Thiên đạo đồ thư quán

Chương 2962: Danh Sư đường xin lỗi (thượng) (2)

- Có thể cống hiến sức lực cho sư huynh, là vinh hạnh của ta...

Dương sư vội vàng gật đầu.

- ...

Nhìn thấy đương đại đệ nhất nhân khách khí như thế, Hưng Mộng kiếm thánh chấn kinh.

- Khách khí!

Biết đối phương biết mình là Thiên Nhận Danh Sư, lễ tiết cùng thái độ lại cao hơn cũng không tính là gì, Trương Huyền cũng không nhiều lời, cho cái ánh mắt, ra hiệu khiêm tốn.

Lúc này Dương sư mới kịp phản ứng, mặt mo đỏ ửng, con mắt rơi vào trên người Triệu Nhã, tràn đầy khó tin, tấm tắc lấy làm kỳ lạ:

- Sư huynh quả nhiên thủ đoạn thông huyền, lúc này mới bao lâu, Triệu cô nương cũng đã khôi phục như lúc ban đầu, hơn nữa tu vi tiến thêm một bước...

Tình huống của Triệu Nhã, hắn tự mình dò xét qua, kinh mạch trong cơ thể vỡ vụn toàn bộ, lấy năng lực của hắn, gần như không có khả năng cứu chữa, vị sư huynh này, mới dùng ngắn ngủi hơn một canh giờ, liền để nàng khôi phục như lúc ban đầu... Không hổ là Thiên Nhận Danh Sư, quả nhiên có thủ đoạn làm người ta khó tin!

Nghe hắn cảm khái, Trương Huyền cũng không nhiều lời, lúc này mới nhớ tới vừa rồi Nhậm Thanh Viễn tra hỏi, quay đầu nhìn qua:

- Nhậm đường chủ, Đường Chủ lệnh không phải ta không muốn trả lại ngươi, mà là...

Vừa định nói ra thứ này đã bị luyện hóa, liền nghe Dương sư mở miệng:

- Đường Chủ lệnh, là ta để sư huynh cầm trước, Nhậm Thanh Viễn, lần này ngươi không phân tốt xấu, tùy tiện điều động, để Danh Sư đường rơi vào dư luận, bản thân liền có lỗi lầm lớn. Tiếp tục cầm, sẽ chỉ ảnh hưởng uy nghiêm của Danh Sư đường, liền do sư huynh tạm thời đảm bảo, lấy thực lực cùng địa vị của hắn, sẽ không để cho Đường Chủ lệnh bị hao tổn!

- Vâng...

Nhậm Thanh Viễn không dám nói nhiều, đành phải lắc đầu, gọi lại một đám trưởng lão:

- Chúng ta đi!

Huy động nhân lực tới, không nghĩ kết quả sẽ như thế.

- Chậm đã!

Mới đi mấy bước, liền thấy đám người Chiến Sư đường vây quanh ở bốn phía.

- Chiến tử có ý tứ gì?

Nhậm Thanh Viễn quay đầu nhìn lại.

- Không có ý tứ gì! Chuyện của các ngươi đã giải quyết, nhưng sự tình của lão sư ta còn không có giải quyết! Các ngươi bỗng dưng chụp mũ cho lão sư, tiến hành truy nã, còn thống hạ sát thủ, nếu không phải chúng ta tới nhanh, chỉ sợ đã giết người! Ảnh hưởng tới danh dự, thân phận của lão sư, lại muốn giết người... đi như vậy, không khỏi quá tiện nghi nha!

Trịnh Dương vung trường thương trong tay.

- Lão sư nhân nghĩa, thả người Danh Sư đường các ngươi, không có nghĩa là chúng ta cũng dễ nói chuyện, ngày hôm nay không cho cái khai báo, thì ở lại chỗ này đi!

Ngụy Như Yên cũng tiến về phía trước một bước, khí độc trên người sôi trào.

Tam đại thế lực hoà giải với Trương Huyền, Danh Sư đường không truy cứu, nhưng ngươi thân là Danh Sư đường, làm gương mẫu cho đại lục, bỗng dưng chụp mũ người khác, không cho cái khai báo liền muốn đi, nào có dễ dàng như vậy!

Bọn họ cũng không muốn lão sư của mình một mực tiếp nhận bêu danh.

Nếu thay lão sư đòi lại công đạo, vậy thì đánh tới bọn họ sợ hãi mới thôi, nếu không không đau không ngứa, về sau tái phạm làm sao bây giờ?

Rầm!

Kèm theo hai người nói, Triệu Nhã, Vương Dĩnh, Lộ Xung… cũng lần nữa vây quanh, từng cái khí tức ngút trời, giống như Danh Sư đường không cho bọn họ thoả mãn, ngày hôm nay liền chém xuống ngựa.

- Cái này...

Da mặt Nhậm Thanh Viễn run run, lại nói không ra lời. Tổng bộ Danh Sư đường quản lý đại lục mấy vạn năm, lúc nào bị bức thành như vậy!

- Các ngươi muốn thế nào?

Một vị Danh Sư cửu tinh cũng nhịn không được nữa, lớn tiếng hỏi.

- Chẳng sao cả, xin lỗi! Hơn nữa thông báo tất cả Danh Sư đường trên đại lục! Mặt khác, linh thạch tuyệt phẩm gì đó, lại đền bù mấy ngàn vạn viên, chuyện này liền xong nha...

Viên Đào nói.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7.3 /10 từ 95 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status