Thiểm hôn tổng tài khế ước thê

Chương 612: Bất ngờ lớn ngày sinh nhật



Cố Hề Hề chỉ gật đầu, có một số chuyện quả thật không thích hợp nói ở nơi này.

Khách khứa tới lần lượt biếu quà, món quà của Kiều Kỳ đã được đưa đến, quà của anh quả nhiên là long trọng, Kiều Kỳ đã hào phóng tặng cho Cố Hề Hề một viên ngọc trai đen trị giá hơn cả ngàn vạn. 

Sau khi tiếp các vị khách nam cùng Vân lão gia thì Cố Hề Hề tiếp tục đi cùng Vân phu nhân để chào đón các vị phu nhân và danh viện. Cô chậm rãi quan sát các cô gái trong bữa tiệc này để âm thầm cân nhắc chọn ra người phù hợp với Doãn Tư Dược. Khi cảm thấy đối phương có vẻ tiềm năng thì cô sẽ nhìn Tiểu Vương ra hiệu để Tiểu Vương ghi nhớ rồi điều tra thêm về gia cảnh và tính cách. 

Dạo qua một vòng để tiếp đón chính thức những vị khách quan trọng, còn những vị khách còn lại thì Cố Hề Hề chỉ chào hỏi một cái gật đầu cùng vài câu xã giao. Sau màn tiếp khách thì Cố Hề Hề lại thay lễ phục và đổi phong cách trang điểm.

Bởi tiếp theo là một phần quan trọng, là phần tặng quà của những vị khách đặc biệt, trong đó có món quà của Doãn Ngự Hàm và Cố Miểu, tất nhiên là cả món quà bí mật của Doãn Tư Thần. 

Mọi người đều biết cả ba cha con đều chuẩn bị món quà rất đặc biệt trong dịp lần này nên ai cũng khá nôn nóng tò mò, Cố Hề Hề rất mong đợi, cô thật sự muốn biết hai bánh bao nhỏ định tặng gì cho cô. 

Mộc Nhược Na là người biết rõ nhất, đứng bên cạnh với khuôn mặt không giấu được nụ cười rạng rỡ, vậy nên Cố Hề Hề càng thêm hiếu kỳ. 

Một giây sau đó, Doãn Ngự Hàm và Cố Miểu đã thay lễ phục khác đứng trước mặt Cố Hề Hề, làm bộ dạng người lớn, úp úp mở mở nói: “Mommy, hôm nay tụi con muốn tặng cho mommy một món quà đặc biệt.”

Cố Hề Hề gật gật đầu: “Được!”

Doãn Ngự Hàm và Cố Miểu cùng chạy tới: “Mommy phải nhắm mắt lại trước cơ!”

Cố Hề Hề nghe lời nhắm mắt, hai cậu nhóc có vẻ không yên tâm nên ghé lại gần kiểm tra, đến khi chắc chắn cô đã nhắm mắt thì mới vỗ vỗ tay ra hiệu. Đám đông xung quanh tách ra chừa một lối đi ở giữa, vài người hầu bưng tới một mô hình lâu đài rất đẹp. 

“Mommy có thể mở mắt rồi!” Doãn Ngự Hàm và Cố Miểu buông lỏng tay, kiêu ngạo nói.

Cố Hề Hề chậm rãi mở mắt, tức khắc thấy một mô hình lâu đài trước mắt, cô khó hiểu quay sang nhìn hai bánh bao nhỏ: “Đây là…?”

Mộc Nhược Na lên tiếng giải thích hộ: “Từ lâu Ngự Hàm và Cố Miểu đã dùng tiền riêng của mình mua một miếng đất ở thành phố N, sau đó đọc rất nhiều sách, tự phác thảo rất nhiều bản vẽ rồi nhờ các kiến trúc sư thiết kế chỉnh sửa lại làm ra mô hình, giao cho một công ty xây dựng của Đức để tiến hành thi công từng phần của căn nhà và vận chuyển bằng đường hàng không đến đây. Sau đó mất mười ngày để làm ra mô hình lâu đài này, đặt tên là Tổ Ấm Tình Yêu.”

Cố Hề Hề lập tức trợn tròn mắt.

Tổ Ấm Tình Yêu…?

Đây không phải là…?

“Đây là lược đồ và mô hình của lâu đài, nó với căn nhà thật sự giống nhau như đúc.” Mộc Nhược Na tiếp tục nói: “Lần đầu tiên nhìn thấy bản phác thảo thì tôi sốc lắm, cho nên tôi cũng bí mật tham gia góp ý tưởng thiết kế phòng ốc bên trong. Trong lúc mọi người đang leo núi thì tôi với hai đứa nhóc cũng đang giám sát kỹ sư người Đức xây dựng toà nhà này. Mấy chậu cây mà cậu mua đều được chuyển đến đó rồi, lúc cậu về nhà thì đó đã là một lâu đài đầy hương hoa và ríu rít tiếng chim.”

Cố Hề Hề xúc đụng đến mức lấy tay bụm miệng, không nói nên lời. 

Hai bánh bao nhỏ… lại chuẩn bị cho cô món quà lớn đến vậy!

Chưa nói đến giá trị, chỉ riêng thành ý đã khiến Cố Hề Hề bật khóc. 

“Mommy!” Doãn Ngự Hàm và Cố Miểu nhẹ nhàng xoay người nhìn Cố Hề Hề.

Doãn Ngự Hàm mở miệng nói: “Mommy luôn muốn bảo vệ tụi con, tụi con cũng muốn bảo vệ mommy! Daddy nói mommy là người luôn thiếu cảm giác an toàn. Cho nên con với anh hai mới xây cho mommy một ngôi nhà an toàn. Ở trong ngôi nhà này thì mommy sẽ không bao giờ cảm thấy sợ hãi nữa! Con và Cố Miểu sẽ lớn thật nhanh để bảo vệ mommy, không để mommy phải sợ ai nữa hết.”

Cố Miểu lên tiếng: “Con sắp phải đi Anh quốc, có thể trong mười năm nữa con sẽ không thể ở cạnh mommy. Mommy sống trong ngôi nhà do con thiết kế cũng giống như luôn nhìn thấy con vậy. Con sẽ rất nhớ mommy cho nên con sẽ mang mô hình này tới Anh quốc, chỉ cần nhìn thấy nó và biết mommy đang ở trong ngôi nhà, giống như con có thể nhìn thấy mommy.”

Một tiếng nấc nghẹn, Cố Hề Hề cuối cùng không thể kiềm được nữa, nước mắt cô tuôn trào như vỡ đê, cô ôm chầm lấy hai bánh bao nhỏ: “Ngự Hàm, Cố Miểu…! Hai đứa con thật ngốc!”

Doãn Ngự Hàm và Cố Miểu ngoan ngoãn nhào vào lòng Cố Hề Hề, các vị khách ở tại chỗ này chứng kiến mà không khỏi xúc động, mong ước của trẻ con luôn luôn chân thành và ngây thơ. 

Món quà này khiến những bà mẹ đang có mặt đều nghĩ đến con của mình mà tủi thân, nhìn con trai người ta kìa, mới tí tuổi đầu đã biết bảo vệ mẹ rồi, còn con của họ được nuông chiều từ bé thì suốt ngày nũng nịu!

“Mommy, Cố Miểu còn một món quà đặc biệt nữa.” Doãn Ngự Hàm đột nhiên đứng thẳng người lên, nói: “Mommy muốn xem không?”

Cố Hề Hề tò mò nhìn qua: “Cố Miểu còn chuẩn bị gì cho mommy nữa?”

Đôi mắt màu hồng bảo thạch loé lên, cậu nhích ra khỏi lồng ngực của cô, nghiêng đầu nói: “Món quà này của con nhất định mommy sẽ thích!”

Mọi người tức khắc bị tò mò, không biết Cố Miểu còn chuẩn bị bất ngờ gì khiến người khác phải kinh ngạc trầm trồ. Mộc Nhược Na hiếu kỳ nhìn theo vì cô không biết Cố Miểu còn chuẩn bị thêm một món quà nữa. 

Cố Miểu xoay người lấy một chiếc hộp từ tay người hầu đứng bên cạnh, cậu bé cẩn thận đặt chiếc hộp vào tay Cố Hề Hề. 

“Đây là gì?” Cố Hề Hề hỏi.

Cố Miểu cười bí ẩn: “Mommy, con đã là người thừa kế của gia tộc Phillips.”

Cố Hề Hề gật đầu: “Ừ, mommy biết, nhưng liên quan gì đến món quà này?”

Cố Miểu trịnh trọng nói: “Mommy, với thân phận là con trai của bá tước Phillips và là người thừa kế gia tộc, con có quyền lợi tự quyết định vài chuyện.”

Cố Hề Hề lại gật đầu, cô vẫn không hiểu ý Cố Miểu lắm.

“Mommy, tuy con chỉ là con nuôi, nhưng người vĩnh viễn vẫn là mommy của con, đúng không?” Cố Miểu hỏi.

Cố Hề Hề càng khó hiểu: “Đúng, sao đột nhiên con lại hỏi vậy?”

“Ngự Hàm nói người Trung Quốc có câu thân càng thêm thân, sau này nhờ ông ngoại nói con mới hiểu thế nào là thân càng thêm thân.” Cố Miểu ưỡn thẳng ngực, dõng dạc nói: “Cho nên mommy mau sinh thêm em gái đi! Con sẽ kết hôn với em gái, như vậy chúng ta chính là thân càng thêm thân! Ông ngoại nói chỉ cần trao vật đính ước từ lúc chưa chào đời thì đôi bên sẽ có hôn ước, không thể thay đổi. Cho nên con đã nói ba Phillips cho con một con dấu của gia tộc thuộc về riêng con, đây là chính vật đính ước, vậy sau này mommy sinh em gái thì phải gả cho con!”

Nói xong, Cố Miểu hào hứng mở hộp ra, bên trong là một con dấu. Con dấu của người Châu Âu thường làm rất nhỏ, không to như của người Trung Quốc, con dấu này của Cố Miểu được làm riêng, mặt trên khắc hình một chiếc nhẫn màu xanh biếc, toàn bộ được khắc từ một khối ngọc lục bảo nguyên khối mà thành, đặc biệt tinh xảo lộng lẫy.

Nghe xong lời của Cố Miểu thì các vị khách có mặt nơi này đều mất mấy giây ngây ngẩn, sau đó cười ầm lên, vừa cười lại vừa hâm mộ Cố Hề Hề. 

Còn Cố Hề Hề bị con trai thúc giục sinh em bé thì ngượng đỏ cả mặt, quả nhiên trẻ con nói truyện chẳng bao giờ biết kiêng kỵ. Bất quá cô hiểu Cố Miểu muốn đòi đính ước là vì lo sợ rằng tương lai cô sẽ không cần cậu bé nữa, cậu bé cũng có cảm giác thiếu an toàn như cô vậy, không những thừa kế họ của cô mà còn thừa kế cả tính cách này nữa. 

Tuy trong lòng thầm mắng bá tước Phillips lại ủng hộ trẻ con làm bậy nhưng cô vẫn vui vẻ nhận con dấu, cười tủm tỉm: “Được, mommy hứa với con, nếu mommy… thật sự có con gái, nếu hai đứa yêu nhau thì mommy sẽ tác thành cho hai con.”

Ánh mắt Cố Miểu sáng ngời: “Mommy nói thật không?”

Cố Hề Hề mỉm cười gật đầu, kỳ thật cô cũng muốn có thêm một đứa con gái, hai con khỉ con này quả thật ồn ào, con gái vẫn ngoan hơn nhiều. 

Mấy năm sau này, cứ nhớ lại thời điểm này thì Cố Hề Hề thật sự hối hận xanh ruột, ai nói con gái thì sẽ ngoan ngoãn?

Cố Miểu ôm cổ Cố Hề Hề và hôn cô: “Mommy, con yêu mommy!”

“Con trai ngoan, mommy cũng yêu con.” Cố Hề Hề hôn mạnh lên má Cố Miểu, các phụ nữ ở đây nhìn mà phải ghen tỵ, họ cũng muốn có cậu con trai cực phẩm thế này. 

Trong lúc mọi người đang cảm động thì Mặc Tử Huyên dáo dác nhìn đông nhìn tây rồi tự hỏi: “Quái lạ! Thời điểm quan trọng này mà không thấy Doãn Tư Thần? Anh ta đi đâu rồi?”

Lời này vừa nói xong thì mọi người chợt nhớ đến nhân vật vừa được gọi tên, đúng vậy, vừa rồi lúc hai cậu nhóc tặng quà thì không thấy tăm hơi Doãn Tư Thần đâu nữa. 

Khoảnh khắc quan trọng này mà anh lại không ở đây sao?

Liền ngay lúc này, ngoài sân vang lên giọng nói trang nghiêm: “Tôi xin thay mặt Doãn gia đến để chính thức ngỏ lời kết thông gia với Vân gia.”

Edited by Nish

Beta by Airy

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.8 /10 từ 58 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status