Thiên tài bảo bối: tổng tài không được đụng mẹ ta

Chương 194: Cô hóa thân thành mỹ nữ tuyệt sắc!



Chớp mắt một cái nước mắt không báo trước nhỏ giọt rơi xuống,tại sao sợ đến hiện trường hôn lễ sẽ mất tất cả? Tại sao phải đẩy mình đến tình cảnh tiến thoái lưỡng nan? !

“Khụ khụ!” Đông Phương Thước giữ vững tư thế như cữ,hắn bây giờ dường như trở thành người rất biết kiên nhẫn,chẳng qua chứng kiến Diệp Vị Ương lặng lẽ rơi nước mắt hắn mới ho nhẹ kháng nghị:”Tiểu Diệp Tử,em thật sự quá dễ suy nghĩ viễn vong rồi,mỹ nam tử cực phẩm anh đây đang đứng trước mặt em,sao em còn có thể mất hồn xa như vậy? Được rồi,nhanh qua đây,hông anh có chút mỏi rồi này.”

Hắn luôn không cần suy nghĩ nói một câu đã có thể hữu hiệu bức Diệp Vị Ương thu lại nước mắt,khóc có chút ngượng ngùng.

Chớp mắt nhiều lần muốn cho nước mắt dừng lại.Tên kia lại”mặt dày vô sĩ” lên tiếng:”Được rồi,mặc dù kế tiếp anh sẽ mua cho em quần áo xinh đẹp cùng giầy, không cần em trả tiền lại nhưng đừng quá quá cảm động mà phóng điện về phía anh chứ?” Đông Phương Thước ở trong lòng lại thêm một câu,không thể không nói nha đôi mắt to của nhóc con này rất mê người,trong nháy mắt quả thật có dòng điện nhỏ chậm rãi lẻn vào trong ngực,cảm giác thật lâu không tiêu tan,rất muốn ôm cô gái khóc thút thít trước mắt vào trong ngực dịu dàng yêu thương!





——— Dĩ nhiên,hắn cũng không khách khí làm đúng như những gì nghĩ!

Một giây tiếp theo,Diệp Vị Ương đã bị hắn kéo ôm chặt vào trong ngực!

Đã không nhớ rõ đây lần thứ mấy trong ngày phải hét lên: “A! Anh rốt cuộc muốn làm gì? Trên đường có rất nhiều người đang nhìn đấy!” Đôi tay Diệp Vị Ương cố gắng chống đỡ lồng ngực bền chắc rộng rãi của đối phương,hoàn toàn không thể tiếp nhận người đàn ông này nhiều lần tiếp xúc thân thể !

“Tiểu Diệp Tử ngoan đi,đừng la ó nửa,chân em bị thương,anh ôm em,em đáng lý cảm thấy vô cùng vinh hạnh mới đúng.Còn hét nửa,anh trực tiếp ném em lên đường lớn.” Giọng nói vẫn dịu dàng điềm tĩnh nhưng vẻ mặt đe dọa rõ rệt,không cho người khác hoài nghi!

Diệp Vị Ương nhìn người đi qua lại hai bên đường,nếu như. . . . . . bị này”cầm thú” này ném trên đường lớn,trực tiếp té xuống thật sự quá khó coi! Hơn nữa chân cô quả thật không mặc giày lại bị thương.Nếu người này tạm thời không có hành động quá khích vậy cứ nhịn một chút.Cô yên lặng chấp nhận nhắm hai mắt làm ngơ.

“Nhắm mắt lại àh? Là một loại câu dẫn. . . . . . mời người sao? Ack,muốn tôi hôn cô ? Chuyện này ngược lại tôi rất vui lòng ra sức.” Rõ ràng đang trêu trọc !Trong giọng nói trầm thấp mê người mang theo nụ cười trăm phần trăm không có ý tốt!

Diệp Vị Ương phẫn hận lần nữa mở mắt nhìn chằm chằm người đàn ông đang cúi đầu nhìn kỹ cô,nói gằn từng chữ : “Đông Phương Thước!Anh có bản lãnh thì vĩnh viễn đừng khôi phục trí nhớ! Nếu không anh nhất định sẽ hối hận hôm nay đã đối với tôi thế này! Tôi. . . . . . tôi và anh kiếp trước nhất định là kẻ địch không đội trời chung!”

Đông Phương Thước vui vẻ cười lộ ra hàm răng trắng noãn chỉnh tề,hợp với nét mặt anh tuấn mê người đi qua đám phụ nữ nơi đó phải hít một ngụm khí lạnh! Chỉ nghe hắn khoác lác vô sỉ nói: “Tiểu Diệp Tử,anh sao có thể mất trí nhớ,em đừng đoán bậy,chúng ta trước kia căn bản không biết nhau.Huống chi tôi cũng không coi bói, kiếp trước chúng ta có phải kẻ địch không tôi không thể khảo chứng.Nhưng tôi phải nói với cô,ở trước mặt tôi vĩnh viễn không cần nhắm mắt lại,bởi vì. . . . . . tôi ghét cảm giác bị người ta xem nhẹ,nhất là. . . . . . người tôi chủ động đến gần!Còn nửa,sau này cho phép cô gọi tôi là. . . . . . Thước.”

——— Rõ ràng đang cười sáng lóa lại làm Diệp Vị Ương cảm thấy lạnh run trước nay chưa có.Lần này trong lời nói ý cảnh cáo đặc biệt rõ ràng! Xem ra,cô nhắm mắt thiếu chút đụng phải lằn ranh người vui buồn thất thường.Người trong đầu rốt cuộc đang suy nghĩ gì? Lúc cô cho rằng hắn sẽ giận dữ hắn lại cố tình bình tĩnh! Đến khi cô thả lỏng hắn lại trở mặt,hơn nữa dù có không vui bên ngoài vẫn trông rất đẹp trai!





Haizz,mặc kệ thế nào đi,người mất trí nhớ thật sự là một người rất nguy hiểm! Chỉ sợ bây giờ đã rất khó thoát?

Rốt cuộc Đông Phương Thước ôm Diệp Vị Ương đặt trên mặt ghế phòng khách cửa hàng.

Hừ,từ đường lớn đến cửa tiệm khoảng cách mới trăm mét,cô lại thấy đau khổ như một thế kỷ vậy!

Người thay đổi thất thường trực tiếp đi chọn lựa quần áo giùm cô,cô có nói qua muốn nhận quà hắn tặng sao? Cô hiện tại không muốn đến hiện trường hôn lễ có được không!

Đông Phương Thước chọn một bộ dạ phục màu đen tinh khiết cổ trễ thấp đưa cho người bán hàng bên cạnh,sau đó nho nhã nói:”Xin chào,chân bạn gái tôi bị thương,phiền cô giúp cô ấy mặc bộ đầm này,chúng tôi phải vội vàng đến tham dự hôn lễ người bạn.” 

Nữ bán hàng liên tục gật đầu,nói mặt hâm mộ nói: “Được được được,xin tiên sinh cứ yên tâm, bạn gái ngài da rất trắng,mặc vào bộ dạ phục số lượng có hạn trên thế giới nhất định sẽ rất mê người .”

Diệp Vị Ương không thể làm gì bị động được nữ bán hàng đỡ vào phòng thay đồ,cô hiện tại suy nghĩ đã đủ hỗn loạn,không muốn nhiều lời thêm nửa.

Nhưng rất dễ nhận thấy,cô hôm nay nhất định không được yên tĩnh.Trong phòng thay đồ lần nữa truyền đến tiếng than thở hâm mộ của người bán hàng: “Tiểu thư, bạn trai cô thật rất quan tâm cô,hơn nữa. . . . . . vừa nhìn đã biết là người có tiền!Cô nhất định rất hạnh phúc?Lễ phục này xuất xứ từ một nhà thiết kế vô cùng thần bí thiết kế ra hơn nửa rất hoàn mỹ!”

Diệp Vị Ương nhíu nhẹ chân mày,cô dĩ nhiên biết chiếc váy này do ai thiết kế! Chính cô là nhà thiết kế anh túc đó đây! Đông Phương Thước đúng là đại ngốc nghếch! Tiêu nhiều tiền mua một bộ váy do cô thiết kế rồi tặng cho cô,quả thật Bại Gia Tử lãng phí tiền mà!





Bạn gái? Buồn cười,cô có điểm nào giống như bạn gái Đông Phương Thước hả ? Nói cô hiện tại như nữ giúp việc gặp rủi ro còn thích hợp hơn.

Nhìn dạ phục màu đen trên người hoa lệ lại tinh xảo,nếu như có thể cô nguyện ý bỏ đi những thứ xa hoa đổi lấy một tình yêu bình thường.

Nữ phục vụ thấy Diệp Vị Ương không thích lắm,cô không nhiều lời chỉ an ủi: “Tiểu thư,không gạt cô đâu,dạ phục này mặc trên người cô thật rất đẹp mắt,ánh mắt bạn trai cô thật chính xác,số đo lớn nhỏ đúng là vừa khít.Chúng ta mau ra thôi,đừng để bạn trai cô đợi lâu,tin tưởng tôi,ngài ấy thấy cô nhất định hai mắt tỏa sáng đấy!”

Cô muốn hai mắt tỏa sáng chính người kia chứ chưa bao giờ muốn người khác,chỉ có. . . . . . Thanh Phong Tuấn.Nhưng trong lòng người kia hiện tại chỉ có mỗi Hàn Thiên Tuyết ?

Nghĩ như vậy,trong lòng lại thấy đau quá.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7.1 /10 từ 7 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status