Thiên đạo đồ thư quán

Chương 147: Thiên Đạo thương pháp (1)

Bản thân có thể khi tuổi còn trẻ đã tu luyện tới Chân Khí cảnh cũng đã tiêu hao tất cả tinh lực của hắn. Còn thương pháp, ngay cả sờ cũng không sờ qua.

Trương Huyền dùng tư cách người địa cầu chính thống, đương nhiên lại không chạm qua dù chỉ một lần.

- Chưa bao giờ học qua?

Vương Sùng sững sờ.

Không học, vậy thảo luận thương pháp cái gì cơ chứ?

Vẻ mặt Âu Dương Thành ở bên cạnh cũng rất là quái lạ.

Hắn nghe Trương Huyền nói muốn học tập thương pháp lại còn tưởng rằng đối phương có cơ sở nhất định. Cho nên hắn mới cố ý nói thảo luận, mà không phải là học tập, để cho đối phương có chút mặt mũi, không nghĩ tới... Lại chưa từng học qua!

Lần này thì xấu hổ rồi!

Nếu sớm biết chưa từng học qua, tùy tiện tìm một lão sư thương pháp là được, còn cần phải chạy tới làm phiền lão hữu hắn hay sao?

- Là như vậy, ta có một học sinh muốn học tập thương pháp, ta nghĩ hiện tại có thể học tập một ít, sau khi trở về lại dạy hắn...

Thấy mấy người nhìn mình, Trương Huyền không thể làm gì khác hơn là nói ra mục đích của mình.

- Hiện tại mới đi học tập? Dạy người khác?

Vương Sùng lảo đảo một cái, suýt chút nữa đã ngất đi.

Đùa gì vậy chứ?

Côn tháng, đao năm, thương cả đời!

Không ít người từ lúc tuổi trẻ đã bắt đầu luyện tập thương, cả đời cũng không bước vào cánh cửa được. Mà ngươi thì tốt, cái gì cũng không học mà đã định truyền thụ cho học sinh...

Là lá gan quá lớn, hay là ngươi cho rằng luyện tập thương pháp quá đơn giản?

Trong nháy mắt, sắc mặt Vương Sùng trầm xuống, ấn tượng tốt đối với Trương Huyền trong nháy mắt đã tan rã.

Cả đời hắn luyện tập thương pháp, đã đem thương là tính mạng. Thứ hắn không thích nhất chính là người khác xem thường, tên này thì lại tốt, một người không học mà đã muốn lừa gạt học sinh... Quả thực chính là sỉ nhục đối với thương a!

Nếu không phải tôn trọng thân phận luyện đan sư nhất tinh của đối phương, lại thêm mặt mũi của lão hữu Âu Dương Thành thì sợ rằng hắn đã sớm đuổi ra ngoài rồi.

Cố nén lửa giận, hắn nói:

- Thương pháp rất khó luyện tập, cũng rất khó học tập, trong thời gian ngắn muốn có được thành tựu, hầu như là không thể. Ngay cả bản mình cũng không biết mà đã đi truyền thụ cho người khác, chỉ sợ sẽ dạy hư học sinh a!

Trong giọng nói đã có chút không dễ nghe.

- Cái này...

Nhìn thấy đối phương không vui vẻ, Trương Huyền biết chuyện học tập thương pháp từ đối phương đã không thành hiện thực, hắn chần chờ một chút, nói:

- Như vậy đi, ở chỗ Vương huynh có một ít thư tịch liên quan tới thương pháp, có thể cho ta mượn nhìn một chút hay không?

- Đọc sách?

Vương Sùng cau mày.

Thương pháp là võ kỹ, là đủ loại chiêu số, thân pháp, cần phải truyền thừa chỉ điểm, nếu như đọc sách là có thể hiểu được, như vậy cũng không cần luyện được cực khổ như thế.

Chỉ là, tuy rằng nghi hoặc, thế nhưng khi thấy đối phương từ bỏ ý nghĩ trước đó, hắn thở phào nhẹ nhõm, nói:

- Cũng tốt, xem một thư tịch là sẽ biết mức độ, không đến mức lỗ mãng. Loại sách này ta có rất nhiều, nếu như muốn nhìn, ta có thể mang ngươi tới xem!

Là đại sư thương pháp, trong vương quốc có bao nhiêu thư tịch liên quan tới thương pháp, trên cơ bản đều bị hắn thu gom lại, chỉ cần thương pháp truyền thừa nhà bọn họ không bị tiết lộ ra ngoài, như vậy những tri thức cơ sở này, để nhìn một cái cũng không sao.

- Đa tạ!

Trương Huyền vội vàng gật đầu.

Thương pháp giống như công pháp, quả thực cần tôi luyện trong thời gian dài, bằng không không thể có thành tựu gì cả. Chỉ là, hắn lại không giống, chỉ cần có đầy đủ thư tịch là hắn có thể hình thành thương pháp càng lợi hại, nếu muốn học tập cũng sẽ đơn giản hơn không ít.

- Đây là thư phòng của ta, bên trong bao gồm tất cả thư tịch có liên quan tới thương pháp trong Thiên Huyền Vương quốc, cùng với bản đơn lẻ của một ít chiêu số!

Ba người đi tới thư phòng, Vương Sùng chỉ về phía trước, vẻ mặt tràn ngập tự kiêu.

Vì sưu tập những thư tịch này hắn đã đánh đổi không ít, kết quả cũng làm cho thương pháp của hắn càng cao minh hơn, càng thêm lợi hại hơn.

Trương Huyền nhìn qua, có ròng rã bảy, tám cái giá sách xếp thành hàng, bên trên có đủ loại thư tịch, hầu như đều là liên quan tới thương pháp.

- Âu Dương, đã lâu ngươi không đến, chúng ta đi uống một chút đi!

Bởi vì biết rõ muốn đọc sách phải cần thời gian, Vương Sùng cũng không có dự định tiếp tục ở đây chờ đợi mà nói một câu, sau đó bắt chuyện với Âu Dương Thành.

- Được!

Hai người đi ra ngoài.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7.3 /10 từ 95 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status