Thiên đạo đồ thư quán

Chương 1620: Các ngươi đi ra một chút! (2)

Thấy Xích Viêm Sư rời đi, Tử Dương thú đi tới, tràn đầy bội phục. Vân Vụ lĩnh vẫn là tai hoạ ngầm của Danh Sư học viện, năm đó lão viện trưởng cũng không thể làm gì, vị tân viện trưởng này ngược lại tốt, vừa đến liền thuần phục hết Bán Thánh, Tòng Thánh, ngay cả mười đại Vương giả của đối phương cũng thuần phục một con, xem ra vẫn còn tiếp tục... Chỉ sợ không bao lâu, Vân Vụ lĩnh giằng co với Danh Sư học viện không biết bao nhiêu năm, sẽ biến thành phụ thuộc của nhân loại, không còn uy hiếp.

- Vân Vụ lĩnh mười đại Vương giả, lừa qua toàn bộ, thu thập cả đám, hiện tại bọn chúng đi ra, chúng ta không phải là đối thủ, chờ thuần phục nhiều hơn, như vậy liền thoải mái!

Còn tưởng rằng đối phương lo lắng, Trương Huyền nhẹ nhàng cười một tiếng.

Thấy Vân Vụ lĩnh chiến đấu với nhân loại, hắn liền nghĩ kỹ, lúc này mới yêu cầu đàm phán. Chỉ có như vậy, mới có thể thuận lợi đi vào Vân Vụ lĩnh, đánh tan từng cái. Mười đại Vương giả tập hợp lại, rất lợi hại, hắn cũng hết cách rồi, nhưng lừa gạt cả đám ra, chỉ cần thu phục bốn cái trở lên, lại thêm Kim Nguyên đỉnh, Tử Dương thú, cùng rất nhiều khôi lỗi Dị Linh tộc... Coi như muốn phản kháng, cũng không có biện pháp.

Bên này Mi trưởng lão còn không biết ý định của Trương Huyền, đang thở hổn hển, tràn đầy lo lắng.

Hô!

Đang không biết hiện tại viện trưởng thế nào, chỉ thấy Xích Viêm Sư đi đến.

- Đã xảy ra chuyện gì? Hắc Linh cùng tiểu tử kia đâu?

Thấy nó đi vào, Hoàng Kim Hùng Hổ thú nhướng mày, bảo tên này đi tìm người, làm sao lại trở về?

- Tiểu tử kia thông minh muốn chết, bị dọa đến trực tiếp chạy trốn, Hắc Linh đuổi theo cũng không đuổi kịp, ta truy xét một chút, cũng không xác định đi phương hướng nào, Thiết Bối Hùng, Thanh Trúc Địa Long, các ngươi theo ta đi tìm xem!

Xích Viêm Sư hừ một tiếng.

- Chạy trốn?

- Ha ha, Mi viện trưởng, cái này là học sinh của ngươi? Thấy được nguy hiểm, liền ném lão sư ở nơi đây, bản thân chạy trước?

- Danh Sư cũng có kỳ hoa như thế, thật là hiếm thấy!

Nghe được tiểu tử kia chạy trốn, ngay cả lão sư cũng không cần, Vương giả khác đều nở nụ cười. Đều nói Danh Sư chú trọng truyền thừa, lão sư ở đây đàm phán, tiểu tử kia lại chạy nhanh như vậy, quả thực mất mặt xấu hổ.

- Viện trưởng chạy trốn?

Mi trưởng lão cũng choáng váng. Mặc dù hắn không tin, nhưng Xích Viêm Sư không cần thiết nói như vậy!

- Tốt, ta đi theo ngươi nhìn xem, tìm được tiểu tử này, nhất định phải nhận thức một chút, Danh Sư học viện cũng có nhân vật như vậy!

Một con Thiết Bối Hùng đứng dậy.

- Ha ha, ta cũng đi xem một chút!

Thanh Trúc Địa Long cũng đứng lên.

Hai người này, giống như Xích Viêm Sư, đều là Thánh giả nhất trọng đỉnh phong, thực lực như vực sâu, thấy không rõ lắm đến cùng cao bao nhiêu.

- Đi nhanh về nhanh, chính sự quan trọng!

Thấy hai thú muốn đi ra ngoài, Hoàng Kim Hùng Hổ thú nhíu mày.

- Yên tâm đi!

Xích Viêm Sư nhẹ nhàng cười một tiếng, mang theo hai Thánh thú đi ra ngoài.

- Mi trưởng lão, hiện tại ngươi còn có lời gì muốn nói? Học sinh thân truyền của mình lại là bộ đức hạnh này... Còn mặt mũi nào giảng đại đạo lý? Giảng nhân nghĩa đạo đức với ta?

Hai thú rời đi, Hoàng Kim Hùng Hổ thú cười lạnh.

Thân chính mới có thể phục người, ngươi thân là một trong thập đại Danh Sư, học sinh thân truyền lại tham sống sợ chết, nói ra, cũng không cần sống, mất mặt cũng có thể mất chết.

- Ta...

Mi trưởng lão xiết chặt nắm đấm, muốn nói cái gì, nhưng nói không nên lời.

Mặc dù hắn không tin thầy Trương sẽ chạy trốn, nhưng vị viện trưởng này đến cùng đang làm gì? Luôn mồm cần đàm phán, hiện tại qua hơn một canh giờ, một câu không nói, mục đích là cái gì cũng không rõ ràng, nên làm cái gì bây giờ?

- Hắc hắc, không cần đoán, khẳng định là học sinh của Mi trưởng lão, nhìn thấy chúng ta có nhiều Linh thú phi hành như vậy, biết một khi chiến đấu, thua không nghi ngờ, dọa đến bỏ trốn!

- Hẳn vậy, ta còn cho rằng Danh Sư có cốt khí, không nghĩ tới, so với Thú tộc chúng ta càng tệ...

Đám Vương giả đều nở nụ cười.

- Được rồi, không cần nhiều lời, Mi trưởng lão, ngươi cũng không cần tiếp tục kéo dài thời gian, nhanh liên hệ các trưởng lão khác, đáp ứng điều kiện, nếu không hôm nay đừng nghĩ đi.

Hoàng Kim Hùng Hổ thú cười lạnh, trong giọng nói mang theo uy hiếp.

- Ta...

Mi trưởng lão than thở một tiếng, đang muốn nói chuyện, chỉ thấy bên ngoài sơn động truyền đến tiếng bước chân, lập tức nhìn thấy Thiết Bối Hùng đi đến.

- Tiểu tử kia thật tà môn, không biết từ nơi nào tìm đến mấy vị cao thủ, ta cùng Xích Viêm Sư đánh không lại, Hổ Đầu thú, Thiết Xỉ Lang, các ngươi theo chúng ta đi giết chết hắn!

- Còn tìm cao thủ?

- Cao thủ như thế nào, ba người các ngươi cũng đánh không lại? Muốn chúng ta hỗ trợ?

Hổ Long Thú, Thiết Xỉ Lang đứng dậy.

- Ta cũng không biết, hẳn không phải là trưởng lão học viện, động tác nhanh lên, nếu không, ta sợ đám người Xích Viêm Sư gánh không được!

Thiết Bối Hùng lo lắng thúc giục.

- Được rồi!

Hai Vương giả bàn giao với Hoàng Kim Hùng Hổ thú một tiếng, bước nhanh ra ngoài. Mới vừa đi một hồi, Thiết Xỉ Lang lại đến:

- Người của bọn hắn hơi nhiều, Thanh Khứu Tượng, Linh Hoang Vượn, Thiết Lân Thú, Bạch Nhĩ Thú, bốn người các ngươi theo ta đi!

- Thầy Trương... tìm ai tới?

Mi trưởng lão không hiểu ra sao, sắp choáng váng rồi.

- Cái này...

Nhìn chung quanh, chỉ còn lại có một mình mình, Hoàng Kim Hùng Hổ thú cũng bối rối.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7.3 /10 từ 95 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status