Thiên đạo đồ thư quán

Chương 3113: Tưởng Phỉ Phỉ (1)

Hơn mười phút sau, Trương Huyền ngừng lại, mặt mũi bất đắc dĩ.

- Ta đã nói, không có dễ tu luyện như vậy...

Hồn thể to lớn xoa xoa mi tâm.

Vốn cho rằng từ Lạc gia lấy được nhiều bảo vật, có thể trực tiếp để hồn thể phá tan Kim Thân cảnh, đạt tới Đại Thánh nhị trọng đại viên mãn, nằm mơ cũng không nghĩ đến, còn không có triệt để đột phá, độ tinh thuần liền không đủ!

Những bảo vật này, đối với những người khác đủ để tu luyện tới Đại Thánh tứ trọng Bất Hủ cảnh, nhưng Trương Huyền bất luận chân khí hay Vu Hồn, luyện đều là Thiên Đạo công pháp, lại trải qua lôi đình rèn luyện, toàn thân cao thấp hầu như không có bất kỳ tạp chất, linh khí trong bảo vật mặc dù cấp bậc không thấp, nhưng so sánh với hắn, vẫn là kém một đoạn.

Lại không cách nào cung cấp động lực để hắn đột phá, thật vất vả gom góp công pháp, lần nữa bởi vì độ tinh thuần linh khí mà dừng lại, Trương Huyền than thở một tiếng.

- Lạc Càn Trinh đi theo, thật không tiện cầm quá nhiều, Tưởng gia không dính dáng cái này... Đã phản bội nhân tộc, cầm càng nhiều, đối với nhân tộc sẽ càng có lợi!

Con mắt Trương Huyền đột nhiên sáng lên.

Lúc trước ở Lạc gia, bản thân thân là Lạc gia gia chủ, tuy có quyền hạn, nhưng cũng không thể cầm quá nhiều, bây giờ ở Tưởng gia, hoàn toàn không có cố kỵ này.

Dù sao đã phản bội nhân tộc, lưu cho đối phương một chút bảo vật, chẳng khác nào làm hại nhân tộc nhiều một phần, đã như vậy, cũng không có gì phải khách khí.

Nghĩ đến đây, không có chần chờ quá nhiều, Vu Hồn lần nữa trở lại thân thể, từ không gian gấp đi ra.

Bên ngoài vẫn yên tĩnh, hiển nhiên không có người nghĩ có người ngoài chui vào tàng thư các, hơn nữa đã xem xong tất cả thư tịch.

- Vừa rồi thời điểm tới, nhìn rõ ràng, phương hướng Tàng Bảo các ở bên kia, đi qua nhìn một chút!

Mượn lý giải đối với không gian, lặng lẽ đi ra tàng thư khố, xác định phương hướng, thẳng tắp bay lượn đi.

Chỉ chốc lát đã đi tới trước mặt.

Nơi này phong ấn rõ ràng càng thêm cường đại hơn tàng thư các, bố trí từng tầng từng tầng, để cho người ta nhìn không thấu.

Đang định mượn thư viện tìm kiếm thiếu hụt, lặng yên không tiếng động chui vào, liền nghe có tiếng bước chân từ nơi không xa truyền tới.

Thân thể nhoáng lên đi tới một góc, ngón tay điểm một cái, phong cấm không gian bốn phía, mới vừa làm xong, liền thấy hai bóng người đi vào tiểu viện.

Vậy mà đều là người quen.

Trung niên nhân bên trái là tộc trưởng Tưởng Phương Du trước kia nhìn thấy, bên phải chính là nữ hài dáng người cao gầy, giữa hai lông mày mang theo khí khái hào hùng, chính là Thiên Công Thánh Tử trước đó ở Thánh Tử điện thấy qua… Tưởng Phỉ Phỉ.

- Cha...

Được đưa tới nơi này, nữ hài có chút không cao hứng, nhíu mày, nhịn không được nói.

- Trước ngươi tiêu tốn nhiều tinh lực nghiên cứu chức nghiệp Thiên Công sư, ta đều tùy ngươi, nhưng bây giờ thì khác, cục diện đại lục sẽ đại biến, làm không cẩn thận, đại loạn sẽ nổi lên, thân là thiên tài Tưởng gia chúng ta, độ tinh thuần huyết mạch cao nhất, nhất định phải gánh vác trách nhiệm!

Tưởng Phương Du nói.

- Thực lực của ta bây giờ, cha cũng không phải không biết, cách Thánh Vực bát trọng cũng không biết xa bao nhiêu, coi như muốn gánh vác trách nhiệm, lại có thể gánh vác cái gì...

Tưởng Phỉ Phỉ mặt mũi không tình nguyện.

- Tưởng gia chúng ta, cường đại nhất không phải tu vi thân thể, mà là linh hồn! Huyết mạch của ngươi mạnh mẽ, hồn thể từ nhỏ đã vượt xa người thường, nếu như có thể lĩnh ngộ linh hồn chân giải của tiên tổ, có thể lập tức nhận được tổ tiên truyền thừa, từ đó thực lực tăng nhiều!

Tưởng Phương Du giải thích một câu, trong mắt mang theo kỳ vọng:

- Đây không phải chuyện cười, không chỉ dính dáng Tưởng gia chúng ta hưng suy, làm không cẩn thận, mạng cũng bị mất... Lúc này không thể đùa nghịch tính tình!
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7.3 /10 từ 95 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status