Thiên đạo đồ thư quán

Chương 2310: Lưu Dương nguy cơ (thượng) (2)

Trước khi đi chuyên môn dặn dò, ở Chiến Sư đường tu luyện...

Cho dù Sở Thiên Hành là Hoàng đế của Thanh Nguyên đế quốc, chỉ sợ cũng không dám đi Chiến Sư đường giương oai!

- Để Sở Thiên Hành trực tiếp động thủ, khẳng định không thể... Nhưng nếu mời thì sao?

Ngoan Nhân cười nói.

- Mời?

Trương Huyền căng thẳng.

Trước khi bọn họ đến, cũng chỉ hoài nghi Sở Thiên Hành, phái Danh Sư nhìn chằm chằm... nhưng không có chứng cớ xác thật.

Thân là Đế Vương một nước, tự mình mời học sinh của hắn đi hoàng cung làm khách, Lưu Dương hẳn là không có lý do cự tuyệt...

Vừa tới hoàng cung, liền thật không có biện pháp!

Hiện tại Danh Sư đường đường chủ, Chiến Sư đường đường chủ đều đến nơi này, cho dù muốn cứu người, cũng rất khó làm được.

- Biết ngươi tới nơi này, không lưu chút thủ đoạn, ngươi cảm thấy ta có thể đấu với Khổng sư?

Thấy bộ dáng của hắn, Ngoan Nhân cười lạnh:

- Được rồi, ta cho ngươi thời gian lựa chọn, hàng phục ta, ngươi cùng học sinh của ngươi đều có thể sống, ta còn có thể truyền thụ cho ngươi Vu Hồn bí pháp hoàn chỉnh... Giúp ngươi trở thành vạn thế chi sư. Không thần phục... trước giết học sinh của ngươi!

- Cái này...

Trương Huyền híp mắt lại, lâm vào lưỡng nan.

Lần thứ nhất bị người uy hiếp như vậy.

Thanh Nguyên thành, Chiến Sư đường.

Ngày thứ ba đám người Trương Huyền rời đi, trong đường nghênh đón một vị khách nhân, Hoàng đế Thanh Nguyên đế quốc Sở Thiên Hành.

- Chu đường chủ, lần này khả năng còn phải làm phiền ngươi một chút, hiện tại Trung Thanh Vương còn bị Danh Sư đường giam giữ, thật ra thì hắn cũng không có sai lầm quá lớn, chủ yếu là cùng Trương sư náo loạn chút mâu thuẫn, lần này tới, là muốn làm phiền ngươi giới thiệu giúp, để cho ta bồi tội!

Sở Thiên Hành vui vẻ nói.

Phía sau đi theo mấy hộ vệ, phía trước là Vũ Khí điện Chu điện chủ.

Đám người Hình đường chủ, Ngụy điện chủ, Liêu điện chủ rời khỏi, hắn tạm thời chủ trì công việc của Chiến Sư đường.

- Thực không tiện, bệ hạ tới không khéo, hiện tại Trương sư đang bế quan, không tiện gặp khách...

Chu điện chủ lắc đầu cười khổ.

Trước khi Hình đường chủ đi đã chuyên môn thông báo, bọn họ rời khỏi, không thể rò rỉ tin tức, nếu có người đến tìm, nhất quyết từ chối, nói là bế quan.

Đối phương là Hoàng đế của Thanh Nguyên đế quốc, cho dù Chiến Sư đường chỉ nghe Danh Sư đường sai khiến, bàng quan thế tục, cũng không tiện trực tiếp cự tuyệt.

- Bế quan? Như vậy đi, ta nghe nói Trương sư còn có một vị thân truyền, gọi là Lưu Dương? Không biết ta có thể gặp mặt một lần hay không, nghe nói hắn tuổi mới mười bảy, ta vừa vặn có một ái nữ, tuổi tác tương đương hắn, dung mạo cũng tạm được, có thể giới thiệu bọn họ quen biết một chút...

Sở Thiên Hành vội nói.

- Cái này...

Đối phương muốn gặp Trương Huyền, từ chối đã thật không tiện, gặp một học sinh lại từ chối, chỉ sợ có chút bất cận nhân tình.

- Như vậy đi, ta phái người hỏi thăm một chút, nếu như Lưu Dương không nguyện ý đi ra, vậy ta cũng không có biện pháp!

Dừng lại một chút, Chu điện chủ nói.

- Vậy làm phiền điện chủ...

Sở Thiên Hành cười cười:

- Ngươi cũng biết, lần này ta là chuyên môn tới chữa trị quan hệ, mong điện chủ có thể nói ngọt...

- Ừm!

Nhẹ gật đầu, Chu điện chủ dặn dò một tiếng, một vị Chiến Sư lập tức lui ra ngoài.

Vị Chiến Sư này vội vã đi đến nơi ở của Lưu Dương, còn chưa tới trước mặt, liền nghe thanh âm bành bành bành bành không ngừng vang lên.

Gõ cửa đi vào, lập tức nhìn thấy vị thân truyền của Trương sư đang liều mạng tu luyện, mồ hôi chảy ròng ròng, làm toàn bộ quần áo ướt đẫm, bởi vì dùng sức quá độ, vẻ mặt đã có chút trắng.

- Lưu thiếu, ngươi... Ngươi kiềm chế một chút, ta xem ngươi thật giống như có chút dùng sức quá độ... Tiếp tục như vậy, tu vi tiến bộ chậm không nói, còn dễ dàng làm bị thương bản nguyên!

Vị Chiến Sư này nói.

Chiến Tử rõ ràng dặn dò, nhìn thấy Trương sư lấy lão sư đối đãi, vị Lưu Dương trước mắt này, không phải Danh Sư, cũng không phải Chiến Sư, đành phải xưng hô Lưu thiếu hoặc Lưu công tử.

Dù chỉ là Chiến Sư bình thường, nhưng có thể trở thành một thành viên của Chiến Sư đường, đều là tồn tại tài năng xuất chúng trong Danh Sư, liếc mắt liền nhìn ra, vị Lưu thiếu trước mắt này, dùng sức quá mạnh, đã có chút thoát lực.

Khắc khổ tu luyện là chuyện tốt, nhưng tu luyện quá mức, vượt ra khỏi thân thể phụ tải... một khi làm bị thương cơ sở, lại muốn chữa trị liền khó khăn!

Mấu chốt nhất là, vì cái trước mắt quá mức, tâm cảnh sẽ sụp đổ, rất dễ dàng sinh ra khúc mắc, dẫn đến tẩu hỏa nhập ma.

- Ta biết... Nhưng mà thời gian không đợi người!

Lưu Dương lau mồ hôi, ngừng lại, nắm đấm kìm lòng không được xiết chặt.

Lão sư, bảy vị thân truyền.

Triệu Nhã, Lộ Xung, Viên Đào, Ngụy Như Yên, Trịnh Dương, Vương Dĩnh... Tất cả đều có đường ra của mình, hơn nữa một cái so với một cái lợi hại.

Hắn theo sát sau lưng lão sư, tu vi lại tăng trưởng cực chậm...

Trong lòng mang theo áp lực nồng đậm.

Nhất là tận mắt thấy Trịnh Dương thành Chiến Tử, dốc sức trấn áp bát phương... thì càng thêm lo lắng, tâm tính cả người có chút mất cân bằng.

Hắn cũng muốn mạnh, muốn trở nên mạnh hơn, không thể yếu hơn những người khác!

Trong lòng nhẫn nhịn một hơi, liều mạng tu luyện, dù thân thể không chịu nổi cũng phải kiên trì.

- Ngươi tìm ta có chuyện gì không?

Lưu Dương nhìn qua:

- Nếu như không có chuyện gì, ta muốn tiếp tục tu luyện!
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7.3 /10 từ 95 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status