Thiên đạo đồ thư quán

Chương 3434: Truy xét (1)

Thân thể cứng đờ, Vu Hồn to lớn của Mặc Linh Cổ Thánh vội vàng nhảy đến trên không, nhìn quanh bốn phía, chỉ thấy rất nhiều sân nhỏ yên tĩnh, tất cả trận pháp không có một chút dấu vết xúc động, như không người đến qua.

- Chạy thoát rồi?

Đồng tử co rút lại, vẻ mặt Mặc Linh Cổ Thánh âm trầm như băng.

Hắn là người mạnh nhất trong Vu Hồn sư, một thân tu vi sâu không lường được, vốn cho rằng đối phương ở trước mặt mình múa rìu qua mắt thợ, tùy tiện liền có thể bắt lấy, làm sao cũng không nghĩ đến, Vu Hồn rời thân thể, cũng bị đối phương từ dưới mí mắt trốn mất.

- Khẳng định không có chạy đi...

Con mắt tựa như tia chớp, nhìn quanh một vòng, Vu Hồn nhẹ nhàng khẽ động, trận pháp bốn phía Linh Hoàng cung lập tức bị kích hoạt.

Vừa rồi hồn lực của hắn chèn ép, dù đối phương có thể xé rách không gian chạy trốn, lại khẳng định trốn không thoát cung điện này.

Hơn nữa, dựa vào hắn lý giải Vu Hồn, bản thể đối phương khẳng định ở chung quanh đây, nếu không đã sớm lộ ra dấu vết.

Rầm!

Vu Hồn quay về thân thể, hai mắt nhắm chặt chậm rãi mở ra.

- Có thể làm được không có chút khí tức âm lãnh nào, hơn nữa ở dưới ta chèn ép thuận lợi chạy trốn, người này đến cùng là ai?

Vu Hồn sư còn sống sót, hắn đều quen biết, coi như Cổ Thánh muốn từ trước mặt hắn chạy trốn cũng không làm được, gia hỏa đột nhiên xuất hiện đến cùng là ai?

Lại từ đâu tới?

- Người đâu!

Suy tư phút chốc, nghĩ không ra như thế nào, quay đầu hô một tiếng.

- Mặc Linh Cổ Thánh!

Một trung niên hắc giáp từ chỗ tối chui ra.

Mặc Linh Cổ Thánh nói:

- Mấy ngày nay, có người không rõ thân phận nào tới hoàng cung không?

Trung niên trả lời:

- Bẩm báo Cổ Thánh, từ khi Linh Hoàng bệ hạ bị thương, liền phong cấm cung điện, một tháng qua, có thể tiến vào chỉ có Giám Bảo sư, tổng cộng hai trăm ba mươi hai vị, hơn nữa những người này, không một cái rời đi!

- Giám Bảo sư?

Mặc Linh Cổ Thánh hừ một tiếng:

- Xem ra ở trong những người này... giao tất cả tư liệu bọn của hắn cho ta!

- Vâng!

Trung niên nhân gật đầu, đang muốn rời đi, liền nghe thanh âm của Cổ Thánh tiếp tục vang lên:

- Trước không vội, ta và ngươi cùng đi! Ta muốn đích thân thẩm tra!

...

- Nguy hiểm thật!

Nhẹ nhàng nhảy dựng, hồn phách từ mi tâm chui vào thân thể, Trương Huyền mở mắt, thở ra một hơi.

Không nghĩ tới gặp được một vị Cổ Thánh Vu Hồn sư, hơn nữa cảm ứng linh như vậy mẫn, một cái liền phát hiện tung tích của hắn.

May mắn, biết đối phương công kích thiếu hụt, nếu không, thật bị lưu lại, chết cũng không biết chết như thế nào.

Khó trách trước đó bọn người Thần Dung Hoàng, Lưu Dương nói, nơi này nguy cơ trùng trùng, xem ra vẫn là coi thường người trong thiên hạ.

Vu Hồn, tuy vô hình vô chất, là phương pháp dò xét cùng chạy trốn cực tốt, nhưng cũng không phải phương pháp ổn thỏa cùng an toàn nhất.

- Bị phát giác, đối phương vô cùng có khả năng nghi ngờ đến Giám Bảo sư, có muốn bây giờ rời đi hay không?

Trương Huyền nhíu mày.

Vu Hồn bị phát hiện, vị Cổ Thánh kia khẳng định sẽ nghi ngờ đến Giám Bảo sư, đoán trước không bao lâu sẽ điều tra tới.

Muốn chạy trốn nhất định phải mau chóng.

Nếu không, thật muốn tìm đến, khó đảm bảo sẽ không bị điều tra ra.

- Một khi rời đi, muốn vào lại gần như không có khả năng...

Thật vất vả ngụy trang thành Giám Bảo sư lăn lộn đến nơi đây, còn không có tìm được Long huyết, liền trực tiếp rời đi, thực sự không cam tâm.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7.3 /10 từ 95 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status