn cùng Doãn Tư Thần phân rõ giới hạn. Nhưng chỉ một cú điện thoại của anh nói muốn đón cô, trái tim tưởng như đã chết liền sống trở lại!

Một khắc đó, Cố Hề Hề đã hiểu. Cô thất bại rồi, tường thành mà cô xây dựng hoàn toàn thất bại.

Cô đã yêu anh! Cô vậy mà đã yêu người chồng hợp đồng của mình!

Cô biết rõ anh không hề yêu mình, biết rõ anh không thể quên được tình cũ, biết rõ trong lòng anh luôn có một nơi cô không thể chen chân vào.

Nhưng rốt cuộc cô vẫn động tâm!

Mộc Nhược Na ngồi trên sofa, bất đắc dĩ nói: “Tôi biết quả nhiên là vậy…”

“Nhưng cậu yên tâm. Tôi sẽ không để mình tiếp tục sa lầy đâu.” Cố Hề Hề tiếp tục nói: “Nhược Na, có phải cậu có chuyện muốn nói với tôi đúng không?”

Mộc Nhược Na gật đầu.

“Cậu có biết Doãn Tư Thần đêm nay đã ở cạnh ai không?” Mộc Nhược Na thở dài một tiếng, nhẹ giọng nói: “Tôi vừa nhận điện thoại của lão đại, anh ta nói Nhiễm Tịch Vi bị bệnh, giờ vẫn chưa khoẻ hẳn nên còn đang nghỉ ngơi trong bệnh viện. Người đưa cô ta đến bệnh viện là Doãn Tư Thần, hơn nữa còn túc trực trong bệnh viện chăm sóc cô ta. Lão đại của tôi hôm nay uống hơi nhiều nên chỉ ghé thăm một chút thì đã về. Còn Doãn Tư Thần cả đêm nay đều ở trong bệnh viện.”

Một cú đấm thật mạnh hung hăng đánh vào trái tim của Cố Hề Hề.

Lúc này Cố Hề Hề không cần soi gương, cũng biết sắc mặt mình khó coi cỡ nào.

Ánh mắt thương tiếc của Mộc Nhược Na bây giờ không khác gì những hạt muối đang chà xát vào trái tim cô.

“Là vậy sao?” Khoé miệng Cố Hề Hề cứng đờ, hơi co giật, cô quay đầu nhìn ra cửa sổ.

Giờ khắc này Cố Hề Hề đột nhiên rất muốn rời khỏi đây. Ở nơi này không có gì thuộc về cô, không có gì liên quan đến cô.

Doãn Tư Thần, nếu người thương trong lòng anh đã trở về, có phải tôi nên biết điều rút lui để nhường chỗ?

Cảm ơn anh đã dùng chuyện tối nay làm tôi nhận ra địa vị của mình.

Cũng cảm ơn anh đã từng đối xử tốt và bao dung đối với tôi.

Ân tình này tôi sẽ ghi nhớ trong lòng, tuyệt đối không làm anh khó xử. Từ nay về sau, chúng ta sẽ có đường đi riêng của mình.

“Hề Hề, nếu cậu muốn rời khỏi Doãn Tư Thần, tôi có ý này, cậu muốn nghe hay không?” Mộc Nhược Na tiếp tục nói: “Chỉ là chủ ý này hơi… không hay lắm, hơn nữa cần đối phương phải chịu giúp cậu.”

“Cậu nói đi.” Cố Hề Hề bình tĩnh đáp.

“Cần phải lợi dụng Mặc Tử Hân.” Mộc Nhược Na cắn môi, nói: “Anh ta là người thông minh, sẽ hiểu nên làm như thế nào.”

Cố Hề Hề quay đầu nhìn Mộc Nhược Na, vẻ mặt mờ mịt.

“Còn nếu cậu vẫn vương vấn, thì ngày mai là cơ hội lần cuối để cậu quyết định.” Mộc Nhược tiếp tục nói: “Sau buổi lễ ngày mai, Điệp Y sẽ ném hoa cưới. Nếu tôi đoán không lầm, hoa cưới sẽ ném cho Doãn Tư Thần và Nhiễm Tịch Vi. Nếu… tôi đoán đúng, như vậy, Doãn Tư Thần và Nhiễm Tịch Vi thật sự muốn tái hợp. Lúc đó cậu…”

Cố Hề Hề nhẹ nhàng gật đầu, sắc mặt tái nhợt, nhưng lý trí của cô vẫn tỉnh táo, cô hoàn toàn nhận thức được những gì Mộc Nhược Na đang nói.

Điệp Y ném hoa cưới cho Nhiễm Tịch Vi và Doãn Tư Thần, ngầm ý lễ kết hôn tiếp theo là của hai người họ. Nghĩa là Doãn Tư Thần đã quyết định kết hôn với Nhiễm Tịch Vi!

Nói cách khác… Doãn Tư Thần chỉ chờ ly hôn cô, sau đó liền cầu hôn Nhiễm Tịch Vi!

Mộc Nhược Na tiếp tục nói: “Hôm nay lúc đi tham quan khu di tích của Vân gia, Mặc Tử Hân nói với tôi một câu. Anh ta nói anh ta có thể tổn thương tất cả mọi người trên đời, chỉ trừ một người là cậu! Vậy nên, Hề Hề, nếu hoa cưới thật sự được ném cho Nhiễm Tịch Vi và Doãn Tư Thần. Cậu có thể nói thẳng với Doãn Tư Thần, cậu sẽ không trở thành chướng ngại vật của anh ta. Mà cách nói tốt nhất, là cậu và Mặc Tử Hân hãy ở bên nhau.”

Nghe những lời này, ngực của Cố Hề Hề lại một lần nhói đau.

“Thật ra tôi vốn cũng không tin.” Mộc Nhược Na nhẹ nhàng thở dài một tiếng: “Lão đại nói… nói…”

“Thượng Kha nói gì? Bây giờ còn gì phải giấu nữa?” Cố Hề Hề miễn cưỡng cười: “Không sao đâu, tôi chịu được mà.”

“Lão đại nói người mà Doãn Tư Thần quan tâm nhất luôn là Nhiễm Tịch Vi. Mặc dù đã xa cách sáu năm, Doãn Tư Thần vẫn nhớ rõ loại thuốc mà Nhiễm Tịch Vi cần dùng khi phát bệnh, nhớ như in, giống như một quyển sách sống vậy. Anh ta không cần công cụ ghi nhớ gì, vẫn có thể kể rành mạch cho bác sĩ về bệnh của Nhiễm Tịch Vi.” Mộc Nhược Na sắc bén nói: “Tôi cũng là phụ nữ, tôi hiểu khi một người đàn ông như vậy thì có ý nghĩa gì. Cho nên tôi mới đưa ra chủ ý vừa rồi. Hề Hề, Doãn Tư Thần là bạn của lão đại, nhưng, cậu cũng là bạn tôi. Tôi không thể đứng nhìn cậu trầm luân không lối thoát!”

“Tôi hiểu rồi.” Cố Hề Hề nhẹ nhàng trả lời.

Thì ra là vậy!

Khó trách Doãn Tư Thần trước đây có thể hạ thủ không thương tiếc đối với Lâm Tiểu Nhã!

Khó trách Doãn Tư Thần đã từng trì hoãn việc kết hôn.

Khó trách Doãn Tư Thần đến giờ vẫn chưa từng nói yêu hay nói thích cô.

Khó trách… Khó trách…

Thì ra đều vì Nhiễm Tịch Vi!

Edited by Airy

Beta by Airy

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.8 /10 từ 58 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status