Thiểm hôn tổng tài khế ước thê

Chương 509: Bữa cơm trưa bốn người



Lời mời này khiến Cố Hề Hề hơi ngạc nhiên, Mã Anh Anh lại bỗng dưng muốn mời cơm?

Theo bản năng thì cô muốn cự tuyệt, chỉ là nghĩ đến Doãn Tư Dược thì thoáng do dự, nói gì thì đây cũng là em chồng của cô, xem như là người của Doãn Tư Thần. Vả lại, suy cho cùng thì Doãn Tư Dược đã giúp đỡ Doãn Tư Thần rất nhiều trong việc thâu tóm quyền hành ở chi nhánh Đằng Hạo.

Hiện tại chuyện của Doãn Tuyến Mạt đã xử lý xong, việc nuốt trọn hoàn toàn chi nhánh Đằng Hạo chỉ là vấn đề thời gian.

Bây giờ Doãn Tư Dược và Mã Anh Anh muốn mời cơm, có phải là một phép thử?

Nếu cô cự tuyệt thì có khi nào khiến bọn họ nảy sinh ý niệm khác?

Cố Hề Hề suy đi tính lại trong giây lát rồi lập tức cười nói: “Được, tôi sẽ đến ngay.”

Cúp điện thoại, cô liền quay sang nói với Tiểu Vương: “Đi, chúng ta tới nhà hàng Ngự Thiện Phòng, có chuyện gì thì tạm để sau hẵng tính.”

Tiểu Vương nhanh chóng sắp xếp cho tài xế đưa Cố Hề Hề đến thẳng nhà hàng.

Dọc đường đi thì Cố Hề Hề nhận được điện thoại của Doãn Tư Thần: “Em đang ở đâu?”

“Em đang trên đường đến nhà hàng Ngự Thiện Phòng. Doãn Tư Dược và Mã Anh Anh nói là muốn mời bữa trưa để cảm ơn em.” Cố Hề Hề tuỳ ý trả lời: “Tốt xấu gì thì Doãn Tư Dược đã giúp anh thâu tóm chi nhánh Đằng Hạo, cho nên em đây xem như là đang giúp anh thu phục nhân tâm đó!”

Doãn Tư Thần cười khẽ: “Thật là vất vả cho phu nhân rồi, em đến chi nhánh nào của Ngự Thiện Phòng?”

“Sao? Anh cũng muốn tới?” Cố Hề Hề kinh ngạc: “Không phải anh nói hôm nay có họp đại hội cổ đông sao?”

“Em cũng là một cổ đông rất lớn mà có tới đâu?” Thanh âm Doãn Tư Thần có vẻ hơi oán giận: “Đúng lúc đã lâu anh chưa đến Ngự Thiện Phòng, nếu Tư Dược đã có ý tốt mời cơm thì cùng nhau đến đi?”

Cố Hề Hề nhắn tin địa chỉ cho Doãn Tư Thần, đến khi xe của cô dừng trước nhà hàng thì chiếc Koenigsegg của Doãn Tư Thần đã tới nơi. Vừa xuống xe thì thân ảnh cao lớn đã đứng ngay trước mắt cô, phỏng chừng là anh đã dùng tốc độ nhanh nhất để đến đây.

Đáy lòng cô vô cùng ngọt ngào…

Gương mặt tuấn mỹ của Doãn Tư Thần tràn đầy ý cười, dịu dàng kéo tay Cố Hề Hề khoác ngay khuỷu tay anh, cùng nhau bước vào bên trong.

Giám đốc chi nhánh nhà hàng này đon đả bước ra nghênh đón: “Ai nha, Doãn chủ tịch, Doãn đại thiếu phu nhân đại giá quang lâm, thật là bồng tất sinh huy, nơi này đã có phòng tốt nhất chuẩn bị cho hai vị.”

Cố Hề Hề cười cười, xua tay: “Không cần, chúng tôi có bạn đã đến trước.”

Giám đốc nhà hàng càng tươi cười sáng lạn: “Vâng vâng vâng, hôm nay chúng tôi nhất định sẽ ưu đãi chiết khấu cho bạn của thiếu phu nhân! Mời vào trong!”

Doãn Tư Thần không buồn phản ứng với thái độ nịnh nọt của tên giám đốc này, tầm mắt anh chỉ toàn nhìn Cố Hề Hề. Muốn nói chuyện với anh thì xem ra giám đốc nhà hàng này chưa đủ tư cách, vậy nên anh quá lười biếng mở miệng, cứ như vậy đi vào trong cùng Cố Hề Hề.

Chờ khi hai người đã đi rồi thì vị giám đốc nhà hàng mới lén lau mồ hôi lạnh…

Đúng là tin đồn không sai! Doãn gia đại thiếu phu nhân đã thật sự trở về!

Sau khi tìm được căn phòng mà Doãn Tư Dược đặt trước, Cố Hề Hề và Doãn Tư Thần liền đẩy cửa bước vào. Ở bên trong là Doãn Tư Dược và Mã Anh Anh đang ngồi trên ghế sofa, cả hai đang khẩn trương nói chuyện gì đó.

Mã Anh Anh nghe tiếng cửa phòng mở ra thì giật mình, theo bản năng lập tức đứng dậy thẳng người. Thời điểm cô ta nhìn thấy Doãn Tư Thần và Cố Hề Hề thì ánh mắt kịch liệt chấn động, cả người suýt nữa là té ngã trên mặt đất!

Nam thần của cô ta sao cũng tới đây?

Tầm mắt Doãn Tư Thần chỉ nhìn vào Doãn Tư Dược, còn Mã Anh Anh thì như một phông nền vô cùng mờ nhạt: “Tư Dược, hiếm có dịp cậu mời chị dâu dùng cơm, tôi đi cùng đến đây thì không có vấn đề gì chứ?”

Dường như Doãn Tư Dược không ngờ Doãn Tư Thần sẽ tới chỗ này, bất quá anh vẫn phản ứng rất nhanh: “Sao lại có vấn đề, anh hai và chị dâu cùng đến thì thật là quá tốt! Anh Anh… Anh Anh?”

Doãn Tư Dược thấy Mã Anh Anh cứ ngây ngốc nhìn Doãn Tư Thần thì vội vàng kéo tay nhắc nhở.

Mã Anh Anh giật mình bừng tỉnh, hơi run rẩy cúi chào: “Doãn chủ tịch, thiếu phu nhân!”

Cố Hề Hề mỉm cười gật gật đầu, Doãn Tư Thần khẽ nhíu mày, gật đầu một cách cứng nhắc, anh quả thật không thích ánh mắt hoa si đó của Mã Anh Anh, nhưng nể tình cô ta là em gái cùng mẹ khác cha với Doãn Tư Dược thì anh cũng không chấp nhặt.

Doãn Tư Dược nhận ra sự khác thường của Mã Anh Anh, liền nhỏ giọng hỏi: “Em sao vậy?”

Mã Anh Anh hoảng loạn rời tầm mắt đi chỗ khác: “Em… em chỉ hơi bối rối thôi…”

Doãn Tư Dược lấy tay vỗ vỗ bả vai của Mã Anh Anh: “Anh cũng không ngờ anh hai sẽ đến đây, nhưng không sao, hôm nay ở đây không có người ngoài, anh hai sẽ không so đo đâu.”

Mã Anh Anh lần nữa lén nhìn trộm Doãn Tư Thần, gắt gao cắn môi gật gật đầu.

Cố Hề Hề và Doãn Tư Thần ngồi cạnh nhau, Doãn Tư Dược và Mã Anh Anh thận trọng giữ kẽ ngồi phía đối diện.

“Vốn dĩ chỉ là chuyện nhỏ không đáng gì, đúng ra em không cần mời cơm ở chỗ này.” Cố Hề Hề mỉm cười nói với Mã Anh Anh: “Nhà hàng này khá đắt.”

Chầu cơm này tính ra ngang ngửa cả tháng tiền lương của Mã Anh Anh, bởi lẽ Ngự Thiện Phòng là hệ thống nhà hàng nổi tiếng khắp thành phố N, đơn vị tính của mỗi bữa cơm đều lên tới hàng vạn. Phí phục vụ tối thiểu ở đây cho mỗi vị khách đã là năm trăm, đó là chưa tính đến giá đồ ăn hay trà rượu, người có thể đặt chân đến đây đều là kẻ có tiền.

Mã Anh Anh lại chủ động mời cơm ở đây, quả thật làm Cố Hề Hề khá bất ngờ.

“Nên… nên như vậy!” Mã Anh Anh đã khẩn trương tới mức lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi, cô ta rất muốn nhìn xem thái độ Doãn Tư Thần như thế nào, nhưng lại không dám ngẩng mặt nhìn anh.

Cố Hề Hề cười cười, không nói gì nữa, suy cho cùng thì cô không có nhiều ấn tượng lắm về Mã Anh Anh. Lần đầu tiên cô nhìn thấy cô gái này là lúc vô tình phát hiện ra mối quan hệ anh trai em gái với Doãn Tư Dược, lần thứ hai là một dịp ngẫu nhiên chạm mặt Tưởng Huy Âm ở buổi đấu giá và đã thuận tiện giúp đỡ, lần thứ ba chính là tại lễ đại thọ tám mươi của Doãn lão phu nhân.

Cô chỉ nghĩ đơn giản rằng cô gái này rất thành thật, hơn nữa dù sao cũng là em gái của Doãn Tư Dược, vậy nên cô mới quyết định ra tay giúp đỡ. Kỳ thật chuyện vô cùng nhỏ nhặt, không đáng phải tạ lễ phô trương như thế này.

Nhất là khi Mã Anh Anh lại không phải người giàu có gì!

Chốc lát sau thì đồ ăn đều được bày biện lên bàn.

Doãn Tư Thần trước nay là người có tiêu chuẩn rất cao và luôn đánh giá mọi thứ vô cùng khắt khe. Giám đốc nhà hàng Ngự Thiện Phòng vốn đã quen với phong cách hoàn hảo của vị Doãn chủ tịch khó chiều này, nên bữa ăn được thiết kế một cách vô cùng khoa học từ khẩu vị phối hợp, thứ tự lên món, dinh dưỡng, cách trình bày, và mỗi người đều có một phần ăn riêng biệt.

Doãn Tư Thần nhìn bàn ăn chỉn chu thì thái độ mới có vẻ dễ chịu một chút.

Ngay cả trong thời điểm động đất kinh hoàng ở Nhật Bản, tình cảnh vô cùng chật vật mà anh còn không muốn chung đụng đồ ăn với người khác thì huống chi là hiện tại?

Tất nhiên, quy tắc đó sẽ ngoại trừ Cố Hề Hề!

Anh không những không chán ghét, ngược lại rất thích dùng chung đồ ăn với cô!

Doãn Tư Thần vốn là kiểu người khí tràng cường đại chuyên trấn áp người khác, vậy nên người xung quanh tự giác im như ve sầu mùa đông. Hơn nữa mọi người lại không có chủ đề gì để nói, bởi vậy không khí rất tẻ nhạt.

Doãn Tư Thần dò hỏi Doãn Tư Dược vài câu về chi nhánh Đằng Hạo, nhưng dần dần chủ đề càng lúc càng sâu, thiếu chút nữa thì bữa cơm cảm ơn đã thành bữa cơm bàn công việc.

Mã Anh Anh trước giờ chưa từng ăn tại nơi sang trọng như thế này, có nhiều món ăn cô ta chưa từng thấy qua trong đời, dĩ nhiên càng không biết phải ăn như thế nào, nên chỉ đành nhìn và bắt chước cách ăn uống của Cố Hề Hề.

Đương nhiên Cố Hề Hề nhận ra điều này, vậy nên cô mỉm cười đầy thiện ý với đối phương, chậm rãi dùng bữa để ngầm chỉ dẫn về lễ nghi ăn uống cho Mã Anh Anh.

Doãn Tư Thần lấy khăn ăn lau miệng: “Anh đi toilet một chút.”

Cố Hề Hề gật gật đầu, Doãn Tư Thần đứng thẳng người dậy và ra khỏi phòng.

Bóng dáng đế vương vừa đi thì không khí tức khắc được thả lỏng.

Đôi mắt Mã Anh Anh đảo một vòng, liền nói: “A, em ra ngoài nghe điện thoại cái đã!”

Cố Hề Hề cùng Doãn Tư Dược đều gật đầu, Mã Anh Anh lật đật làm như lấy di động ra chuẩn bị nghe máy rồi chạy ra ngoài. Trong căn phòng cuối cùng chỉ còn lại Cố Hề Hề và Doãn Tư Dược.

Doãn Tư Dược buông đũa xuống, nhìn Cố Hề Hề và nói: “Nghe anh hai nói đã giao vị trí giám đốc học viện San Diego cho chị?”

“Ừ, tin tức của cậu nhanh thật!” Cố Hề Hề cười nói: “Tôi muốn từ chối cũng không kịp nữa, vì khi tôi đưa hai đứa nhỏ đến nhập học thì chỉ có thể thừa nhận thân phận của mình mà thôi.”

“Vì chị vốn dĩ là Doãn gia đại thiếu phu nhân.” Doãn Tư Dược nở nụ cười hơi miễn cưỡng: “Còn… chuyện này…”

“Sao vậy? Có gì cứ nói thẳng?” Cố Hề Hề nhìn bộ dáng ngập ngừng của Doãn Tư Dược thì mỉm cười: “Không phải cậu muốn đi học ở học viện San Diego chứ? Thân là giám đốc học viện thì tôi có thể cho cậu đi cửa sau vào nhập học mà.”

Doãn Tư Dược hơi đỏ mặt: “Chị dâu đừng đùa, tôi đã hai mươi tám tuổi rồi! Tôi chỉ muốn hỏi, nếu chị đã tiếp nhận vị trí giám đốc học viện thì còn định tham dự lễ hội giao lưu văn hoá tại đế đô hay không?”

“Hai việc này có ảnh hưởng gì nhau sao?” Cố Hề Hề khó hiểu.

“Chẳng lẽ chị dâu không biết học viện San Diego sẽ tham gia lễ hội này?” Doãn Tư Dược kinh ngạc hỏi.

“Hả? Có chuyện này sao?” Cố Hề Hề ngẩn người.

Hôm nay hiệu trưởng mang đến rất nhiều văn kiện mà cô chưa kịp xem, có lẽ thông tin này nằm trong đống văn kiện đó. Bất quá chương trình giao lưu văn hoá này là sự kiện rất lớn, học viện San Diego có tham gia vẫn là điều dễ hiểu. Thân là giám đốc học viện thì cô càng phải là người đại diện để có mặt tại sự kiện này.

Nhưng nếu vậy thì cô làm sao có thể thay mặt Vân gia để chấn hưng quang đại gia tộc? Thật khó nghĩ…

Doãn Tư Dược nhìn bộ dáng buồn rầu của Cố Hề Hề mà cười cười, nói: “Thật ra tôi có cách có thể một công đôi việc!”

Đôi mắt Cố Hề Hề lập tức mở to nhìn đối phương, trong lòng đầy hứng thú.

“Chị dâu, ba của chị không phải là một nhà nghiên cứu văn hoá lừng danh hay sao? Chị có thể mời ông ấy làm giám đốc học viện. Như vậy chị có thể cùng Vân lão gia đến đế đô tham dự lễ hội giao lưu văn hoá, cuối cùng thì dù là học viện San Diego hay Vân gia đều có thể chứng minh cho các quốc gia thấy về văn hoá truyền thống của Trung Quốc.” Doãn Tư Dược cẩn thận giải thích, nói xong thì ánh mắt liền nhìn Cố Hề Hề với vẻ chờ mong.

Những lời này anh đã suy nghĩ cả ngày hôm nay, anh không thể can thiệp vào việc của Cố Hề Hề, nhưng anh chỉ muốn vì cô mà làm điều gì đó, chỉ là không biết bản thân có thể làm được gì.

Cố Hề Hề muốn trọng chấn Vân gia, nhưng vẫn loay hoay chưa tìm ra con đường phù hợp.

Trong khi nếu để Vân lão gia trở thành giám đốc học viện San Diego thì lại là một cách rộng mở con đường phục hưng của Vân gia. Phải biết một điều rằng, học viện San Diego chính là học viện quý tộc bậc nhất trên thế giới, hoàn toàn xứng đáng với thân phận và tri thức uyên bác của Vân lão gia.

Edited by Airy

Beta by Airy

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.8 /10 từ 58 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status