Thiên mệnh khả biến

Chương 448: Cho mượn cây bút (Phần 2)


Như thế nào gọi là con giun xéo lắm cũng quằn? Tức là đừng nên khinh người quá đáng.

Vừa rồi Nguyễn Bạch không có quá khinh người, mà là hắn chỉ để tâm tới Hà Khuyết Minh nhiều hơn là tới tên Bạch Linh Đội kia. Rốt cuộc thì giờ hắn phải trả giá.

Vụ nổ này không những làm tiêu tan đi mong muốn bắt tên kia về đem bán, mà còn đánh động cho toàn bộ lực lượng Bạch Linh Đội tìm tới đây, thậm chí còn báo động cho cả Grandino biết.

Không thể dây dưa ở đây lâu thêm nữa, vì khi Siêu Cường giả 7 bằng Tiến sĩ xuất hiện, thì Nguyễn Bạch chui xuống đất cũng không thoát.

Vậy nên hắn đổi kế hoạch rất nhanh. Ngay khi vừa bị vụ nổ kia đẩy bay đi, hắn đã quay lưng bỏ chạy.

Uỳnhhhh!!!!

Cây muốn lặng mà gió chẳng đừng. Khi Nguyễn Bạch muốn chạy, thì đối thủ lại cương quyết không buông hắn. Một luồng Khí Công từ phía sau bắn tới, bị Nguyễn Bạch né được, nhưng cũng tàn phá hết một dãy nhà.

“Hắn đang phá hoại hết địa hình ở đây!”

Lão Bạch biết đối thủ cũng không phải tay mơ. Tuy nói là trưởng thành trong môi trường nuôi nhốt, thì khả năng thực chiến sẽ không được linh hoạt, nhưng cũng không đến mức là ngu ngơ không biết gì. Đối với Runner, càng có nhiều địa hình phức tạp thì càng dễ dàng lẩn trốn, nay địa hình bị san bằng hết thế này, chẳng phải là phơi mặt ra giữa thanh thiên bạch nhật?

Cảm thấy có chút gì sai sai, Nguyễn Bạch cũng không thể ung dung được nữa. Hắn ra tay.

Man Thiên Quá Hải!

Lần này là Man Thiên Quá Hải phiên bản Nguyễn Bạch. Không tinh vi như làn khói của Hà Khuyết Minh, Nguyễn Bạch chỉ đơn thuần là sử dụng khói để kết hợp với cách thức di chuyển của bản thân.

Lập tức, tên Khí Công sư kia cảm thấy phân vân. Hắn cảm nhận rõ ràng những luồng khí lực đang di chuyển trong làn khói, nhưng lại có đến 2 luồng di chuyển y hệt nhau, về 2 hướng. Hắn buộc phải phán đoán.

Hắn chọn luồng khí đang chạy đi xa kia. Vì nếu hắn đoán sai, thì luồng khí còn lại cũng không thể chạy xa bao nhiêu.

Một luồng Khí Công bắn thẳng về phía đó.

Hụt.

Từ luồng di chuyển còn lại, Nguyễn Bạch lao ra, cả người như lướt trên không khí, phóng thẳng về phía của đám người Hà Khuyết Minh.

Muốn thoát khỏi nơi này, chỉ có cách đu càng Hà Khuyết Minh tới cùng.

Hà Khuyết Minh nãy giờ lợi dụng việc đối phương chỉ chú ý tới Nguyễn Bạch, đã triển khai bí thuật để đưa hắn và 2 cấp dưới bỏ trốn.

Tiểu Phi thì luôn biết ý hắn, còn A Dậu thì dễ bảo, nói gì nghe nấy, kêu tới là tới. Chỉ cần cả 3 đứng trong Trận Pháp này, sau 10 giây sẽ dịch chuyển tới một địa điểm khác, đồng thời xóa sạch mọi dấu vết dịch chuyển. Một dạng bí thuật cao cấp hơn của Thuấn Gian Di Động, nhưng bù lại, địa điểm dịch chuyển là hoàn toàn ngẫu nhiên.

Đối với Hà Khuyết Minh, hắn chỉ ngại kẻ địch trước mặt. Thoát khỏi nơi này, còn lại dù gặp bất cứ kẻ nào thuộc Bạch Linh Đội, hắn đều tự tin có thể qua mặt dễ dàng.

Nào ngờ, chỉ còn 3 giây dịch chuyển, thì Nguyễn Bạch lao tới, với tham vọng đu càng tới cùng. Kẻ vô liêm sỉ này thật sự là chuyện gì cũng có thể làm.

- Cút cút cút!!!

Hà Khuyết Minh kêu lên ầm ĩ. Đừng nói là cho phép tên kia đu càng, hắn còn đang thu hút sự chú ý của địch nhân về phía mình đây!

Tiểu Phi như hiểu ý của Hội trưởng, lập tức tung quyền. Kình khí lại phá không mà tới, nhắm thẳng vào Nguyễn Bạch đang bay, với hi vọng là đánh rụng lão ta xuống đất.

Nhưng Nguyễn Bạch nào phải tay vừa. Nếu là Tiểu Phi thừa cơ đánh lén, có khi còn đắc thủ, chứ ngang nhiên tung đòn như vậy, Nguyễn Bạch đều không coi là cái gì. Lão vừa nhẹ nhàng né tránh, vừa phăm phăm lao tới.

Tên Bạch Linh Đội kia cũng đang ngưng tụ Khí Công lên 2 bàn tay, tụ lại thành một quả cầu khí xoắn kêu ù ù.

Là Cuồng Phong Thịnh Nộ!!! Hà Khuyết Minh muốn chửi lắm rồi. Bọn Khí Công sư chỉ quanh đi quẩn lại mấy trò “phóng” khí mà thôi, nhưng uy lực thì không thể coi thường. Cuồng Phong Thịnh Nộ, cũng chỉ là cấp cao hơn của Khí Công Bạo Phá mà thôi, chỉ khác là luồng khí xoáy chuyển động cuồng bạo hơn, lực nén nhiều hơn, nội lực tiêu tốn cao hơn, và sát thương thì miễn bàn.

Né pha này thì không kịp dùng Trận Pháp dịch chuyển, mà không né thì cũng nát người, thật sự là tiến thoái lưỡng nan. Mà tất cả đều vì tên khốn nạn Hắc Kê kia mang tới.

Nguyễn Bạch biết vậy, nhưng vẫn cố chấp lao tới. Hắn không bắt kịp “chuyến đò” kia thì cũng chết mà thôi, còn dính một pha Cuồng Phong Thịnh Nộ này, đâu chỉ mình hắn thiệt? Ít ra còn bắt đám kia chịu chung với mình.

Đúng lúc này, A Dậu ở bên cạnh Hà Khuyết Minh, lại chìa tay ra trước mặt Tiểu Phi.

- Cho mượn cái bút nào.

- Trật tự đi A Dậu. Đang lúc nước sôi lửa bỏng…

- Cho mượn cái bút nào!! - A Dậu lại to tiếng hơn.

Nguyễn Bạch đang chạy tới, cũng nghe thấy câu nói này. Làm Runner, bảo vật trên người thỉnh thoảng cũng phải đem theo một, hai món. Lão vơ trong túi thấy còn một cây bút cấp độ A chuyên dùng cho các Thư Pháp gia Bắc Hà, tiện tay quăng tới cho A Dậu, để xem thằng này làm được trò trống gì.

Đúng lúc này, Cuồng Phong Thịnh Nộ cũng đã bắn ra, gió cuồng bạo xoắn xuýt vào nhau, cuồn cuộn hung dữ, kéo bay cả gạch đá, cửa nẻo, cây cối, như một cơn bão cấp độ 12, nhắm thẳng tới đám người Nguyễn Bạch và Hà Khuyết Minh.

Nguyễn Bạch vừa lúc này cũng đã chạy kịp vào Trận Pháp, rất không có liêm sỉ mà núp ngay sau lưng Hà Khuyết Minh. Hà Khuyết Minh thì điên cuồng kích thích cho Trận Pháp được kích hoạt sớm, còn Tiểu Phi thì cố hết sức kháng cự cơn lốc khủng khiếp kia.

Đúng lúc này, A Dậu cũng vung bút.

Trong cảnh gió bão mịt mù như vậy, chẳng ai biết chuyện gì đã xảy ra, chỉ thấy toàn bộ kình phong điên cuồng cuốn tới, như bị một thứ sức mạnh vô hình cản lại, như đụng phải một bức tường vững chãi không thể vượt qua. Gió cứ bị dừng ở đó, không thể tiến lên, dồn ứ lại, kêu gào điên cuồng như một con quái thú bị nhốt trong lồng.

Cảnh tượng quái dị này chỉ diễn ra trong 1 giây đồng hồ, rồi sau đó, cơn gió như được sổ lồng, dồn hết bao nhiêu phẫn nộ mà lao về phía trước, nghiền nát mọi thứ nó gặp trên đường đi.

Nhưng 4 người kia thì đã không còn ở đây nữa.

Nếu để ý kĩ, trong cơn gió đang điên cuồng cuốn đi kia, có những mảnh vỡ của một cây bút bảo vật hạng A, chẳng biết vì sao đã bị vỡ nát.

- Văn lực thật quá ghê gớm.

Gã Bạch Linh Đội kia khẽ than thở một câu, sau đó ra ám hiệu cho toàn quân rút lui. Lần hành động này cũng không nên gây động tĩnh thêm nữa.

Vừa đáp xuống mặt đất, Hà Khuyết Minh đã điên tiết muốn túm cổ Nguyễn Bạch mà dạy cho một bài học, thì đã thấy tên vô liêm sỉ này chạy đâu mất.

Thật sự là quá vô liêm sỉ.

Hắn nhìn Tiểu Phi thở hồng hộc vì mệt mỏi, và A Dậu thì bàn tay đang đầm đìa máu mà chẳng tỏ ra chút gì đau đớn, Hà Khuyết Minh khẽ nhíu mày.

- Đi thôi - Hắn nói - Xem ra việc cần làm ở Đại Nam cũng không ít đâu.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status