Thiên hậu tiểu thanh mai

Chương 233: Lời dạy dỗ của Hạ Lâm



Editor: Nguyetmai

Chỗ vừa bị nữ sinh kia đánh trên ngực cậu, được âu yếm bởi một bàn tay nhỏ nhắn, ấm áp của Hạ Lâm.

Một lúc lâu sau, tiếng nói trẻ con lạnh lùng vang lên bên tai Miêu Kỳ Phong: "Đau không?"

"Không đau!"

Miêu Kỳ Phong vừa dứt lời, bàn tay Hạ Lâm đang để trên ngực cậu ta đột nhiên ấn mạnh vào, khiến Miêu Kỳ Phong đau đến mức kêu lên một tiếng.

"Có đau hay không?" Hạ Lâm lại hỏi một lần nữa, đôi mắt phượng xinh đẹp lạnh lùng giống như có cả tầng băng giá.

"Đau!"

Vùng ngực bị Hạ Lâm dùng sức ấn vào một cái, tuyến lệ của Miêu Kỳ Phong tiết ra một chút nước, vành mắt ẩm ướt, nhìn qua rất giống một con chó Pug bị chủ nhân dạy dỗ, có phần đáng thương.

"Đau mà anh còn đứng yên ở đó để cho bọn họ đánh à?"

Hạ Lâm suýt chút nữa hỏi một câu: "Có phải anh ngốc không?".

Miêu Kỳ Phong không dám phản bác lại, ngoan ngoãn nhỏ giọng lẩm bẩm: "Một thằng con trai lớn tướng như anh, nếu như lâm trận bỏ chạy thì mất mặt lắm!"

Hạ Lâm hỏi lại: "Vậy một thằng con trai lớn tướng như anh bị một đám con gái coi như bao cát mà tẩn, chẳng lẽ không mất mặt?"

Miêu Kỳ Phong không biết nói gì hơn: "..."

Như thế sẽ càng mất mặt. Có điều, Miêu Kỳ Phong bây giờ còn có một câu hỏi.

Theo lý thì Tiểu Lâm Lâm chỉ cao đến bên hông cậu ta, sao có thể với lên trên ngực cậu ta chứ? Nhìn kỹ, lúc này Miêu Kỳ Phong mới thấy rõ, hóa ra, Hạ Lâm được Hoàng Lệ Lệ bế.

Chẳng qua vừa rồi cậu ta quá chột dạ, nên không để ý Hoàng Lệ Lệ. Nghĩ đến cảnh vừa rồi Hạ Lâm dạy dỗ mình bị Hoàng Lệ Lệ thấy được, Miêu Kỳ Phong ngượng chín mặt cúi đầu xuống.

"Chị Lệ Lệ!"

Khóe miệng Hoàng Lệ Lệ nhếch lên ý cười nhàn nhạt, nhưng không phải ý cười nhạo như trong tưởng tượng của Miêu Kỳ Phong. Tuy rằng mặt ngoài không nói ra, nhưng trong lòng Hoàng Lệ Lệ lại thầm chê bai.

Vừa rồi ở trên khán đài, rõ ràng Hạ Lâm nháy cô đừng ở đây làm bóng đèn nữa. Bây giờ nghĩ lại, thật ra ý muốn thật sự của Hạ Lâm chính là đi giải cứu anh Phong của cô bé!

Hoàng Lệ Lệ liếc nhìn Hạ Lâm với một ánh mắt thán phục, Hạ Lâm là ai chứ, đừng xem thường cô bé chỉ mới năm tuổi, nhưng tâm lý, đầu óc đã sớm luyện thành tinh rồi.

"Chị Lệ Lệ, ban nãy hình như em có thấy anh Trì."

"Ở đâu em?"

Hoàng Lệ Lệ vừa nghe thấy tên của Trì Húc thì trong đầu dần dần tràn ngập hình ảnh về Trì Húc, cũng quên luôn chuyện giễu cợt Miêu Kỳ Phong.

"Ở kia." Ngón tay trắng trẻo chỉ về phía khán đài.

Hoàng Lệ Lệ vội vàng nói: "Chúng ta nhanh qua đó đi!"

"Vâng!"

Hoàng Lệ Lệ định bế Hạ Lâm đi ngay, song, Miêu Kỳ Phong lại chắn ở trước mặt cô nàng: "Chị Lệ Lệ, để em bế Lâm Lâm cho!"

"Ừ!"

Hoàng Lệ Lệ cũng không cậy mạnh. Với tay chân mảnh khảnh này của cô nàng, nếu còn tiếp tục bế Tiểu Lâm Lâm lên khán đài, không biết có thể gãy xương hay không.

Dù sao Miêu Kỳ Phong cũng là con trai, yếu thì yếu nhưng vẫn còn khỏe hơn cô nàng chán. Hơn nữa, Miêu Kỳ Phong còn là "anh trai mưa" của Hạ Lâm, cho nên Hoàng Lệ Lệ không hề khách sáo với cậu ta.

...

Lên phía khán đài, Trì Húc kéo tay Hoàng Lệ Lệ, sốt ruột hỏi: "Em đi đâu thế? Anh lên đây mà không thấy em."

Hoàng Lệ Lệ cười bẽn lẽn: "Em tưởng anh vẫn chưa lên, nên định xuống dưới tìm anh."

"Làm anh sợ muốn chết, anh còn tưởng em đi về rồi." Trì Húc thở phào một hơi nhẹ nhõm.

"Anh còn chưa trở về, sao em có thể về được?"

Câu nói của Hoàng Lệ Lệ khiến trong lòng Trì Húc tràn ngập sự ngọt ngào.

"Đúng rồi!" Hoàng Lệ Lệ đột nhiên nhớ ra: "Anh khát không?"

"Khát chứ!"

Cậu ta vừa lên tới đây, lập tức cố tìm cho ra Hoàng Lệ Lệ, đến miếng nước cũng chưa kịp uống.

"Cho anh này!"

Hoàng Lệ Lệ lấy từ trong túi một chai nước khoáng, vặn nắp chai xong mới đưa vào tay Trì Húc.

"Lệ Lệ, em thật tốt!"

Sau khi uống nước xong, Trì Húc vừa quay đầu liền đối diện với ánh mắt khinh bỉ từ bốn hướng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.2 /10 từ 34 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status